Breaking

Saturday, February 20, 2016

Saturday, February 20, 2016

Hai mươi tư phẩy năm…

¼ thế kỉ, 2,5 thập kỷ, nghe có vẻ to tát, nghe có vẻ chả thấm tháp gì… Nhưng lại có nhiều thay đổi. Lời nói, hành động, thái độ và đặc biệt là suy nghĩ… có thể nào đã lớn thật không…?

24 tuổi, cái tuổi đáng nhẽ phải biết tự lực cánh sinh gần như mọi thứ… ấy mà… ngó đi ngó lại vẫn chưa tự lập được gì nhiều, vẫn còn đó… vương vấn cái phụ thuộc…

24 tuổi, cái tuổi đáng ra phải nghĩ được nhều hơn cho tương lại của chính mình được rồi… nhưng vẫn mập mờ không có gì rõ ràng, lúc nào câu cửa miệng cũng “muốn ra sao thì ra”...

Khi người ta hai tư tuổi rưỡi, có vẻ như người ta biết ngẫm về cuộc đời của người khác, biết ghen tị, biết cảm thương và biết gay gắt với chính bản thân minh hơn trước.

24 tuổi, là cái tuổi đã hết nông nỏi như mười bảy, mười tám hay đôi mươi. 24,5 là cái tuổi đã dần dần ép mình vào khuôn khổ ổn định…
Ngất ngưởng 25, người ta chẳng còn đòi hỏi sự công bằng chắc nịch, một là một, hai phải là hai, bởi cái chân lý 2 = 1 + 1 ai bảo là sai…

Chới với 25, người ta biết cho nhiều hơn mà chẳng muốn nhận gì…

Chập chờn 25, người ta nhận ra rằng, việc chấp nhận bị người khác hiểu lầm cũng là lẽ dĩ nhiên.

Gần 25, người ta đã học được cách điều khiển thái độ cũng như cảm xúc, cẩn thận hơn trước rất nhiều…

Sắp đến tuổi 25, người ta vẫn thong thả mơ… về một gia đình tương lai ấm êm, không có ồn ào, cãi vã…

Sắp đến tuổi 25, người ta sẽ ít nói đi, mà cố gắng nghe và quan sát nhiều lên.

Tuổi 24 qua lâu rồi, người ta cũng chẳng tiếc nuối.

Ở 24, người ta vẫn còn chút nông nổi của tuổi trẻ thì 25 tới người ta sẽ cố gắng chín chắn hơn…

(thonboncodon)