Loay hoay mãi, cô cũng check được 2 dòng sku đầu
tiên trong cái file amazon UK. Đổ một màu xanh để đánh dấu done cho chúng xong,
cô nghía xuống góc phải màn hình, 4:02
PM, hết giờ rồi, dừng thôi, hôm nay như vậy có lẽ là đủ rồi.
Cả ngày cô đeo “chiếc bịt tai gắn dây điện” như
một cách giúp cô mặc kệ thiên hạ xung quanh. Bài nhạc vẫn còn đang chạy dở, cô
gỡ chiệc headphone xanh lá xuống đặt lên bàn, rồi lẩm bẩm nhớ xem sáng nay mình
đã để xe ở chỗ nào. Miệng lẩm bẩm vậy, nhưng nào não cô có lập tức thực hành gì
đâu… cô lúc nào cũng vậy, mắt nhìn ở một hướng, rồi quẳng não ở một phương, có
lúc thì ngồi thẫn thờ nhìn cái màn hình và rồi chỉ để nín một tiếng thở nhẹ…
Có lẽ là tầm 4 rưỡi gì đó, cô bắt đầu đứng dậy
và tắt máy, hôm nay cô lại về sớm, chứ chẳng nán thêm tý nào.
Mùa đông à, đôi bàn tay hở, đôi chân chẳng đi tất,
cô vẫn có thể chịu được, nhưng ngoại trừ cái cổ cô rất sợ để nó hứng gió mỗi
khi ra ngoài trời lạnh… Cái tiết trời lành lạnh như này, đáng lẽ cô phải cài cổ
kín như bưng ấy vậy mà cô gấp chiếc áo dài tay để vào chiếc túi ni lông, treo
nó trên xe rồi lên đường đi về. Chiếc ba lỗ mỏng tang màu xanh cổ vịt, bên
ngoài là chiếc áo khoác lửng tay bỏ khuy cài cùng cô hòa mình vào cái tiết trời
chiều hôm nay. Nhưng cái lạnh này đâu sánh được bằng cái lạnh cắt da cắt thịt của
mùa đông gió lộng…
Cô lại chọn phố lang thang…
Vẫn phố Huế, vẫn Hàng Bài, Đinh Tiên Hoàng rồi
Bà Triệu…
Hôm nay cô mới nhận ra một Hà Nội nhiều cây đến
vậy...
Cô sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, nhưng chưa một
lần nào cô nhận mình là một người yêu Hà Nội cả. Cách cô dành tình cảm cho Hà Nội
xô bồ của mình không giống như cách cô dành niềm thương cho Xì-goòng hoa lệ.
Hà Nội phố…
Những con đường chật hẹp, mà cái văn hóa nhoi
luôn chực chờ giờ cao điểm, bỗng dưng thấy rộng rãi hơn hẳn. Những chiếc lá cây
một màu xanh thẫm như không vướng bụi đường. Mặt hồ hôm nay lặng thinh, quán
kem Thủy Tạ vẫn chưa có bóng dáng một vị khách nào tới mua.
Nếu thực sự tiết trời không lạnh lạnh như chiều
nay, có lẽ cô phải lượn thêm mấy vòng rồi mới về…
Hôm nay cô mới cảm nhận được cái lạnh của tiết
trời, khiến con người ta buồn thế nào… Bầu tiết lạnh ấp vào 2 cánh tay cô, ôm lấy
cổ vả ngực cô khiến cô phải lái xe chậm chạp đến vậy à? Cũng hay đấy chứ, cô lại
có thêm thời gian để ngắm phố, ngắm phường.
Cô thỉnh thoảng cũng hay lượn hồ như thế, mỗi lần
quẩy 1 vòng là bao buồn tức, tủi hơn đều được hồ mang đi… nhưng hôm nay lạ quá,
chuẩn bị chào tạm biệt Hồ, hồ lại khiến tâm trạng cô trùng xuống một xíu…
Hà Nội nhiều lúc khiến người ta buồn sao ấy…
Chiều thu nay vắng hương hoa sữa rồi…
Chậm chậm...
ReplyDeleteTrầm trầm...
Hay!
^^Dạ Dung kh... cảm ơn chú DVD đã ghé thăm nhà ạ :)
Delete