Breaking

Monday, December 2, 2019

Monday, December 02, 2019

Trốn đi đâu... để có thể thấy mặt trời...

Có lẽ 1 trong số những điều khiến con người ta cảm thấy sợ sệt là khi tuổi tác của họ ngày càng nhiều thêm…
Nghe có vẻ tiêu cực nhỉ…?!
Cớ sao tôi lại mong mình già đi…

Chả phải, càng nhiều tuổi tôi lại càng cảm thấy mình đã bớt nông nổi hay sao?...
Cái tầm tuổi vẫy vùng với thiên hạ… Tôi từng vẫy vùng thật mạnh để chạy ra khỏi vùng an toàn cố hữu…
Nhưng rồi tôi lại nhận ra… tôi đã từng vùng vẫy như một chú cá mắc cạn…

Chả phải là… một thời tuổi trẻ của tôi đã bắt đầu và kết thúc bởi những sai lầm hay sao…?!

Người ta bảo tôi, tuổi trẻ ai chẳng mắc sai lầm…
Ừ, đúng thế… sai lầm ấy chỉ cho tôi biết thế nào là bao dung cho chính bản thân mình…

Bao dung… chẳng đồng nghĩa với việc sẽ quên đi mọi thứ…

Tôi thường tự trấn an bản thân mình bằng lời khuyên của thiên hạ: Đừng tiếc nuối… đừng tự hành hạ bản thân bởi… chuyện đó xảy ra như vậy… vốn dĩ nó cần phải diễn ra như thế…

Tôi từng tin, từng muốn đặt niềm tin và cũng lại một lần nữa thử tin vào một thứ mà bao người gọi là thiêng liêng… “bạn thân”

Ngày tôi bắt đầu gượng dậy được sau cú hấp tấp và vội vàng năm ấy… một người xuất hiện và anh khiến tôi lung lay với cái nguyên tắc của mình…

Ngày tôi bắt đâu có thể nên tin vào một người và xuôi theo 2 từ “bạn thân” mà cô ấy phong cho tôi… là ngày tôi một lần nữa mắc cạn… và vẫy vùng…

Càng nhiều tuổi, tôi lại càng thấy mình non trẻ đến dại khờ…

Đã từng là một đứa con gái thừa năng lượng với công việc… từng muốn cống hiến hết mình với cái công việc đang nuôi sống mình… 


Ấy vậy mà…


Nổi loạn ngần ấy năm… tôi mới nhận ra… dường như tôi ngày càng cô lập với thế gian rộng lớn, ngột ngạt và đáng sợ…

Anh từng cho tôi một hi vọng để cống hiến… cũng từng khiến tôi mạnh mẽ đứng vững trong xã hội xô bồ này… Tôi thấy biết ơn… có lẽ bây giờ tôi nên gọi anh là “ân nhân” của mình…

Càng nhiều tuổi tôi lại nhận thấy câu nói của một người bạn đã nói với tôi khi ấy thật đúng…
“Đàn ông họ có thể ra đây 10 năm, 20 năm… nhưng rồi họ lại quay về thôi… bởi họ là đàn ông…”

Lại một “vị cứu tinh” xuất hiện…

Tôi vẫn cứ ước… giá như ngày đó anh đừng bắt chuyện với tôi thì tình cảm của tôi đã không chập chờn vì anh… Anh khiến tôi bắt đầu nói dối… và nhen nhóm hi vọng trong tôi… khiến tôi quên đi mất những gì vị “ân nhân đặc biệt” - một người anh lớn đã dạy cho tôi…

Càng lớn tuổi… tôi càng nhận ra việc tôi tự rút lui ra khỏi sự lấp lửng trong buồn bã có lẽ lại sáng suốt… bởi rốt cục thì anh cũng sẽ quay về với nơi… không phải bên cạnh tôi…

Tôi tự hỏi… liệu tôi có thể ghét anh không?

Thật đáng buồn là không? Bởi ảnh cũng đã cứu rỗi cho những suy nghĩ nông cạn của tôi đấy thôi…

Anh, họ, cô ấy, và cả người anh lớn cũng đều là “những người đặc biệt” trong cuộc đời tôi…Cảm ơn vì cho phép tôi được phép lướt qua cuộc đời của thiên hạ…

Càng lớn tuổi, tôi lại càng thấy mình cần nhiều lần trốn tránh thật kỹ để rồi… lại xuất hiện…
Bởi… “tôi sinh ra với bộ não để ngày mai quên đi”
Nhưng... Trốn đi đâu... để có thể thấy mặt trời...
(thonboncodon)
Photo: George Becker