Breaking

Friday, September 28, 2018

Friday, September 28, 2018

Chiều thu nay vắng hương hoa sữa rồi…

Loay hoay mãi, cô cũng check được 2 dòng sku đầu tiên trong cái file amazon UK. Đổ một màu xanh để đánh dấu done cho chúng xong, cô  nghía xuống góc phải màn hình, 4:02 PM, hết giờ rồi, dừng thôi, hôm nay như vậy có lẽ là đủ rồi.

Cả ngày cô đeo “chiếc bịt tai gắn dây điện” như một cách giúp cô mặc kệ thiên hạ xung quanh. Bài nhạc vẫn còn đang chạy dở, cô gỡ chiệc headphone xanh lá xuống đặt lên bàn, rồi lẩm bẩm nhớ xem sáng nay mình đã để xe ở chỗ nào. Miệng lẩm bẩm vậy, nhưng nào não cô có lập tức thực hành gì đâu… cô lúc nào cũng vậy, mắt nhìn ở một hướng, rồi quẳng não ở một phương, có lúc thì ngồi thẫn thờ nhìn cái màn hình và rồi chỉ để nín một tiếng thở nhẹ…

Có lẽ là tầm 4 rưỡi gì đó, cô bắt đầu đứng dậy và tắt máy, hôm nay cô lại về sớm, chứ chẳng nán thêm tý nào.

Mùa đông à, đôi bàn tay hở, đôi chân chẳng đi tất, cô vẫn có thể chịu được, nhưng ngoại trừ cái cổ cô rất sợ để nó hứng gió mỗi khi ra ngoài trời lạnh… Cái tiết trời lành lạnh như này, đáng lẽ cô phải cài cổ kín như bưng ấy vậy mà cô gấp chiếc áo dài tay để vào chiếc túi ni lông, treo nó trên xe rồi lên đường đi về. Chiếc ba lỗ mỏng tang màu xanh cổ vịt, bên ngoài là chiếc áo khoác lửng tay bỏ khuy cài cùng cô hòa mình vào cái tiết trời chiều hôm nay. Nhưng cái lạnh này đâu sánh được bằng cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông gió lộng…

Cô lại chọn phố lang thang…

Vẫn phố Huế, vẫn Hàng Bài, Đinh Tiên Hoàng rồi Bà Triệu…

Hôm nay cô mới nhận ra một Hà Nội nhiều cây đến vậy...

Cô sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, nhưng chưa một lần nào cô nhận mình là một người yêu Hà Nội cả. Cách cô dành tình cảm cho Hà Nội xô bồ của mình không giống như cách cô dành niềm thương cho Xì-goòng hoa lệ.

Hà Nội phố…

Những con đường chật hẹp, mà cái văn hóa nhoi luôn chực chờ giờ cao điểm, bỗng dưng thấy rộng rãi hơn hẳn. Những chiếc lá cây một màu xanh thẫm như không vướng bụi đường. Mặt hồ hôm nay lặng thinh, quán kem Thủy Tạ vẫn chưa có bóng dáng một vị khách nào tới mua.

Nếu thực sự tiết trời không lạnh lạnh như chiều nay, có lẽ cô phải lượn thêm mấy vòng rồi mới về…

Hôm nay cô mới cảm nhận được cái lạnh của tiết trời, khiến con người ta buồn thế nào… Bầu tiết lạnh ấp vào 2 cánh tay cô, ôm lấy cổ vả ngực cô khiến cô phải lái xe chậm chạp đến vậy à? Cũng hay đấy chứ, cô lại có thêm thời gian để ngắm phố, ngắm phường.

Cô thỉnh thoảng cũng hay lượn hồ như thế, mỗi lần quẩy 1 vòng là bao buồn tức, tủi hơn đều được hồ mang đi… nhưng hôm nay lạ quá, chuẩn bị chào tạm biệt Hồ, hồ lại khiến tâm trạng cô trùng xuống một xíu…

Hà Nội nhiều lúc khiến người ta buồn sao ấy…

Chiều thu nay vắng hương hoa sữa rồi…

Sunday, September 9, 2018

Sunday, September 09, 2018

Em kể anh nghe một câu chuyện đầu thu…

- Dung ơi!... Cháu chào bác, Dung đâu rồi ạ?
Đang rửa mặt trong WC, em chạy ngay ra, ló đầu ra ngoài cái lan can gác xép và đáp lại như bao lần:
- Đợi Dung một lát nhé…
Xong em tất tả chạy lên tầng để thay cái cái quần dài hơn trước khi ra ngoài. Cầm chiếc điện thoại vứt lăn lóc, nằm bơ vơ 1 chỗ, tận 5 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn mà em không hề nghe thấy tiếng chuông nào ư?!
Vì vậy mà hắn lại thêm một lần nữa vào tận nhà để hộ tống em ra ngoài đường… Dường như, em không đủ kiên nhẫn để có thể chờ một ai đó… trong khi hắn… chờ đợi em hàng mấy cái “rất lâu rồi”; khi em “trốn tránh” thì… hắn tìm gặp em bằng được… 
Thực sự thì… có nhiều lúc em cảm thấy rằng mình có lỗi với hắn nhiều lắm...
Rút sạc điện thoại, ném phăng cái điện thoại vào chiếc túi, chẳng thèm đọc cái tin nhắn hắn gửi đến có nội dung gì…
Hắn luôn vậy, luôn là xe ôm tình nguyện cho em như thế… 
- H đèo Dung ra cây ATM một lát rồi mình đi nhé,
Sau khi bước ra khỏi cây Tech… sau khi xong “công chuyện” của riêng mình…
- Giờ mình đi đâu không H?
- D có đi uống nước ép không?
- Ừ, cũng được, H đèo đi đâu thì đi…
Luôn là vậy, ngồi sau xe hắn em chẳng bao giờ phải lo rằng mình sẽ bị đi đến “một nơi chẳng ra gì”...
- Nếu đi Lạc Trung thì mình đi đường Thanh Nhàn cho dễ đi H ạ…
Cạnh quán nước mà hắn hay tới, người ta đang thi công, và ồn ào lắm… như này chắc hơi ồn...
- Ừ, hay mình đi thêm một đoạn đi, quán khác cũng được, không ồn ào là được…
Hắn đèo em lên một đoạn rồi tạt vào một quán cà phê gần đó, 
Ánh đèn mờ hiu hiu, khiến không gian trở nên tối tăm nhưng yên tĩnh, mặc dù quán ngay gần mặt đường…
- Hai em uống gì?
- Cho em một ly nước chanh - Hắn gọi 
Chị chủ quay sang phía em, em định hỏi cho mình một ly nước cam nhưng sau vài giây đứng im và lưỡng lự:
- Cho em 2 nước chanh ạ…
Em là vậy “cái gì cũng được”; “ừ”, “sao cũng được”. Lúc nào cũng khó tính với người khác, nhưng với bản thân mình thì lúc nào cũng dễ dãi chọn lựa như vậy…
Lần nào cũng thế, cùng chung một phương tiện, một người luôn tình nguyện cầm lái, một người luôn chọn ngồi đằng sau, cũng vẫn là những chuyện đã từng “than thở” cho nhau nghe hết lần này đến lần khác… Em không thể nhớ rõ được hết, nhưng có lẽ, hôm qua là lần đầu tiên, 2 đứa cùng gọi chung một loại đố uống…
Chưa có ly nước chanh nào cái gì cũng vừa phải như vậy, đá vừa phải, ngọt vừa phải, vị chanh cũng vừa phải… Nhấp ly nước không còn cái cảm giác lạnh buốt, ngọt sắc như những quán em đã tới...
Ấy thế mà đã gần 22 giờ rưỡi rồi sao… 
Đã đến lúc 2 đứa phải đứng dậy rồi…
Đứng đợi hắn đi WC một lát, em mới mở cái tin nhắn ra xem:
“D ơi! H đợi ngoài đường nhé”
- Nãy Dung để điện thoại ở trên nhà rồi xuống rửa mặt nên không nghe thấy Huyền gọi, giờ mới đọc tin nhắn…
Lý do luôn là vậy, luôn luôn là vậy, và không bao giờ là bịa ra cả… Nhưng hắn chẳng bao giờ quan tâm… Hắn vẫn tìm em, hắn chẳng bỏ mặc em lần nào cả… nhưng em chẳng bao giờ dám kể lể với hắn một lần về chuyện của mình… bởi hắn đâu có phải trong chuyện của mình đâu mà có thể giải quyết thay cho mình...

Có lẽ, hôm qua, là lần lâu nhất em “nghe” câu chuyện của hắn…
Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa thôi, là hắn về với người mà sau này hắn sẽ dành thời gian nhiều hơn là em… hắn sẽ phải lo cho tổ ấm của hắn… chứ đâu còn những tháng ngày… vô lo vô nghĩ như hiện tại… với em...

Em kể anh nghe một câu chuyện đầu thu…
Cô xe ôm đợi chờ hoài không giận
Luôn tìm kiếm khi không thấy em đâu
Vẫn những chuyện chẳng bao giờ hết được
Vị ngọt của chanh, vị mát vừa của đá
Ánh đèn mờ, hiu hắt phố quán đêm…
Ly nước chanh đầu thu hẫng một nhịp...
(thonboncodon)