Breaking

Sunday, July 22, 2018

Sunday, July 22, 2018

Viết cho người đi qua quá khứ.

Ai cũng vậy, cũng có một quá khứ… Dù nó đẹp hay không đẹp nó cũng đã qua. Trân trọng có lẽ là cách tốt nhất có thể khiến ta bình yên trở lại…
Tôi không biết người đã trải qua một chuyện điên rồ hay “khủng khiếp” đến nhường nào, tôi không có quyền đánh giá người, cũng không có quyền đánh giá chính con người mình trong quá khứ… người cũng vậy…
Nếu chỉ vì điều đã qua ấy, mà người quyết định đề phòng, khép lòng mình lại với cuộc sống xung quanh thì lúc này, tôi muốn nhắn tới người rằng… Đừng làm thế!… nó sẽ khiến cho tâm trạng của người luôn trong tình trạng không ổn định…
Chấp nhận nó, thừa nhận nó như một điều không thể thiếu trong phần đời còn lại, ấy là cách tôi đã làm để trải qua nó, và đến giờ mỗi khi cảm xúc buồn bất chợt ùa về, tôi lại mỉm cười, ngoái lại nhìn nó, nhìn về những kỷ niệm mà tôi cho là đẹp.
Quá khứ không phải là cái ta cất giấu nó thật kỹ, không để ai chạm vào, mà là thứ cũng sẽ có lúc, người thực tâm và sẵn sàng nói ra… Rồi một ai đó sẽ đến, sẽ thật lòng không bận tâm đến những chuyện mà người đã trải qua. Bởi tôi biết, quá khứ đó đã nuôi tâm hồn người thành con người hiện tại, rắn rỏi, nhưng yếu mềm, bất cần tỏ ra không quan tâm, nhưng thực sâu bên trong người, vẫn là một thứ tình cảm chân thành dành đến cho bất kỳ ai muốn chạm vào.
Tôi vẫn tin, sẽ có một ngày, người gặp được một ai đó, không hề yêu người, không hề dành cho người những thứ cảm xúc mà người mong muốn mà đó là một người sẽ luôn trân trọng quá khứ của người giống như người trân trọng chúng. Sẽ luôn có một ai đó, không đào bới chuyện quá khứ của người, dành tất cả tình cảm chân thành nhất cho người, thương người, và sẽ chấp nhận ở bên cạnh người đến cuối đoạn đường còn lại.
Chỉ cần một điều thôi… đó là sự chân thành, chỉ cần người thực tâm trao đi, người sẽ nhận lại được như vậy, chỉ cần người đừng tạo cho mình một ranh giới không ai chạm đến thì sẽ có người nguyện đáp lại tấm chân tình ấy mà không hề đắn đo…
Tôi biết, người luôn né tránh khi ai đó nhắc lại chuyện đã qua. Tôi biết người luôn phải cố gồng mình để có thể mau chóng trở lại với thực tại. Chả phải là, phải có quá khứ, mới đến được hiện tại, rồi tương lai hay sao? Vậy cớ gì ta phải né tránh, cớ gì ta phải cố ép cảm xúc của mình mà quên đi…
Hãy mặc kệ nó, “Hãy sống trong những ngăn kín của thời gian”. Hãy để cái quá khứ ấy là động lực cho hiện tại, là bàn đạp cho tương lai – điều mà người và tôi đều mong muốn hướng tới…
Rồi sẽ có một ngày, người thật sự không cần phải tất tả tìm kiếm, không cần phải cố gắng né tránh hay che dấu tâm sự của mình với bất kỳ ai.
Khi chúng ta đã đi qua quá khứ, chúng ta mới thực sự trân trọng những gì diễn ra ở hiện tại. Mong người đừng mãi chọn cô đơn…
(thonboncodon)

Saturday, July 14, 2018

Saturday, July 14, 2018

Status 14/07/2018


Chuyện kể là.
Khi cô gái xuống nhà xe công ty để lấy xe đi về...
Tính mặc áo mưa nhưng áo mưa lại ướt nên cô định không mặc nữa vì trời cũng đã tạnh chỉ lớt phớt vài hạt mưa... đủ để cô về nhà mà khômg bị ướt thành chuột lột...
Nhưng chỉ loanh quanh 1 - 2 phút cô lại mặc chiếc áo mưa ướt át ấy lên người... 
Mây đen 1 mảng... không gian thì âm u...
Bất chợt ông trời ào ào một trận mưa dữ dội khiến cô gái ngậm ngùi tạt xe vào lề đường để tiếp tế nốt lên người mình chiếc quần mưa...
Cứ thế đi... người ngợm cũng ướt nhẹp bởi bộ áo mưa mặc chớp vội...
Về đến cửa nhà... tía cô bảo 2 bố con dắt xe lên anh Trường sửa cho cô cái bô xe bị cô "phá" suốt mấy ngày...
Bố bảo. Hai bố con đi 2 xe, vứt xe con lại. Mai lấy. Tý bố đèo con về...
Cô quay đầu xe và đi... bởi nếu không sửa. Tiếng máy xe sẽ nổ inh ỏi... và khiến cô ngại không dám phi như con thiêu thân trên đường. 😂
Lần đầu tiên bố dẫn cô đến chỗ anh Trường sửa xe...
Chợt rẽ vào con phố. Tôi nhận ra nó quen thuộc. Con phố này những năm tháng xưa tôi từng ghé đến nhiều lần...
Bỗng thấy buồn... có lẽ tối nay lại thút thít một mình...
Hôm nay Hà Nội mưa...
Những hàng cây nơi con phố ấy khiến tôi nhớ lại cái ngày mưa bão của năm nào... Vỉa hè Hà Nội rợp màu xanh ướt...
Mưa... cây... hôm nay làm tôi nhớ về ngày mưa bão hôm đó...
Buồn...
Có thể tôi vẫn luôn né tránh khi ai đó hỏi tôi lý do của câu chuyện năm ấy...
Ừ. Hãy cho đó là lỗi của tôi... tôi có tiếc... nhưng tôi không hối hận vì những gì mình đã làm...
Có những con đường làm trào dâng nỗi nhớ...
Có những cơn mưa xem lẫn sự vui, buồn.
Có những con người vẫn đang né tránh
Có những kỉ niệm chỉ còn trong dĩ vãng...