Breaking

Sunday, April 26, 2009

Sunday, April 26, 2009

Bạch Mai ngôi nhà tuổi thơ

Trường của em là ngôi nhà tuổi thơ.
Từ lúc bước đi còn chập chững tới trường.
Qua năm tháng cùng bạn bè khôn lớn.
Công dắt dìu em là thầy cô mến thương.
Trường của em đầy ắp kỉ niệm thơ.
Dưới những hàng cây ngày ngày em đến trường.
Tiếng trống dồn gọi đưa em tới lớp.
Yêu biết bao nhiêu nghe lời cô dạy em.
Bạch Mai ngôi nhà tuổi thơ.
Bạch Mai hai tiếng thân thương.
Mái trường cho em kiến thức đầu tiên vào đời.
Bạch Mai dẫn đường e đi.
Bạch Mai biết bao tự hào.
Mãi mãi là ngôi trường tuổi thơ mà em yêu!

P/S: Còn đây là bài hát về ngôi trường cấp I của Dung  do thầy giáo Vũ Nhân sáng tác, thầy dạy Dung hồi lóp 1 đó (không nhớ rõ lắm ^^),  mà bài này Dung không có được học đâu, phải nhờ đứa em họ Dung mới có được lời đấy.
Sunday, April 26, 2009

Trường Hà Huy Tập của em

Trường em trường Hà Huy Tập, nắng lên nắng chiếu lung linh.
Trường em nay đổi mới, chan hòa muôn tiếng cười vui.
Học chăm học nhiều điều tốt.
Ước mơ vươn tới tương lai.
Cùng nhau học chăm tiến tới, làm theo lời Bác dặn dò.
Năm điều Bác đã dạy dỗ.
Trường em trường Hà Huy Tập.
Niềm vui ngày en đã lớn, nhờ công thầy cô dạy bảo.
Ơn này em hằng ghi nhớ, không bao giờ em quên, không bao giờ em quên.


P/S: Đây là bài hát về ngôi trường cấp II mà Dung học đấy. Bài này do thầy Phạm Nam Chung sáng tác này (thầy dạy nhạc hồi lớp 6 đó ^.^ ).06:35 - 26/04/2009
Sunday, April 26, 2009

Bạn nghĩ gì về nụ cười và những giọt nước mắt?

Hai thứ đó ắt hẳn tồn tại, đã từng xuất hiện ở bạn. Nhưng đã bao giờ bạn để ý xem cái nào lớn hơn trong bạn chưa?
Nụ cười xuất hiện khi tâm trạng ta vui. Còn những giọt nước mắt nó xuất hiện khi nào? Buồn nó cũng đến mà vui nó cũng xuất hiện.
Nụ cười đến với ta tự nhiên và những giọt nước mắt cũng vậy, nó cũng tự nhiên mà đến. Và khi có một sự tác động nào đó thì nó cũng sẵn sàng mà lộ diện.
Hôm nay, mọi chuyện đều suôn sẻ và nụ cười có thể sẽ xuất hiện trên môi bạn suốt cả ngày. Khi bạn buồn, những người xung quanh bạn sẵn sàng “pha trò” để mang lại nụ cười trở lại trên môi bạn (khi ấy, bạn cảm thấy thật hạnh phúc bởi mọi người đều quan tâm đến mình, đều làm cho mình vui). Nhưng khi nụ cười đó không còn đủ sức làm bạn vui nữa (trong "tâm trạng đó") thì đố ai tìm được nụ cười trên môi bạn. Nó đã chạy mất tiêu rồi (bởi khi đó, bên cạnh bạn không có ai cả, không có ai đi tìm và giữ lại nụ cười cho bạn cả). Chợt một giọt, hai giọt, rồi nhiều giọt nước lại tự nhiên trào ra từ khóe mắt bạn.
Có nhiều lí do làm bạn cười, cũng có nhiều lí do khiến bạn rơi nước mắt. Tôi không rõ lí do nào làm bạn khóc. Nhưng bạn biết không tôi có thể khóc bất cứ lúc nào (chỉ khi tôi ở một mình thôi). Khi buồn tôi còn muốn khóc thật to lắm lắm ý, nhưng chao ôi sao mà tôi không làm được…
Tôi nói tôi chỉ dám khóc khi có một mình bởi tôi không muốn cho người khác thấy tôi khóc, bởi tôi sợ họ nhìn thấy tôi khóc. Tôi sợ lắm…
Nếu như mà… bạn đang khóc một mình… mà có người  nhìn thấy và nói với  bạn rằng: “Mày khóc đấy à?” thì bạn sẽ phản ứng như thế nào?
Tôi chắc chắn với bạn rằng bạn sẽ xử sự khác với tôi. Tôi sẽ không nói bạn nghe đâu...
À! Mà tôi phát hiện ra một điều là hình như tôi rất thích khóc. Bởi cứ mỗi lần khóc xong là y như rằng tôi ngủ tít thò lò lun. tỉnh dậy thấy cực thoải mái luôn ý. Nên là mỗi lần mà tôi muốn khóc thì tôi sẽ khóc thả phanh luôn đó.
Có những lần tôi không tài nào mà khóc được thì tôi lại mang giấy, bút ra viết viết lách lách vài câu (càng luyên thuyên càng tốt)… và thế là mọi chuyện lại êm du à.
Và cuối cùng tôi mong bạn vui vẻ nha. Khi mà bạn vui thì tất cả những người  xung quanh cũng thấy vui lây đó bạn à và khi bạn cười thì họ cũng muốn nở nụ cười theo bạn luôn.
And now, Let's smiles together. Ok? (chả biết viết có đũng không nữa)