Breaking

Sunday, March 7, 2010

Chỉ biết được rằng...

Chẳng biết từ bao giờ... nó nhận thấy được ở nó có cái gì khang khác...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó không như trước nữa...
Chẳng biết từ bao giờ... nó nhận thấy rằng nó rất NGU
Khi mà cứ ra sức dành những gì nó coi là TỐT cho người khác...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó đã chẳng nhận lại được gì mà nó đã cho đi... (dù chỉ là một chút)
Chẳng biết từ bao giờ... nó biết đến cái khái niệm BẤT CÔNG...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó căm ghét cái quả đất không có CÔNG BẰNG này...
Chẳng biết từ bao giờ... nó biết TIẾC NUỐI (không phải HỐI HẬN nha) với việc nó đã làm...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó luôn ngẫm... "Biết thế không làm còn hơn..."
Chẳng biết từ bao giờ... nó biết cách GIẤU DIẾM một cái gì đó...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó luôn CHE ĐẬY tình cảm thật của mình...
Chẳng biết từ bao giờ... nó muốn lớn hơn nữa...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó không còn những cái suy nghĩ kiểu con nít nữa...
Chẳng biết từ bao giờ... nó không còn muốn CƯỜI...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó chỉ thích có nước mắt (cho dù đã cạn khô rùi)...
Chẳng biết từ bao giờ... nó trở thành một con người vô cảm như thế...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó muốn có cái "trái tim băng giá"
VÀ cũng chẳng biết từ bao giờ... nó... ĐIÊN ĐIÊN, KHÙNG KHÙNG...

Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó THÍCH và MUỐN thế...

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Chúc bạn Sức Khỏe và An Lành :)