Breaking

Sunday, October 4, 2015

Đừng cho em cảm giác… Anh Thích Em...

Chẳng hiểu sao em lại chuyển từ... anh ấy... sang... anh… rồi...
em ít search anh ấy như trước... em đã "hứa", và em cũng đã làm được…
Nhưng thỉnh thoảng vẫn có ngẫm về anh ấy, anh à...  Có vẻ như em chưa lần nào... ngẫm về anh như vậy... Và em chắc chắn rằng... em nghĩ... anh ấy được em... thích nhiều hơn anh...
Nhưng chẳng hiểu sao... Từ khi em chấp nhận cái "Lời mời kết bạn"...
Có những hôm em đăng nhập chỉ để nhìn xem anh có online hay không thôi...
Em hay để nick off... nhưng có những lúc em bật nick chỉ để xem nick của anh có sáng đèn hay không...
Thấy cái nút đèn màu xanh... em cũng có chút vui vui... nhưng chả bao giờ anh với em nói chuyện riêng cả anh nhỉ...
Rồi có những lần không thấy nick anh hiện lên... em lại nhanh chóng off nick của mình đi... với cái tâm trạng hơi chưng hửng... một chút...
em chưa từng kể với ai…
Anh, anh ấy, mẹ anh, em anh từng xuất hiện trong những giấc mơ của em.
Giấc mơ đầu tiên anh xuất hiện cùng với em anh; giấc mơ thứ hai, mẹ anh xuất hiện; giấc mơ thứ ba, anh và anh ấy xuât hiện. Và hình như mới cách đây vài ngày anh cũng mập mờ xuất hiện. Và còn vài lần khác nữa… Hầu hết những giấc mơ đó cho dù có thấy anh hay không thấy anh ở đó… Thì đến khi ở hiện tại… đều có những chi tiết khá trùng hợp và liên quan đến anh…
Nhưng có một giấc  mơ, tuy nó lâu rồi…
Nhưng em vẫn băn khoăn lắm…

Tại sao anh lại có cái hành động quàng ta qua cổ em, khoác vai em, hai anh em mình cùng đi được vài bước sau khi… anh ấy đỡ em bước xuống bức tường rào cao ngang hơn cả đầu… anh ấy… rồi bất chợt anh… chụt… vào một bên má trái của em… khiến em thấy bất ngờ… vì mối quan hệ của chúng ta còn chưa được gọi là… bạn...
Sau cái giấc mơ ấy… em thêm băn khoăn nhiều, và cũng search google “đoán điềm giải mộng”... nhưng chẳng có kết quả nào cả… Chỉ có hôm sau em mới trấn tĩnh được tinh thần bởi cái thực tế… em cho là có vẻ tương đồng… để lý giải cho “hành động đó”... của anh…

thời gian trôi, cuối cùng cũng gần hết tháng 12… Em quyết định deactive tài khoản của mình… Vì em đã hứa, đã “bố cáo thiên hạ” nên em  cũng phải giữ lời…
Chẳng lằng nhằng như lần tháng 10… vì lý do… anh ấy,
hơn một tháng sau khi em từ bỏ việc “theo dõi” anh ấy, trước khi quyết định mốc thời gian để “ngừng hoạt động” em lại tò mò… search profile của… anh… và vô tình thấy hai cái tên trùng khớp, hai cái ảnh đại diện cũng… trùng khớp… đến “lạ thường”...

2 lần điều tra.. em đã tin rằng điều mà “ai đó” comment là thật… anh bị người ta hack mất tài khoản…
Trước đó… em có cái suy nghĩ rắc rối khác… em tự nghĩ… anh đã biết được cái gì đó… và muốn tạo nick khác… em tự khiến mình thấy có chút lỗi…
và rồi… lại thêm lần nữa… em deactive tài khoản của mình trước thềm năm mới khoảng 2 ngày… trước dự kiến của mình
Không hiểu rằng… em tò mò thông tin gì.. là lại tiện tay đăng nhập lại tài khoản của mình… chỉ sau vài ngày “ở ẩn”...
Sau vài tiếng “hoạt động chui”... em tìm kiếm anh ấy thêm một lần nữa thôi… rồi em lại chuyển sang tìm… anh… lúc nào không biết…

Hình như lúc ấy mới phát hiện ra… rằng có sự tồn tại của “tài khoản sinh đôi” ấy… Chỉ khác ngày sinh,... và một vài thông tin khác…
Em từng tin… cái trang mới đó là của anh thật…
Em tự hỏi… tại sao anh lại không kết  bạn lại với em?... Liệu em có nên kết bạn lại với anh hay không?...
Suy nghĩ lòng vòng… Nếu anh không “được dùng” nữa… thì thôi… em cũng không dùng nữa…
Thế mà em cũng làm được… anh ạ… Lần trước… anh ấy… là lý do cho em động lực… lần này… em sẽ ghi công cho  anh…

Tuần mới bắt đầu… thấy mọi người vẫn dùng… nhìn người ta dùng… em lại tò mò… không biết bạn bè của em tình hình mấy ngày qua như thế nào?...
Thêm một lần active lại tài khoản mạng xã hội đó… nó như một thói quen… ngón tay em lại gõ tên anh nữa rồi…
Nhưng sao… không thấy tên anh hiển thị???
Lại một mớ câu hỏi lòng vòng hiện lên… trong khi em load lại mãi mới vô được danh sách bạn bè của mình…
Có chút vui… vì tên anh vẫn… tồn tại…
Hình như từ… hôm nào ấy… anh vẫn chưa hoạt động gì cả… vẫn im lìm… không giống như những ngày đầu em biết anh…
Lại một sở thích… cũ… thích đọc comment…
Ơ… anh cũng tham gia… rôm rả ghê…
Back về trang chủ… rồi gõ tiếp tên anh… kiểm chứng…
Kết quả vẫn giống như lần trước… 2 cái ảnh đại diện vẫn giống nhau… thông tin vẫn vậy… Cái tên chính…cũng giống nhau y hệt… chỉ có khác chun chút… một cái có mở ngoặc… chữ “fake” một cái kia thì không…

Hơi vui chun chút…
không biết rằng ai là chủ sở hữu… không biết rằng… anh đã “quay lại” hay chưa…?
Nhưng em lần này đã quyết định sẽ không vô hiệu hoá tài khoản của mình nữa rồi thì phải… [mấy đứa bạn em bên đó… cũng “có vẻ” quan tâm em thì phải...]

Em chẳng muốn xác nhận ngày sinh của anh... em chỉ "đoán"... để tìm xem anh ở cung hoàng đạo nào... và lúc đó... em nhớ được rằng... anh trùng cung với con bạn em... nên là thi thoảng em có coi tử vi vui... là lại tiện tay... cuộn chuột xem cho luôn “mấy con bạn” của em...
Đọc vài lần... và biết được rằng... [mặc dù không chuẩn xác...] anh cũng là một con người... ngoài lạnh, trong nóng... giống với cung của em...  có đúng vậy không anh?
Hỏi thăm một người... cho dù xã giao... nhưng... chưa lần nào em làm được cả...
Sao anh "hay" hỏi thăm em vậy...
anh hỏi những chuyện em cho là "tào lao"...
và em cũng có trả lời lại anh cũng một cách... bâng quơ cho có...
Nhưng sao... em cảm thấy có cái gì đó... ấm ấm ẩn chứa trong những câu nói của anh...
Anh dạo gần đây... khiến em... nhớ lại về anh...
Nhớ những câu hỏi khá dịu dàng không ồm ồm vang vang như anh ấy,
Nhớ cái mặt của anh... trông qua lúc nào cũng lạnh tanh như không có cơ... cười... nhưng những khi chúng ta gặp nhau, em thấy ánh mắt anh... long lanh... như đang cười...
Có phải em tưởng tượng... à... ảo tưởng hơi quá rồi phải không anh?
Em nhớ...
anh là người thứ 2 hỏi em sao trông buồn thế...
lại là con số 2... [sao em luôn thấy mình có duyên với con số 2 vậy...]
Em hay “giả vờ buồn… Nhưng là giả vờ CỰC buồn để người ta biết mình đang buồn một chút… VÀ rồi khi người ta hỏi… em lại chỉ cười trừ rồi bước đi…
Nhưng hôm ấy, em không buồn đâu anh ạ. Anh hỏi em sao trông mặt buồn… Em cũng ngỡ người vì nó đâu có trong cái “kịch bản” đâu… Em có buồn đâu anh. Mặt em bình thường mà… em đã trả lời anh như vậy. Em trả lời thậy đấy anh ời, đâu có phải nói dối như bao lần kia đâu…

Sao anh lại hỏi thăm em theo cách khiến em cảm thấy sự quan tâm từ anh chứ… Anh khiến em lúc này hoang mang lắm…

Em gặp anh ấy trước anh…
và có vẻ… từ trước đến giờ… em quý… anh ấy… hơn… anh… một chút xíu…
Ở anh… không có lý do gì khiến em bớt quý anh… như… anh ấy…
Nhưng… chắc là… giờ… em quý anh nhiều hơn trước…?
Anh nè!... anh đừng khiến em hoang mang… về anh như thế này thêm nữa nhé…
Đừng cho em cảm giác… Anh Thích Em...
(thonboncodon)

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Chúc bạn Sức Khỏe và An Lành :)