Breaking

Thursday, June 9, 2016

Thursday, June 09, 2016

Khi người ta... chóng vánh...

Khi người ta chóng vánh...
Người ta chẳng muốn làm bất cứ việc gì...
Lúc người ta chóng vánh...
Ấy chắc là do người ta quá mệt mỏi...

Khi người ta mệt mỏi...
Người ta lại... buông xuôi hết mọi thứ
Lúc người ta mỏi mệt...
Ấy là khi... người ta chẳng còn muốn giữ bí mật

Khi người ta tiết lộ bí mật...
Ấy là lúc... người ta không muốn ở một mình...
Lúc người ta không muốn giữ bí mật
Có khi... đó là lúc người ta muốn được sẻ chia...

Khi người ta muốn được sẻ chia...
Cũng là lúc người ta thôi diễn kịch...

Khi người ta thôi diễn kịch...
Chắc là lúc... người ta muốn ra đi...
Khi người ta ra đi...
Có lẽ là lúc... người ta đang chóng vánh...
(Dung kh...)

P/S: Lảm nhảm lúc đêm khuya

Tuesday, May 31, 2016

Tuesday, May 31, 2016

Lướt qua nhau như chưa từng thoáng thấy...

Mơ đang di dự đám cưới:
Còn nếu bạn mơ thấy mình đang đi tham dự một đám cưới trong giấc mơ, hãy xem xét những điều mà bạn cảm nhận trong đám cưới đó. Nếu đám cưới đó buồn bã hay nhàm chán, thì có nghĩa là bạn không hài lòng về tình trạng hiện tại trong cuộc sống của bạn. Nếu bạn đang hạnh phúc, thì điều đó chỉ ra rằng bạn đang ôm ấp một sự thay đổi mới trong cuộc sống của bạn.
(Trích: Giải mã giấc mơ)
Chuẩn bị qua một ngày rồi, nhưng sao bất chợt lại tìm kiếm giải mộng... Có lẽ cả ngày hôm nay, chỉ vì giấc mơ bất chợt này, mà tôi đã từng:
- 1 lần nghĩ tới việc rằng phải tìm kiếm giảii mộng như bao giấc mơ khác... nhưng rồi tôi lại quên...
- 1 lần tìm kiếm kết quả như bao lần gặp mộng trước... nhưng cũng chẳng có thời gian để đọc từng bài...
- và cũng đã gần hết ngày... tự nhiên tôi nhớ ra... và thế là lại gõ những thứ cần tìm kiếm...
Tôi đã cố gắng không muốn động đến nó nữa... nhưng khi đọc những dòng giải mộng trên... sao tự dưng... thấy lạ lắm cậu à...
Trước đây, dường như những thứ xuất hiện trong mơ giấc mơ của tôi, đều có những chi tiết tương đồng trong đời thực mà nó cứ lặp đi lặp lại... nên tôi thương bảo chúng là giấc mơ điềm báo...
Chưa lần nào, chưa một lần nào tôi lại thấy đông đủ các cậu như vậy... 1 cô dâu, 2 đứa bạn cô dâu... "những người có liên quan" (tôi không muốn chỉ đích danh thêm nữa...) và một đứa bạn cũ đi cùng một hình bóng mờ ảo..., cả những người dường như chẳng có gì liên quan đến chúng ta cả... Nhưng sao... khung cảnh ấy, con đường đi ấy hình như đã trong mơ tôi 2 lần rồi... (cái ngách 381 gần nhà tôi,  cũng là lối dẫn vào nhà đứa em họ tôi nữa)...
Tôi vẫn nhớ cái thái độ gượng ép của 2 cậu ấy và cả nụ cười gắng gượng của cả tôi... Nhưng không khí chẳng hề ảm đạm... chỉ là lặng thinh...
Khi tôi đi vào nhà cậu (thực sự nó không phải là nhà cậu... nhưng vị trí của nó trong mơ là... nhà gái).

Lướt qua nhau như chưa từng thoáng thấy...
Cậu đã đi qua tôi từ lúc nào...
Lên xe hoa âm thầm mà lặng lẽ...
Muốn lên theo đưa cậu đi nhưng chưa gặp...
Khi tới nơi... họ bảo cậu đi rồi...
tôi băn khoăn tự hỏi rằng tại sao...
Cùng một lúc, và cũng tại một nơi...
Tất cả lại về trong cái gượng sớm chiều...
Nhưng nó khiến tôi thêm tin vào một điều chưa xảy ra...
(thonboncodon)  

Saturday, May 28, 2016

Saturday, May 28, 2016

Muốn tìm một thứ hư không...

Tôi muốn tắt nắng đi 
Cho màu đừng nhạt mất; 
Tôi muốn buộc gió lại 
Cho hương đừng bay đi.
(Trích "Vội vàng" - Xuân Diệu tặng Vũ Đình Liên)

Tôi không còn nhớ Những gì đã học được về bài thơ "Vội vàng" này của nhà thơ Xuân Diệu nữa... Tôi cũng chẳng hiểu sao mình chỉ thích 4 câu thơ này và chỉ thuộc 4 câu thơ này... Và tôi cũng chẳng còn hiểu đích xác ý nghĩa của chúng là như thế nào...
Miên man, bâng khuâng hay trống rỗng... tôi đang kiếm tìm một thứ hư không, chắc có khi cũng vô hình, vô dạng.,,,
Hạnh phúc ư? Yêu thương à... ai chẳng khát khao, ai chẳng mong muốn cơ chứ... Nhưng tôi thấy hãi, hãi cho cái cảnh ngày ngày phải đối diện với những lời thúc ép, lời hỏi han đầy châm trọc... Tôi luôn kệ, mặc kệ cho cuộc sống cứ lẳng lặng mà trôi... tôi muốn kiếm tìm cái thứ hư không, nhưng tôi cũng chẳng biết kiếm tìm nó thế nào...
Xã hội nhộn nhịp xô bồ... Còn tôi, một người hoài cổ...
Tôi muốn thời gian ngưng đọng lại, thậm chí muốn nó vụt qua nhanh khỏi cái khoảnh khắc này đi...
Muốn đi đâu đó...
Muốn thoát khỏi một nơi nào đó....
Muốn đi luôn... nhưng sao còn vấn vương điều gì...

(thonboncodon)

Thursday, May 26, 2016

Thursday, May 26, 2016

Gửi Chì thân, người có tầm ảnh hưởng trong cộng đồng blog-biz

Dẫu biết rằng có nói cũng chẳng ai nghe, Hay có viết cũng chả ai đọc… Nhưng Chì à, mình vẫn sẽ viết, viết vì một sở thích nho nhỏ những ngày vui, và vẫn sẽ viết cho cái tâm tư những ngày buồn… (Mình chẳng biết xưng hô thế nào cho tiện, Nhưng xin phép cho mình lấy Chì ra làm “bia đỡ đạn”...thay cho BQT Zing blog được chứ?...)
Lại thêm một lần khẳng định… Mình quý Zing blog lắm rồi… và mình thương, thương cho cái số phận “gần như hẩm hiu” của em nó lắm rồi… chẳng còn sôi nổi như trước… gần như những blogger có tiếng tăm chẳng còn tung ra thêm sản phẩm nào từ năm 2016, lưa thưa thì cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay… Câu hỏi đặt ra là tại sao luôn hiện hữu, nhưng chưa thấy ai đặt vấn đề, nên cũng chưa có ai giải quyết…
Tất nhiên, Chì, Hot, và những thành viên còn lại đang cố gắng duy trì sự sống cho em ý… Mình cũng vậy, với mong muốn và quan điểm, không cần Zing blog ngày càng phát triển, chỉ cần em rôm rả hơn bây giờ… Nhưng làm thế nào đây khi mà mình cũng chỉ là 1 thành viên nhỏ bé như bao thành viên khác…?

Mình có những ý tưởng, đề xuất này lâu lắm rồi, nhưng cũng chẳng nhớ chính xác là đã gửi nó đi chưa, hay vẫn chỉ là trong suy nghĩ cá nhân. Rồi tới đây, dù ý kiến của mình có được xem xét hay không thì mình cũng sẽ chẳng trách ai hững hờ nữa đâu…
Mình bắt đầu lảm nhảm nha… Lảm nhảm từ trên xuống dưới, từ trái qua phải tại Trang chủ Cộng đồng blog được chứ… Nhưng mà đã là lảm nhảm thì còn cần gì trật tự nữa đâu nhỉ… Có 2 vấn đề mình quan tâm nhiều và đặt rất nhiều thắc mắc...
1. Các menu tên chuyên mục theo chủ đề
Hiện tại đang có các chuyên mục: CSB, Sáng tác, Góc trái tim, Thế giới hoàng đạo, Giáo dục, Game, Khác (Sống, Gia đình, Văn hóa,Ẩm thực, Đẹp) và còn rất nhiều khoảng trống phía sau…
Mình muốn đặt câu hỏi:
- Tiêu chí  chủ yếu của các chuyên mục này là gì?
- Tại sao Những chuyên mục Sống, Văn hóa, Ẩm thực hay Gia đình, lại không được hiển thị mặc định thay cho Chuyên mục Game?
- Có nên thay đổi tên cũng như  vị trí của các chuyên mục mặc định tại trang chủ?
2. Bài viết trong từng chuyên mục
- Bài viết được phân loại vào chuyên mục (chủ đề) tương ứng có hợp lý không?
- Liệu nội dung bài viết có phù hợp với chuyên mục mong muốn của tác giả?
- Bài viết cần hội tụ những yếu tố nào để đạt được đăng nổi bật?
Và còn nhiều câu hỏi nhưng chưa thể viết được ra ngay lúc này… Với bộ lòng dành cho Zingblog mà chỉ mình mình hiểu, nên mình xin gửi tới Chì một số điều mà mình nghĩ nó sẽ tốt cho em ý. Hi vọng Chì cùng BQT sẽ cân nhắc đến bộ lòng này của mình
Theo cá nhân mình thì nên có ít nhất 3 chuyên mục: Cảm xúc (Mình nghĩ Góc trái tim nên thay tên này), Thơ, Truyện. Ngoài ra mình đề cử một số chuyên mục: Tin tức, Sống đẹp v.v...
Mình nghĩ, blog cũng như một trang tin tức, và cần cập nhật thường xuyên, nên thiết nghĩ, Chuyên mục Blog mới cần thiết nên có. Ban quản trị có thể để chế độ Auto bài viết tự động cập nhật để bài viết của thành viên được tự động đăng vào chuyên mục này. (cái này trong lĩnh vực quản trị web chắc các bạn dễ hình dung). Chuyên mục này mình nghĩ là nên có, vì một số lý do như sau:
- Tính cập nhật bài viết mới cho người đọc sẽ luôn liên tục, người đọc sẽ có thể thưởng thức nhiều tác phẩm hay đột xuất mà không phải chờ BQT xét duyệt blog mới đọc được. Trang tin tức nào cũng luôn cập nhật tin mới, tại sao, ZingBlog lại không có, mà luôn cho mọi người đọc tin cũ phải không nào.
- Theo tâm lý người viết (có cả mình nữa), khi mới ra một bài mới, sẽ rất hào hứng chia sẻ cho nhiều người cùng đọc, cùng nhận xét, góp ý và đặc biệt là sẽ đón nhận những lời chia sẻ, động viên ngay lập tức... vì thế chuyên mục này rất có ưu thế, để tạo động lực cho những bài viết tiếp theo.
Và bởi tính năng mời bạn bè đọc blog hiện nay, không cập nhật hết danh sách bạn bè hiện tại đang có (bây giờ vẫn đang bị lỗi), và cũng chỉ giới hạn người đọc trong phạm vi bạn bè đã kết bạn. Nên khi có Chuyên mục này, Blogger không còn phải vất vả đi mời mọi người đọc như hiện nay và Tường nhà Chì sẽ giảm thiểu “Quảng cáo rao vặt nữa”. Chì thấy thế nào?
Theo mình biết được thì hầu hết các trang web blog (Mình từng tham gia) đều có chế độ này, đối với cá nhân mình nghĩ, đây là ưu thế, khi muốn xây dựng một web chuyên viết blog.
Thông qua chuyên mục Blog mới này,
+ BQT có thể vào xét duyệt để đăng lên Blog cộng đồng ứng với từng chủ đề các chuyên mục, hay đăng blog nổi bật nếu đạt đủ tiêu chí Blog nổi bật mà Chì đề ra.
+ Blogger có thể vào để tìm đọc bài viết mới và đề cử BQT cho lên Blog chuyên mục hay blog nổi bật. v.v…
- Chì ơi, Chì thấy thế nào khi tiến hành Cho Zingblogger có quyền “bầu cử”, “đề cử” “ứng cử” bài viết vào từng chuyên mục?
Khi này Tiêu chuẩn đề duyệt chuyên mục sẽ đơn giản hóa hơn, giảm tải được khá nhiều noron cho đội ngũ BQT blog nhé. Cụ thể:
Chuyên mục thơ: Cái chuyên mục này dễ nhất quả đất nè :).Chuyên mục này dành cho các blogger yêu thơ mà không yêu truyện nhé :D
Tại chuyên mục này, ngoài việc BQT chọn từ chuyên mục Blog mới để đăng vào đây. Thì từng cá nhân có bài thơ (ưu tiên tự sáng tác) có thể tự đề nghị xét duyệt (hoặc có thể do độc giả đề cử bài viết) vào chuyên mục này, để mọi người yêu thơ cùng thưởng thức. Chắc chắn khi được xét duyệt vào chuyên mục này, thì việc xét vào Blog nổi bật sẽ giảm tải được số lượng, mà chất lượng bài viết trong blog nổi bật sẽ được tăng cao hơn.
Chuyên mục truyện cũng tương tự vậy: những bạn nào thích viết truyện thì Chì sẽ xét duyệt vào chuyên mục này.
Theo cách mình nghĩ, thì 2 chuyên mục này không khác gì Chuyên mục sáng tác hiện tại cả. Nhưng theo mình nghĩ, nên tách Sáng tác thành 2 phần như vậy, sẽ làm cho chuyên mục không bị rườm rà về nội dung. Và người đọc có thể dễ dàng tìm đọc những thứ mình thích dễ dàng hơn.
Quy định để vào chuyên mục nổi bật :)
Hoàn toàn 100% do tự viết.
Cá nhân tự đề cử xét duyệt, hoặc có người đề cử hộ
Những bài viết có nội dung hay, tốt, có thông điệp tác giả gửi gắm... đã được đăng hoặc chưa được đăng vào các chuyên mục cụ thể, hoặc đang trong chuyên mục blog mới
Bài viết được đăng trong vòng 1-2 tháng đổ lại trong tháng xét duyệt blog chẳng hạn.
Và những tiêu chí khác do Chì quy định...

Đối với chuyên mục Cảm xúc (Hiện tại mình thấy có chuyên mục Góc trái tim, theo cá nhân mình thì Chuyên mục này chưa được phát huy hiệu quả).
Chuyên mục sẽ thiên về cảm xúc cá nhân của người viết. Tất cả mọi tâm tư, tình cảm, suy nghĩ của cá nhân blogger sẽ được chia sẻ tại chuyên mục này. Và chuyên mục này sẽ không xét đến chất văn của blogger là hay hay dở, chỉ cần hoàn toàn là suy nghĩ và tình cảm thật của người viết mà thôi… Cá nhân mình thích đọc những bài blog như vậy, vì nó thật, và người bình luận, cũng có thể bình luận một cách chân thực, chứ không phải như trước đây và hiện nay… Mình ví dụ: một bài hoàn toàn viết tâm trạng của tác giả… bạn đọc lại comment từ “hay” (truyện hay)... nghe nó kì kì sao ý… Với mình, Chỉ có câu chuyện hay, chứ không có cảm xúc hay… Chì ạ…
Chuyên mục này có thể tổng hợp từ các chuyên mục khác lên. (Ví dụ có blogger sẽ nêu cảm xúc qua thơ, thì bài thơ này có thể “chen chân” trong 3 chuyên mục như: cảm xúc → thơ → và cả blog nổi bật nữa…(chưa kể là cả blog mới)
Vậy câu hỏi đặt ra là Đề cử ở đâu, và như thế nào, nếu như Các chuyên mục mà mình nêu trên có thể xuất hiện trong Cộng đồng blog?
Hiện tại mình mới biết có 2 Page đang có tầm ảnh hưởng đó là Bút Chì và Blog Hot.
Tại đây, mọi thành viên có thể đề cử theo cú pháp do Chì và BQT quy định thống nhất. giả sử, mình có ý kiến cú pháp đề cử bao gồm: Tên Chuyên mục đề cử_Cảm nhận ý kiến riêng của người đề cử_tất nhiên phải có kèm theo link bài viết rồi ạ.
Với việc đề cử này, mình nghĩ sẽ có rất nhiều chất văn, chất thơ lâu nay ẩn dật sẽ được khai quật, và việc mọi người sẽ mạnh dạn bày tỏ suy nghĩ của mình hơn thay vì cứ giấu nhẹm nó đi, không biết nói cùng ai :)

Nhưng hiện trạng coppy, paste bài của người khác làm của mình thì xử trí ra sao? Tất nhiên sẽ chẳng thể nào xử lý triệt để cả. Nhưng Chì có thể nhờ thành viên giúp một tay. Giả sử, có một bài viết được xét duyệt vào chuyên mục theo chủ đề nào đó, mà không ghi rõ “nguồn gốc xuất xứ”, blogger có thể gửi link bài coppy và bài gốc cho Chì để Chì xử lý xóa khỏi chuyên mục; còn nếu có nguồn gốc rõ ràng thì vẫn có thể cho nó ở lại được. Và tất nhiên, những bài viết sưu tầm thì sẽ không được duyệt lên Blog nổi bật cả.
Sức người có hạn, nhưng sức cả cộng đồng thì mạnh lắm Chì nhỉ :)
“Một cây làm chẳng nên non
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao”
Về vấn đề chính là Nội dung blog, nếu đội ngũ duyệt nội dung của Bút Chì thiếu người, Chì có thể nhờ đến chính thành viên của Cộng đồng Zing blog, họ cũng là những người đánh giá khá công tâm và nhiều kinh nghiệm đó Chì ạ .
Ngoài ra, mình thấy có một số Menu phụ (Module), một số mục chưa phát huy được hiệu quả lắm. Có thể vẫn đang trong quá trình nâng cấp, và đang dần bị lãng quên nên nó chưa hoàn thiện.
- Cái ô chia sẻ trạng thái dưới hình đại diện, mình nhớ ngày trước nó hoạt động rất hiệu quả nhưng giờ thì không thể nào đăng được status tại đây nữa mà phải về Trang chủ Zing me mới đăng được… Có một sự rất buồn với điểm này
- Module Thông báo mới, mình nghĩ, đây là trang blog, nên chỉ nên dành những thông báo cho liên quan đến blog, và blogger: ví dụ: thông báo cuộc thi CSB, kết quả cuộc thi CSB, hay những bài viết Của Bút chì, của Blog Hot.
Và hình như có những đợt Chì nâng cấp danh hiệu cho thành viên, Chì có thể đăng thông báo cho mọi người biết tại đây cũng được nè, :) hay như hiện tại Chì đang có chế độ Chúc mừng bạn ABC có bài viết XYZ được đăng lên blog nổi bât… Thì thay vì thông báo lên status cá nhân, chì đăng luôn đây cho nó dễ :) v.v... Ý kiến này được không Chì nhỉ?...
- Module Blogger tiêu biểu: Mình thấy cái Module này hay nhé. Nhưng hiện tại nó đang lỗi ở chỗ: giả sử, mình muốn xem danh sách Hot Blogger thì mình nhấn vào xem thêm thì lại quay về trang chủ, không xem được những bloger còn lại??
- Module Blog Vip: Mình thấy cũng hay, nhưng hơi ít bài, và chưa được cập nhật nhiều
- Module Top Blog trong tuần: mình chưa thấy có gì mới cả… Có vẻ hơi thừa…
Ngoài ra, còn một số lỗi chưa ổn định như: Chia sẻ blog sang mạng xã hội khác bị  lỗi ảnh vẫn chưa được cải thiện hoàn toàn vẫn còn gặp lỗi Euro. Có một cái rất lạ là, Zing blog cho chia sẻ bài viết sang MXH khác, ấy thế mà nếu như cá nhân đọc không đăng nhập (không muốn lập tài khoản Zing) thì không thể nào đọc được. Đây là một bất lợi vì nếu như bài viết hay, muốn chia sẻ cho mọi người thưởng thức, thì chẳng ai lại mất công tạo tài khoản chỉ để đọc 1 bài blog mất vài phút mà chẳng bao giờ muốn quay lại…
Sẽ chẳng có gì là phát triển nếu ta cứ giữ khư khư một kiến thức hay mà không chia sẻ cho mọi người khác…
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, dù ZingBlog có là mạng xã hội đóng hay mở, thì vẫn hi vọng Bác VNG không khai tử em…
À Chì ơi, Cái Viết Blog ảnh, dường như ít người sử dụng thì phải, Chì nên cân nhắc xem có còn giữ lại nó không? Nếu bỏ nó thì Chì có thể chuyển nó về Blog thường để mọi người đỡ cằn nhằn, nếu không chuyển được thì vận động “quần chúng nhân dân”, tự chuyển đổi sang blog thường nếu không muốn mất...
Mình thấy có một sự chưa đồng đều ở chỗ. Khi vào một tab blog của ai đó có những bài blog từng được đăng lên blog nổi bật, nhưng có người thì có hiện ra, có người thì không. Đã thế, lại còn không có tiêu đề blog nữa chứ Chì ạ. Hay là Chì thử cho gắn Huy hiệu vào blog giống như Huy Hiệu trên ảnh đại diện của thành viên xem đỡ tốn diện tích hơn đấy (Ý kiến này hơi vớ vẩn nhỉ :D)
Còn cái này nữa, Mấy cái biểu tượng Cuộc thi đã tham gia gần đây, mình thấy nó rất đẹp, nhưng bây giờ nó không được hoạt động thì phải đúng không hả Chì?... Nếu không cần nữa thì bỏ nó đi… chứ Mình thấy có Thành viên tham gia mấy cuộc thi CSB, mà mới chỉ có 1 cái biêu tượng của một cuộc thì lâu lẩu lầu lâu lắm rồi… Nếu nó hoạt động lại thì tốt…
Mấy cái thống kê, Hạng blog, điểm blog, số blog, Chì bảo anh nào quản lý khâu này, đếm lại dùm có được không? có những bạn viết 5-6 bài, mà số blog vẫn là 0… hơi bị lệch tông Chì nhỉ??
Thôi thì lảm nhảm lắm khiên người nghe đau đầu, làm người đọc nhức mắt… giờ ngồi chờ Zing nâng cấp nữa thôi...


(Dung kh...)

Monday, May 23, 2016

Monday, May 23, 2016

Chỉ đơn giản là cảm ơn...

Bao lần bõ lỡ tiệc vui...
Năm nay ngoại lệ nên tham gia cùng...
Đến giờ buồn, vui chẳng rõ ra sao...
Chẳng có lời nào để diễn tả...
Chỉ thấy rằng lòng nhẽ bẫng...
Sau một ngày gặp gỡ những người xưa...
Cảm ơn cô, cảm ơn các bạn...
Cho tôi một cái cảm xúc lạ thường...
Xin gửi lời chúc sức khỏe đến tất cả mọi người...
Có thể sẽ còn rất nhiều dịp chúng ta có thể gặp nhau nữa... Nhưng cũng có thể sẽ không còn dịp nào đông và thực sự vui như thế... Cảm ơn cô Xuân Nguyễn chỉ đơn giản cô là cô giáo của tụi em. Cảm ơn bạn Nguyễn Thiện Phong đã khơi mào cho buổi gặp mặt hôm nay. Cũng cảm ơn bạn Lớp trưởng Phạm Hữu Hưng đã rất nhiệt tình gọi điện thoại để thông báo đến từng người. Cảm ơn những bạn đã tham gia buổi họp lớp hôm nay: bạn Hiếu, bạn Châu, bạn Đạt, bạn Chiến, bạn Thủy, bạn Thơm, bạn Thắm, bạn Yến, bạn Quỳnh, bạn Giang, bạn Oánh, Chị Lê, bạn Trình, bạn Phương, bạn Hà, bạn Dung, bạn Thảo Trang... à cả bạn Nhung nữa...
Hi vọng sẽ có một dịp mình được gặp lại các bạn :)

Chúc sức Khỏe đến cô và các bạn...

Wednesday, April 13, 2016

Wednesday, April 13, 2016

Vô thức…

       Một cảm xúc lạ vô tình ùa về…
       Gần đây tôi ít khi đeo kính khi dùng máy vi tính
       Hôm nay tôi lại vô tình đi “mời blog”
       Vô tình nhấp đến trang blog của cậu…
       Có cái ảnh từ lâu lắm rồi…
       Một cảm xúc là lạ ùa về…
       Tôi tiếp tục tìm đọc cái blog cũ của cậu
       Tôi định xóa đi cái dòng mà tôi đã bình luận…
       Sao tôi vẫn chưa thể quên được cậu…

       Cũng vài lần tôi vô thức gặp bóng cậu trong mơ…
       Tôi từng đọc được câu nói này
       “nếu trong giấc mơ bạn gặp một ai đó
       Thì cũng đồng nghĩa với việc người đó cũng đang mơ tới bạn”
       Tôi hi vọng không phải như vậy…


       Đợt tết, sau khoảng 2 hay 3 tháng gì đó…
       Tôi cũng vô tình thấy cậu trong mơ…
       “Người ta bảo, ngày nghĩ gì thì đêm về mơ cái đó”
       Những ngày đó, nào tôi có nghĩ gì về cậu đâu
       Sao cậu lại quay lại khi mà tôi dần muốn quên các cậu

       Sao vậy chứ…
       Tâm thức tôi không cho phép ngó lơ về cậu…
       Giờ cảm xúc hỗn độn chẳng biết sẽ ra sao…
       Ừ! tôi thừa nhận có chút nuối, có chút nhớ…
       Nếu một ngày, cậu bảo: Chẳng ai có lỗi cả…
       Dù chẳng cãi, nhưng vẫn giữ đáp án…

       Vẫn quý cậu nhưng giờ không được phép thể hiện…
       Mong cậu luôn an yên và vui vẻ…
       Luôn khỏe mạnh để chống trọi với đời…
       Quyết định đó, giờ vẫn thấy là đáng
       Kiềng luôn vững dù chỉ có ba chân…
(thonboncodon)

Tuesday, March 22, 2016

Tuesday, March 22, 2016

Mãng Cầu nhập học

Nhà mới, hàng xóm mới, trường học mới, và bạn bè cũng mới…
Từ lúc Mãng Cầu chuyển đến làng, Mãng Cầu thấy cái gì cũng mới mẻ, cái gì cũng lạ lẫm cả… Chỉ trừ có Chôm Chôm, là người bạn hàng xóm đầu tiên, mà Mãng Cầu thấy thân thuộc hơn cả… Chắc vì hai cô cậu cũng chạc tuổi nên dễ chơi thân với nhau. Những đứa con nít thì cần gì đâu, chúng chỉ cần được chơi với nhau là thành bạn ngay ý mà.
Vậy là ba ngày cuối tuần cũng đã trôi qua, hôm nay là thứ hai rồi. Mãng Cầu hôm nay cùng với mẹ phải đến trường để nhập học. Lần này chắc Mãng Cầu phải cố gắng hơn các bạn cùng trang lứa nhiều lắm vì Mãng Cầu chưa được đến trường học cũng đã một tuần rồi.
Đây là thứ hai đầu tiên của Mãng Cầu tại ngôi làng mới.
- Làng mình… đẹp… mẹ nhỉ? – Mãng Cầu nhìn mẹ và nói.
- Ừ!... không chỉ cảnh mà con người nơi đây cũng… đẹp… phải không con?
- Vâng! Con thấy quý mến gia đình nhà bạn Chôm Chôm lắm mẹ ạ. Họ thật thân thiện và cởi mở mẹ ha.
Mẹ Mãng Cầu nhìn cô con gái yêu quý một cách trìu mến và khẽ gật đầu, rồi hai mẹ con tiếp tục cuộc hành trình vài trăm mét của mình. Nhà cách trường học không xa, nên hai mẹ con Mãng Cầu cùng nhau đi bộ, đi bộ trên con đường duy nhất ấy…
Sắp đi đến cái chỗ hôm mà Mãng Cầu gặp Chôm Chôm. Cô bé liền đưa cánh tay lên và chỉ về phía bên kia đường…
- Cái chỗ kia là hôm đầu tiên con gặp Chôm Chôm đấy mẹ ạ!
- Vậy sao con - Mẹ Mãng Cầu hiền từ đáp lại.
Mãng Cầu gật đầu và kể lại câu chuyện hôm đó cho mẹ nghe. Mắt lúc nào cũng cười tít hết cả lên. Khiến mẹ cô cũng thấy vui lây. Bà xoa đầu Mãng Cầu và mắng yêu:
- Con nhỏ này, ai cũng chọc hết trơn là sao?
Mãng Cầu quen thế này rồi… cô chỉ biết nhìn mẹ và cười trừ…
Đi thêm một lúc nữa là đến trường mới của Mãng Cầu rồi. Hai mẹ con nhanh chóng đí sang bên kia đường để vào cổng trường.
Trường mới của cô có bốn dãy nhà… mỗi dãy có hai tầng, mỗi tầng có đến tám phòng học.Tất cả học sinh… từ cấp một đến cấp ba đều được tập trung học trong ngôi trường này cả. Người ta phân chia rõ ràng… một dãy là của học sinh Tiểu học, một dãy là của học sinh Trung học cơ sở, một dãy là dành cho các anh chị học Trung học phổ thông… nhưng cũng có khi họ học lẫn lộn cả… vì nhiều hôm người ta phải sửa chữa nâng cấp phòng học cho tốt…  một dãy còn lại là dành cho Ban Giám hiệu nhà trường… À! Thêm cả phòng của bác Nho Tía đặt gần cổng trường nữa là năm dãy.
Từ xa, bác Nho Tía đã nhìn thấy hai mẹ con Mãng Cầu, bác nhanh tay đặt tờ báo giấy đang cầm trên tay xuống để trên bàn, và bước ra phía cánh cổng phụ nhỏ đặt ngay bên phải lối đi chính. Mở cửa và đứng đợi hai mẹ con Mãng Cầu:
- Hai mẹ con đến nhập học cho Mãng Cầu đấy hả.
- Vâng bác ạ!. Cháu sắp được gặp bác thường xuyên rồi. - Mãng Cầu nhanh nhảu đáp lại
- Con bé này, chỉ được cái nhanh nhau thôi! - Mẹ Mãng Cầu chép miệng một cái… rồi mỉm cười với cô bé.
- Vậy hai mẹ con nhanh chân lên, hai mẹ con cứ đi thẳng vào giữa sân, rồi lên gác hai dãy nhà D bên tay phải nhé. Phòng số 4 nha. Cô Dâu Ngọt đang chờ mọi người đấy - Bác Nho Tía vừa nói, tay vừa dơ lên chỉ về phía dãy nhà Ban Giám hiệu.
- Dạ vâng, mẹ con em cảm ơn bác ạ. - bà mẹ cúi nhẹ đầu chào bác Nho Tía đáng kính và cùng Mãng Cầu tiếp tục “cuộc hành trình”
Chỉ sau có khoảng một tiếng đồng hồ vừa trò chuyện, vừa  làm thủ tục nhập học cho Mãng Cầu, cuối cùng bây giờ là lúc Mãng Cầu hồi hộp và mong chờ hơn cả… ra mắt lớp học…
Theo thứ tự dãy nhà thì Mãng Cầu sẽ học ở dãy nhà A, dãy của học sinh Tiểu học. Mãng Cầu cùng cô Dâu Ngọt, mẹ và các thầy cô khác trong trường cùng đi ra mắt lớp… Lớp nào cũng được ra mắt cả… chắc mọi người sẽ hồi hộp lắm đây. Kỳ lạ nha… cô Dâu Ngọt dẫn Mãng Cầu đi thăm các lớp học… nhưng không đi theo một quy luật nào cả… mà có lúc lên tầng hai, có lúc lại xuống tầng một… tóm lại… hơi mệt… nhưng Mãng Cầu thấy rất vui. Chỉ còn hai phòng nữa ở dưới tầng một là Mãng Cầu chưa được ra mắt. Mãng Cầu hi vọng sẽ được vào học cùng một lớp với Chôm Chôm…
- Bây giờ chúng ta vào phòng số 9 nghe Mãng Cầu - Cô Dâu Ngọt đề nghị.
- Vâng, thưa cô. - cô bé đáp lại lời cô giáo với giọng điệu hồi hộp.
Bước vào phòng số 9, mọi người vẫn đang tiếp tục bài học của mình, chợt thằng nhỏ đầu bàn ngồi ngoài cửa sổ, tướng nó cũng nghịch ngợm không kém Mãng Cầu, trông thấy cô Hiệu trưởng và cô bạn học sinh mới bèn réo lên:
- Cô giáo ơi! Dãy mình sắp có học sinh mới rồi kìa cô
Cô giáo bèn dừng lại bài giảng của mình để đón tiếp “nhân vật quan trọng” của dãy nhà A. Cô Hiệu trưởng bước vào trước, theo sau cô là Mãng Cầu, mẹ cô, và các thầy cô khác… và kịch bản cứ lặp đi lặp lại…
- Chào các em, chắc các em cũng đoán được đây là học sinh mới của dãy A trường mình phải không nào. Giờ hãy nghe bạn giới thiệu chút nha. - Cô Dâu Ngọt phát biểu trong sự hào hứng của đám học trò lộn xộn.


Sau 10 phút giao lưu, Mãng Cầu lại cùng cô Dâu Ngọt tiếp tục “cuộc hành trình” tìm lớp học của mình… Chỉ còn “ra mắt” nốt phòng học số 8 nữa thôi là Mãng Cầu sẽ biết được kết quả mình sẽ được học ở lớp nào…
Ngôi trường này đặc biệt lắm… học sinh mới đến cũng phải ra mắt tất cả lớp học trong dãy… Mãng Cầu là người mới… nên cũng không ngoại lệ… Nhưng để biết được mình học lớp nào… thì chẳng có cô cậu học sinh nào có thể đoán được cả… ngoài cô Hiệu trưởng và các thầy cô khác trong Ban Giám hiệu… Cô luôn muốn tạo sự bất ngờ cho học trò của minh. Nhưng nhiều năm qua, ai cũng đã đoán ra được “chiêu bài” của cô rồi… cô thường cho “nhân mới” học ở lớp được ra mắt cuối cùng…
Vậy là cái thằng nhỏ ngồi bàn đầu cưa sổ không có cơ hội để học cùng cô bạn dễ thương kia nữa rồi… nó tiếc hùi hụt khi mà mọi người từ biệt lớp học số 9 để qua phòng số 8 bên cạnh. Mãng Cầu có vẻ vui lắm… vì việc cô được học cùng với Chôm Chôm có xác suất khá cao…
Đúng thế thật… Phòng số 8 là phòng Chôm Chôm học.
Cô Hiệu trưởng lại lặp lại “bài diễn văn” cũ… và Mãng Cầu cũng lại phải tiếp tục giới thiệu thêm lần nữa…
- Chào các bạn… mình tên là Mãng Cầu, rất vui được ra mắt mọi người trong ngày đầu tuần này… và mình hi vọng sẽ được học ở phòng số 8 này cùng các bạn - Mãng Cầu nhìn lướt một vòng xuống phía dưới và mỉm cười.
Các thầy cô trong Ban giám hiệu nhà trường ai nấy cũng tò mò… không hiểu sao sang phòng này, cô bé lại mong muốn được học ở phòng này… mà những phòng trước cô không hề đả động đến điều đó cả. Mọi người vẫn chưa đoán ra được… chỉ có Mãng Cầu và mẹ cô mới biết được… Ấy là khi vừa bước vào lớp, cô bé đã nhìn thấy cậu Chôm Chôm hàng xóm ở bàn ba dãy gần bàn giáo viên đang ngồi kia rồi…
Chôm Chôm chợt tủm tỉm cười… và dường như mắt cậu cũng mỉm cười theo...vì cậu biết được rằng… phòng cậu là phòng cuối cùng rồi.
Chuông reo lên khiến Chôm Chôm giật mình… sao mà cô Hiệu trưởng căn đúng giờ thế nhỉ… cứ lúc chuẩn bị tuyên bố kết quả… là y như rằng… nghỉ giải lao.
Tụi học sinh được bữa trò chuyện, bàn tán rôm rả… cho dù biết chắc là Mãng Cầu sẽ vô học ở phòng số 8. Và tất nhiên… phòng Chôm Chôm là rôm rả nhất rồi…
Ai cũng vui vẻ… chỉ có mình Mãng Cầu là lên phòng Ban Giám hiệu để trò chuyện với các thầy cô trong giờ giải lao thôi… mẹ cô có việc bận đã phải xin về trước rồi. Cô vui vẻ trò chuyện với thầy cô trong tâm trạng hết sức hồi hộp…
Chuông reo… đã vào tiết học rồi… ai nấy cũng nhanh chân vào vị trí của minh…
Vì Mãng Cầu là người mới nên ngày đầu tiên này cô bé sẽ được ưu tiên, hoặc là sẽ học luôn ngay từ tiết học tới này… hoặc là ngày mai cô sẽ bắt đầu… Mãng Cầu được cô Dâu Ngọt hỏi, và cô bé quyết định sẽ tham gia lớp học luôn vào bây giờ. Cô thấy rất hào hứng.
- Được thôi, cô trò mình đi nào! - Cô Hiệu trưởng nói với Mãng Cầu.
- Vâng ạ! - Cô bé đáp lại và đi theo phía sau cô Hiệu trưởng.

Vậy là Mãng Cầu được học ở lớp mà thằng cu Tiểu Tây đã chuyển đi… Phòng học số 9...
(Dung kh...)

Monday, March 21, 2016

Monday, March 21, 2016

Sói ơi. Tiết kiệm tiền đi, hè năm sau mình đi Xì-goòng nhé...

“Mình sẽ viết... nhưng mình không tham gia cuộc thi đó…”
Đó là dòng trạng thái mà tôi đã đăng từ hôm qua… Rồi chỉ vài phút sau, đứa bạn bình luận một câu khiến tôi càng hoang mang về quyết định lúc đó của mình… “Ai tham gia hộ?”...
Cuộc thi đó, là cuộc thì mà Bút Chì đang phát động… “Cuộc thi viết về ước mơ”…  Từ lúc tôi đọc được tin, tôi băn khoăn, lưỡng lự… có tham gia hay không tham gia vào cuộc chơi này… Giờ tôi đổi ý, thử một lần công khai...
Và tôi đang làm điều tôi đã quyết…

Tôi đang lục lại trí não của mình để xem từ trước đến giờ ước mơ thực sự của tôi là gì…
Và hình như… chưa từng có ai hỏi tôi ước mơ của tôi là gì… chắc đó cũng là một phần lý do tại sao tôi chưa bao giờ ngồi lại nghiêm túc nghĩ xem ước mơ của mình là gì…
Ước mơ được định nghĩa là gì?...  Thực ra nó chỉ là một cái khái niệm trừu tượng mang tính cá nhân hóa… Mỗi người sẽ có một khái niệm về ước mơ riêng. Sẽ ra sao nếu bạn không có ước mơ?... Đừng lo! Sẽ chẳng làm sao cả… vì… Tôi không có ước mơ…

Và giờ ở cái tuổi này, thì đối với tôi dù có hay không có ước mơ thì nó cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của minh…
Trong số các gia đình cô, chú ruột của tôi. Những đứa con, đứa cháu tầm tuổi 9x tụi tôi thì chỉ có: Ông anh trai tôi (90), cái Hoa (90), tôi (92) và cái Hồng cệy (96) là chơi với nhau nhiều nhất, có thể gọi là những đứa trẻ chơi thân với nhau… Đó là ngày trước thôi, giờ lớn rồi, khác xưa nhiều rồi… Không thân nhiều như trước, nhưng vẫn gọi là thân hơn cả so với những đứa em khác.

Hồng cệy, theo trí nhớ của tôi, cái tên này được đặt là do hơi tý là nó chạy lại mách phụ huynh, cứ cậy phụ huynh nên gọi thế… Tôi cũng chẳng biết đích xác tại sao mà anh tôi với cái Hoa lại gọi nó như vậy nữa. Hồi bé, nó hay sang nhà tôi chơi, rồi cũng thỉnh thoảng ngủ lại nhà… lúc đó vui lắm, lúc đó nhà tôi mới xây được một tầng với cái gác xép lửng ở trong…

Tôi còn nhớ cái cửa ở gác xép rồi cả cái cửa tủ gỗ của ông nội (bây giờ nhà tôi vẫn còn giữ) là cái thứ mà chúng tôi dùng để dạy học cho nhau… Vui phết… Mà hình như cái công việc làm cô giáo, tụi trẻ con nào đi học rồi cũng từng chơi qua hay sao ý nhỉ? Chúng tôi thay nhau làm cô giáo, rồi làm học sinh…

Một trò rồi nhé, trò nữa à... Chiếc màn, chiếc chăn, và chiếc ghế tầng… Có 4 cái đinh mắc màn, thì có 2 cái ở tường, anh em chúng tôi mắc hai cái đầu màn vào nó… rồi từng đứa, từng đứa chúng tôi thi nhau chui từ đầu này qua đầu bên kia, đi len giữa cái khoảng trống hẹp hòi đó mấy vòng liền… có khi chẳng có màn chúng tôi mắc xừ hai đầu của cái chăn lên… lấy lều chăn thay lều màn luôn ... cũng vui lắm… nhưng chắc cái trò này mai một dần khi mà bố tôi mua về chiếc ghế tầng… lúc này, lều chúng tôi thay vì cắm cọc trên tường… thì chúng tôi chùm luôn chăn lên cái ghế. rồi một đứa chui thỏm vào gầm ghế trốn… Tôi từng thử một lần… mà vào thì dễ. lúc ra thì đến là vướng cơ ạ…

Tôi vẫn nhớ mãi cái cảnh ông anh tôi, mấy đứa chúng tôi buộc cái chăn vào cổ, hết làm siêu nhân thì làm hoàng tử, công chúa... mấy đứa con nít cũng hay chơi trò này nè...

Hồi tôi học cấp 1, có những hôm tôi và Hồng cệy đến giờ đi ngủ, nằm cạnh nhau mà không ngủ được, nên tâm sự… Những đứa trẻ hỏi nhau: “Sau này chị/em muốn làm nghề/những nghề gì…?” Từng đứa trả lời một, có lúc đứa nọ đang nói, đứa kia xen vào… Hầu như tất cả các công việc phổ biến thời đó đều được chúng tôi chọn… Cô giáo có, ca sỹ có, cảnh sát cũng có… Tôi từng thích làm cảnh sát… bởi tôi xem “Cảnh sát hình sự” thấy các cô/chú cảnh sát tung chưởng bắt cướp thì thích lắm ý… Nhưng đó chỉ là suy nghĩ con nít thôi… Hồi đó con nít thì biết gì là ước mơ, biết gì là theo đuổi ước mơ…

Cứ thế, chúng tôi lớn lên, đi học mà bỏ quên bẵng đi cái câu chuyện con nít thuở nào…
Và tôi cũng chằng còn được ai hỏi câu hỏi tương tự cả...
Lớn lên một chút hình như cấp 2 thì phải, có những lúc tôi thích ngồi vẽ vời những nét vẽ linh tinh, rồi lại mong muốn, mình có thể trở thành họa sỹ, hay những lúc hát vu vơ như con vịt bầu cứ nghĩ là mình hát hay nên muốn thành ca sỹ… có lần lại thích làm diễn viên… có lúc buổi tối bật Radio nghe, lại muốn làm Cô phát thanh viên đọc truyện đêm khuya…
Đó là những nghề nghiệp mà tôi đã từng mong muốn được thử làm một lần… Nghĩ lại… chả nhẽ lại đổ lỗi cho guồng quay cuộc sống…

Cái thời điểm tôi thi đại học, chọn trường nào, ngành nào… tôi còn chẳng hiểu nó là cái gì… tôi cứ nghĩ cứ thi như thi cấp 1 lên cấp 2, cấp 2 lên cấp 3 (như những lần trước)... Nhưng chả phải… “lằng nhằng” hơn nhiều… Nhưng đến giờ nghĩ lại cũng chẳng lằng nhằng gì đâu. Mọi người trong lớp đều có mục tiêu của mình… tôi thì chả biết… Thấy cái Hoa (em họ tôi) lúc đó nó đang học kế toán nên tôi chỉ biết mỗi kế toán là xong… Tôi còn chẳng biết sau này kế toán ra là làm cái gì, chỉ nghĩ rằng. có chữ “Toán” nên chọn vì mình học tốt Toán, và liên quan đến toán thì chắc cũng chỉ cộng, trừ, nhân, chia, cộng cộng, trừ trừ đơn giản thôi mà… Nên tôi đăng ký Khoa kế toán trường Đại học Kinh tế Quốc Dân… Khối A, và trường Đại học Mở, khối D (thi dự phòng). Cái lý do tôi chọn trường cũng đơn giản lắm… Trường gần nhà thôi… Tôi còn chẳng biết là thi vào trường đó khó hay dễ nữa… Mấy đứa bạn học cứ bảo tôi học tốt nên thi chắc ổn… Mình chỉ biết ừ ừ cho có. Thực ra thì tôi có học hành tử tế để thi đâu cơ chứ. Mục tiêu lúc đó của tôi là Tốt nghiệp được cấp 3, và được đi học Đại học, để được trải nghiệm cuộc đời sinh viên xem nó có giống trong những bộ phim mà tôi hay coi trên TV hay không...

Vậy là tôi đã được làm Sinh viên 4 năm… Và giờ tôi tự hào khi mọi người hỏi tôi học trường nào ra? Tôi là sinh viên Khoa kế toán, Trường Đại học Đại Nam… Khẩu hiệu của trường chúng tôi là “HỌC ĐỂ THAY ĐỔI!”...
Những ngày cuối tốt nghiệp, ai cũng như ai, lo rằng liệu mình có đủ để tốt nghiệp hay không. Lo ra trường có tìm được việc làm đúng chuyên ngành hay không… Tất nhiên, tôi cũng lo chứ… Điều lo nhất của tôi… Ra trường không tìm được việc làm…

Khi tôi vô tình thấy được tờ giấy tuyển nhân viên của một Trung tâm dạy tin học ở gần nhà, với yêu cầu: thành thạo kỹ năng tin học văn phòng… Thấy cái dòng này tôi tự tin về kỹ năng này của mình lắm… nên quyết định vào hỏi về công việc này chỉ vì nó gần nhà, và tôi cũng có một chút thích thú khi “nghiên cứu” các chương trình tin văn phòng… Nói chung là tôi được tuyển… sau khi tham gia bài test về Excel (cũng khó phết vì lâu mình không ôn lại…)
Thế là tôi có việc để làm, thế là Tôi đã được đi làm…

Sinh viên mới ra trường mà, ai cũng muốn làm công việc đúng chuyên ngành, tôi cũng vậy. Khi mới được nhận, tôi phải thử việc 2 tháng. Nếu làm tốt thì được làm chính thức. Trong hai tháng đó, phải trả lời những câu hỏi rằng ra trường rồi thì đang làm gì?...  mình cũng thấy ngại khi trả lời công việc không đúng chuyên ngành mình được đào tạo, cũng cảm thấy mình kém cỏi hơn người ta. Người ta hỏi, rồi lại động viên, tôi rằng “Có việc làm là tốt rồi!”... Tôi cũng cảm thấy nhẹ gánh, và cảm ơn họ rất nhiều…

Nhưng cũng có những người, khuyên tôi nên chọn lựa công việc khác, có những người với thiện chí muốn giúp đỡ tôi… Tôi cũng cứ ừ cho qua… Trong đầu lúc nào cũng muốn có dịp để nhảy việc… Bởi ban đầu mục đích tôi xin vào làm cũng chỉ để “chống thất nghiệp tạm thời”, để có “kinh phí” để có thể tự tin chuẩn bị cho công việc mới…

Nhiều người muốn giúp đỡ tôi, muốn xin cho tôi vào làm việc chỗ này chỗ nọ… Tôi cảm ơn lắm… Nhưng nếu tôi nhận lời… Tôi sẽ cảm thấy mình mang nợ… nên tôi từ chối các cơ hội đến với mình… tôi muốn tự mình phải làm mọi việc, tôi không thích nhờ vả…Phải tự mình kiếm việc, tự mình phải kiếm được tiền…
Chỉ với mục tiêu đơn giản… tiết kiệm tiền mua một chiếc máy tính cá nhân. Năm đó, cái máy tính của nhà tôi bị hỏng, bấy giờ, nếu có muốn nhảy việc thì phải có máy tính mới để kiếm việc và làm việc thuận lợi hơn. Và rồi tôi quyết định trụ lại thêm một vài tháng để hoàn thành mục tiêu đó của mình…rồi sau đó muốn làm gì thì làm... Và rồi cuối cùng tôi đã hoàn thành được mục tiêu mà mình đã đề ra...

Gần như trong một năm ra trường tôi rơi vào tình trạng stress, tự ti về năng lực của mình… Trong đầu lúc nào cũng muốn nhảy việc để kiếm công việc lương tốt hơn… Nghĩ ngợi nhiều lắm… Nghĩ những lời động viên của mọi người rằng “Có công việc để làm là tốt rồi”... cũng đã giúp tôi vực lại tinh thần phần nào… Tôi rất cảm ơn…

Thêm một lý do nữa khiến tôi không đi được… đó là cô chủ trung tâm đối xử rất tốt với tôi, mặc dù nhiều lúc áp lực, cô vẫn cố gắng không nặng lời, cô vẫn nhẹ nhàng góp ý cho tôi… Tôi có cảm giác cô đặt lòng tin vào tôi… nên nếu tôi bỏ đi… tôi không nỡ làm mất lòng tin của ai đó… Nên tôi đã lựa chọn ở lại…

Vậy là mong muốn của tôi bây giờ chỉ đơn giản là… làm trọn vẹn công việc hiện tại, chỉ cần tôi có việc để làm, chỉ cần tôi làm được ra tiền, cho dù mang về không được nhiều như người ta… nhưng như thế cũng đủ rồi… Khi tìm hiểu kỹ và sư tầm những tài liệu phục vụ cho công việc của mình phải làm, tôi lại cảm thấy thích thú nó dần dần...
Tương lai thì không ai biết chắc được điều gì… nên tôi sẽ không khẳng định rằng công việc hiện tại tôi sẽ làm nó mãi…

Thời còn là học sinh, tôi từng muốn mình được ở một mình trong một căn nhà đặt cạnh bở biển, tối về thì ra ngoài đứng hóng gió và ngắm biển đêm… Rồi có những lần tôi tưởng tượng cái cảnh bình mình, mình đang đứng trên một tảng đá, hai tay dang ra, nhắm mắt lại và cảm nhận hơi thở của biển cả… Vui lắm.... tôi muốn ra biển lắm… Nếu tôi có đủ tiền, tôi sẽ đưa cả nhà đi du lịch… Nhưng tôi sợ… vì mục tiêu này chắc phải thêm một thời gian dài hơn tôi mới có thể thực hiện được...
Trước đây tôi hay xem ti vi, và từng mong muốn được vào Sài Gòn chơi một lần. Xem phim nhiều nên tôi “bị ám” bởi phong cảnh và con người Sài Gòn trong phim... Ngày ý bé tôi chỉ biết là muốn đi chơi thì ba mẹ phải có tiền mới đi được… Ba mẹ tôi làm gì có tiền mà cho tôi đi chơi sang như vậy… Bây giờ tôi đã đi làm rồi, tôi đã biết kiếm được tiền rồi, và tôi cũng đã biết cách tiết kiệm tiền rồi... tôi muốn thực hiện lại mong muốn  thuở nào này…

Năm 2015, một mối quan hệ đã đổ vỡ… vì vậy, đây có lẽ sẽ là món quà duy nhất tôi giành cho chính bản thân mình chứ không dành nó cho ai cả. Tôi có nói “tớ muốn một lần vô Sài Gòn chơi quá”... Một đứa thì cũng hưởng ứng đi cùng tôi, nhưng tôi cảm giác có vẻ không tha thiết nên có lẽ tôi sẽ không rủ nó thêm lần nữa. Nhưng một đứa thì tỏ ra khá thích thú… vì nó cũng muốn "một lần như vậy”... rồi chúng tôi hứa hẹn, sẽ có dịp tôi về Ninh Bình quê nó chơi nếu tôi có thời gian, nó hứa sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi rồi… :)

Sau một hai ngày không liên lạc… tôi cầm điện thoại nhắn tin cho nó: “Sói ơi. Tiết kiệm tiền đi, hè năm sau mình đi Xì-goòng nhé =). Được không?”
Sau một hồi nhắn tin qua lại… Tôi sẽ chắc chắn với kế hoạch nhỏ trước mắt của mình… “Phải đi Xì-goòng một lần, chưa đi Xì-goòng sẽ chưa lấy chồng”. (Nôi thế này thì tỷ lệ ế cao mất thôi... có thể là... Đi Xì-goòng về rồi làm đám cưới cũng được anh chông tương lai nhá ^^)


Dù chuyến đi có diễn ra đúng kế hoạch hè năm sau hay hè năm nào đó đi chăng nữa… nhưng lần này tôi có niềm tin rằng mục tiêu nhỏ trước mắt này của tôi chắc chắn sẽ được hoàn thành… để tôi còn đặt mục tiêu lớn hơn nữa chứ…
Bên cạnh những cái mục tiêu rõ ràng, thì có những mục tiêu, những mong muốn mà ta không thể nào biết nó có được thực hiện hay không… Tôi chỉ hy vọng, mong muốn những điều tốt đẹp sẽ luôn đến bên những người thân trong gia đình…

Ước mơ ư… Với tôi chỉ là những mong muốn, và những kế hoạch, mục tiêu ngắn hạn. Hết Kế hoạch này, tôi sẽ có kế hoạch khác, Đạt được mục tiêu rồi tôi lại vạch mục tiêu mới… Những mong muốn tôi chưa thực hiện được, tôi sẽ cố gắng để Mong muốn đó được hoàn thành…
(Dung kh...)