Tôi muốn tắt nắng đi
Cho màu đừng nhạt mất;
Tôi muốn buộc gió lại
Cho hương đừng bay đi.
(Trích "Vội vàng" - Xuân
Diệu tặng Vũ Đình Liên)
Tôi không còn nhớ Những gì đã học được về bài thơ "Vội vàng" này
của nhà thơ Xuân Diệu nữa... Tôi cũng chẳng hiểu sao mình chỉ thích 4 câu thơ
này và chỉ thuộc 4 câu thơ này... Và tôi cũng chẳng còn hiểu đích xác ý nghĩa
của chúng là như thế nào...
Miên man, bâng khuâng hay trống rỗng... tôi đang kiếm tìm một thứ hư không,
chắc có khi cũng vô hình, vô dạng.,,,
Hạnh phúc ư? Yêu thương à... ai chẳng khát khao, ai chẳng mong muốn cơ
chứ... Nhưng tôi thấy hãi, hãi cho cái cảnh ngày ngày phải đối diện với những
lời thúc ép, lời hỏi han đầy châm trọc... Tôi luôn kệ, mặc kệ cho cuộc sống cứ
lẳng lặng mà trôi... tôi muốn kiếm tìm cái thứ hư không, nhưng tôi cũng chẳng
biết kiếm tìm nó thế nào...
Xã hội nhộn nhịp xô bồ... Còn tôi, một người hoài cổ...
Tôi muốn thời gian ngưng đọng lại, thậm chí muốn nó vụt qua nhanh khỏi cái
khoảnh khắc này đi...
Muốn đi đâu đó...
Muốn thoát khỏi một nơi nào đó....
Muốn đi luôn... nhưng sao còn vấn vương điều gì...
(thonboncodon)
No comments:
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Chúc bạn Sức Khỏe và An Lành :)