“Mình sẽ viết... nhưng mình không tham gia cuộc thi đó…”
Đó là dòng trạng thái mà tôi đã đăng từ hôm qua… Rồi chỉ vài phút sau, đứa
bạn bình luận một câu khiến tôi càng hoang mang về quyết định lúc đó của mình…
“Ai tham gia hộ?”...
Cuộc thi đó, là cuộc thì mà Bút Chì đang phát động… “Cuộc thi viết về ước
mơ”… Từ lúc tôi đọc được tin, tôi băn
khoăn, lưỡng lự… có tham gia hay không tham gia vào cuộc chơi này… Giờ tôi đổi
ý, thử một lần công khai...
Và tôi đang làm điều tôi đã quyết…
Tôi đang lục lại trí não của mình để xem từ trước đến giờ ước mơ thực sự
của tôi là gì…
Và hình như… chưa từng có ai hỏi tôi ước mơ của tôi là gì… chắc đó cũng
là một phần lý do tại sao tôi chưa bao giờ ngồi lại nghiêm túc nghĩ xem ước mơ
của mình là gì…
Ước mơ được định nghĩa là gì?...
Thực ra nó chỉ là một cái khái niệm trừu tượng mang tính cá nhân hóa… Mỗi
người sẽ có một khái niệm về ước mơ riêng. Sẽ ra sao nếu bạn không có ước
mơ?... Đừng lo! Sẽ chẳng làm sao cả… vì… Tôi không có ước mơ…
Và giờ ở cái tuổi này, thì đối với tôi dù có hay không có ước mơ thì nó cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của minh…
Và giờ ở cái tuổi này, thì đối với tôi dù có hay không có ước mơ thì nó cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của minh…
Trong số các gia đình cô, chú ruột của tôi. Những đứa con, đứa cháu tầm
tuổi 9x tụi tôi thì chỉ có: Ông anh trai tôi (90), cái Hoa (90), tôi (92) và
cái Hồng cệy (96) là chơi với nhau nhiều nhất, có thể gọi là những đứa trẻ chơi
thân với nhau… Đó là ngày trước thôi, giờ lớn rồi, khác xưa nhiều rồi… Không
thân nhiều như trước, nhưng vẫn gọi là thân hơn cả so với những đứa em khác.
Hồng cệy, theo trí nhớ của tôi, cái tên này được đặt là do hơi tý là nó
chạy lại mách phụ huynh, cứ cậy phụ huynh nên gọi thế… Tôi cũng chẳng biết đích
xác tại sao mà anh tôi với cái Hoa lại gọi nó như vậy nữa. Hồi bé, nó hay sang
nhà tôi chơi, rồi cũng thỉnh thoảng ngủ lại nhà… lúc đó vui lắm, lúc đó nhà tôi
mới xây được một tầng với cái gác xép lửng ở trong…
Tôi còn nhớ cái cửa ở gác xép rồi cả cái cửa tủ gỗ của ông nội (bây giờ
nhà tôi vẫn còn giữ) là cái thứ mà chúng tôi dùng để dạy học cho nhau… Vui phết…
Mà hình như cái công việc làm cô giáo, tụi trẻ con nào đi học rồi cũng từng
chơi qua hay sao ý nhỉ? Chúng tôi thay nhau làm cô giáo, rồi làm học sinh…
Một trò rồi nhé, trò nữa à... Chiếc màn, chiếc chăn, và chiếc ghế tầng…
Có 4 cái đinh mắc màn, thì có 2 cái ở tường, anh em chúng tôi mắc hai cái đầu
màn vào nó… rồi từng đứa, từng đứa chúng tôi thi nhau chui từ đầu này qua đầu
bên kia, đi len giữa cái khoảng trống hẹp hòi đó mấy vòng liền… có khi chẳng có
màn chúng tôi mắc xừ hai đầu của cái chăn lên… lấy lều chăn thay lều màn luôn
... cũng vui lắm… nhưng chắc cái trò này mai một dần khi mà bố tôi mua về chiếc
ghế tầng… lúc này, lều chúng tôi thay vì cắm cọc trên tường… thì chúng tôi chùm
luôn chăn lên cái ghế. rồi một đứa chui thỏm vào gầm ghế trốn… Tôi từng thử một
lần… mà vào thì dễ. lúc ra thì đến là vướng cơ ạ…
Tôi vẫn nhớ mãi cái cảnh ông anh tôi, mấy đứa chúng tôi buộc cái chăn vào cổ, hết làm siêu nhân thì làm hoàng tử, công chúa... mấy đứa con nít cũng hay chơi trò này nè...
Tôi vẫn nhớ mãi cái cảnh ông anh tôi, mấy đứa chúng tôi buộc cái chăn vào cổ, hết làm siêu nhân thì làm hoàng tử, công chúa... mấy đứa con nít cũng hay chơi trò này nè...
Hồi tôi học cấp 1, có những hôm tôi và Hồng cệy đến giờ đi ngủ, nằm cạnh
nhau mà không ngủ được, nên tâm sự… Những đứa trẻ hỏi nhau: “Sau này chị/em muốn
làm nghề/những nghề gì…?” Từng đứa trả lời một, có lúc đứa nọ đang nói, đứa kia
xen vào… Hầu như tất cả các công việc phổ biến thời đó đều được chúng tôi chọn…
Cô giáo có, ca sỹ có, cảnh sát cũng có… Tôi từng thích làm cảnh sát… bởi tôi
xem “Cảnh sát hình sự” thấy các cô/chú cảnh sát tung chưởng bắt cướp thì thích
lắm ý… Nhưng đó chỉ là suy nghĩ con nít thôi… Hồi đó con nít thì biết gì là ước
mơ, biết gì là theo đuổi ước mơ…
Cứ thế, chúng tôi lớn lên, đi học mà bỏ quên bẵng đi cái câu chuyện con nít thuở nào…
Lớn lên một chút hình như cấp 2 thì phải, có những lúc tôi thích ngồi vẽ
vời những nét vẽ linh tinh, rồi lại mong muốn, mình có thể trở thành họa sỹ,
hay những lúc hát vu vơ như con vịt bầu cứ nghĩ là mình hát hay nên muốn thành
ca sỹ… có lần lại thích làm diễn viên… có lúc buổi tối bật Radio nghe, lại muốn
làm Cô phát thanh viên đọc truyện đêm khuya…
Đó là những nghề nghiệp mà tôi đã từng mong muốn được thử làm một lần… Nghĩ lại… chả nhẽ lại đổ lỗi cho guồng quay cuộc sống…
Đó là những nghề nghiệp mà tôi đã từng mong muốn được thử làm một lần… Nghĩ lại… chả nhẽ lại đổ lỗi cho guồng quay cuộc sống…
Cái thời điểm tôi thi đại học, chọn trường nào, ngành nào… tôi còn chẳng
hiểu nó là cái gì… tôi cứ nghĩ cứ thi như thi cấp 1 lên cấp 2, cấp 2 lên cấp 3
(như những lần trước)... Nhưng chả phải… “lằng nhằng” hơn nhiều… Nhưng đến giờ
nghĩ lại cũng chẳng lằng nhằng gì đâu. Mọi người trong lớp đều có mục tiêu của
mình… tôi thì chả biết… Thấy cái Hoa (em họ tôi) lúc đó nó đang học kế toán nên
tôi chỉ biết mỗi kế toán là xong… Tôi còn chẳng biết sau này kế toán ra là làm
cái gì, chỉ nghĩ rằng. có chữ “Toán” nên chọn vì mình học tốt Toán, và liên
quan đến toán thì chắc cũng chỉ cộng, trừ, nhân, chia, cộng cộng, trừ trừ đơn
giản thôi mà… Nên tôi đăng ký Khoa kế toán trường Đại học Kinh tế Quốc Dân… Khối
A, và trường Đại học Mở, khối D (thi dự phòng). Cái lý do tôi chọn trường cũng
đơn giản lắm… Trường gần nhà thôi… Tôi còn chẳng biết là thi vào trường đó khó
hay dễ nữa… Mấy đứa bạn học cứ bảo tôi học tốt nên thi chắc ổn… Mình chỉ biết ừ
ừ cho có. Thực ra thì tôi có học hành tử tế để thi đâu cơ chứ. Mục tiêu lúc đó
của tôi là Tốt nghiệp được cấp 3, và được đi học Đại học, để được trải nghiệm
cuộc đời sinh viên xem nó có giống trong những bộ phim mà tôi hay coi trên TV
hay không...
Vậy là tôi đã được làm Sinh viên 4 năm… Và giờ tôi tự hào khi mọi người hỏi tôi học trường nào ra? Tôi là sinh viên Khoa kế toán, Trường Đại học Đại Nam… Khẩu hiệu của trường chúng tôi là “HỌC ĐỂ THAY ĐỔI!”...
Vậy là tôi đã được làm Sinh viên 4 năm… Và giờ tôi tự hào khi mọi người hỏi tôi học trường nào ra? Tôi là sinh viên Khoa kế toán, Trường Đại học Đại Nam… Khẩu hiệu của trường chúng tôi là “HỌC ĐỂ THAY ĐỔI!”...
Những ngày cuối tốt nghiệp, ai cũng như ai, lo rằng liệu mình có đủ để tốt
nghiệp hay không. Lo ra trường có tìm được việc làm đúng chuyên ngành hay
không… Tất nhiên, tôi cũng lo chứ… Điều lo nhất của tôi… Ra trường không tìm được
việc làm…
Khi tôi vô tình thấy được tờ giấy tuyển nhân viên của một Trung tâm dạy
tin học ở gần nhà, với yêu cầu: thành thạo kỹ năng tin học văn phòng… Thấy cái
dòng này tôi tự tin về kỹ năng này của mình lắm… nên quyết định vào hỏi về công
việc này chỉ vì nó gần nhà, và tôi cũng có một chút thích thú khi “nghiên cứu”
các chương trình tin văn phòng… Nói chung là tôi được tuyển… sau khi tham gia
bài test về Excel (cũng khó phết vì lâu mình không ôn lại…)
Thế là tôi có việc để làm, thế là Tôi đã được đi làm…
Thế là tôi có việc để làm, thế là Tôi đã được đi làm…
Sinh viên mới ra trường mà, ai cũng muốn làm công việc đúng chuyên
ngành, tôi cũng vậy. Khi mới được nhận, tôi phải thử việc 2 tháng. Nếu làm tốt
thì được làm chính thức. Trong hai tháng đó, phải trả lời những câu hỏi rằng ra
trường rồi thì đang làm gì?... mình cũng
thấy ngại khi trả lời công việc không đúng chuyên ngành mình được đào tạo, cũng
cảm thấy mình kém cỏi hơn người ta. Người ta hỏi, rồi lại động viên, tôi rằng
“Có việc làm là tốt rồi!”... Tôi cũng cảm thấy nhẹ gánh, và cảm ơn họ rất nhiều…
Nhưng cũng có những người, khuyên tôi nên chọn lựa công việc khác, có những
người với thiện chí muốn giúp đỡ tôi… Tôi cũng cứ ừ cho qua… Trong đầu lúc nào
cũng muốn có dịp để nhảy việc… Bởi ban đầu mục đích tôi xin vào làm cũng chỉ để
“chống thất nghiệp tạm thời”, để có “kinh phí” để có thể tự tin chuẩn bị cho
công việc mới…
Nhiều người muốn giúp đỡ tôi, muốn xin cho tôi vào làm việc chỗ này chỗ nọ… Tôi cảm ơn lắm… Nhưng nếu tôi nhận lời… Tôi sẽ cảm thấy mình mang nợ… nên tôi từ chối các cơ hội đến với mình… tôi muốn tự mình phải làm mọi việc, tôi không thích nhờ vả…Phải tự mình kiếm việc, tự mình phải kiếm được tiền…
Nhiều người muốn giúp đỡ tôi, muốn xin cho tôi vào làm việc chỗ này chỗ nọ… Tôi cảm ơn lắm… Nhưng nếu tôi nhận lời… Tôi sẽ cảm thấy mình mang nợ… nên tôi từ chối các cơ hội đến với mình… tôi muốn tự mình phải làm mọi việc, tôi không thích nhờ vả…Phải tự mình kiếm việc, tự mình phải kiếm được tiền…
Chỉ với mục tiêu đơn giản… tiết kiệm tiền mua một chiếc máy tính cá
nhân. Năm đó, cái máy tính của nhà tôi bị hỏng, bấy giờ, nếu có muốn nhảy việc
thì phải có máy tính mới để kiếm việc và làm việc thuận lợi hơn. Và rồi tôi quyết
định trụ lại thêm một vài tháng để hoàn thành mục tiêu đó của mình…rồi sau đó
muốn làm gì thì làm... Và rồi cuối cùng tôi đã hoàn thành được mục tiêu mà mình
đã đề ra...
Gần như trong một năm ra trường tôi rơi vào tình trạng stress, tự ti về
năng lực của mình… Trong đầu lúc nào cũng muốn nhảy việc để kiếm công việc
lương tốt hơn… Nghĩ ngợi nhiều lắm… Nghĩ những lời động viên của mọi người rằng
“Có công việc để làm là tốt rồi”... cũng đã giúp tôi vực lại tinh thần phần
nào… Tôi rất cảm ơn…
Thêm một lý do nữa khiến tôi không đi được… đó là cô chủ trung tâm đối xử
rất tốt với tôi, mặc dù nhiều lúc áp lực, cô vẫn cố gắng không nặng lời, cô vẫn
nhẹ nhàng góp ý cho tôi… Tôi có cảm giác cô đặt lòng tin vào tôi… nên nếu tôi bỏ
đi… tôi không nỡ làm mất lòng tin của ai đó… Nên tôi đã lựa chọn ở lại…
Vậy là mong muốn của tôi bây giờ chỉ đơn giản là… làm trọn vẹn công việc
hiện tại, chỉ cần tôi có việc để làm, chỉ cần tôi làm được ra tiền, cho dù mang
về không được nhiều như người ta… nhưng như thế cũng đủ rồi… Khi tìm hiểu kỹ và
sư tầm những tài liệu phục vụ cho công việc của mình phải làm, tôi lại cảm thấy
thích thú nó dần dần...
Tương lai thì không ai biết chắc được điều gì… nên tôi sẽ không khẳng định
rằng công việc hiện tại tôi sẽ làm nó mãi…
Thời còn là học sinh, tôi từng muốn mình được ở một mình trong một căn nhà đặt cạnh bở biển, tối về thì ra ngoài đứng hóng gió và ngắm biển đêm… Rồi có những lần tôi tưởng tượng cái cảnh bình mình, mình đang đứng trên một tảng đá, hai tay dang ra, nhắm mắt lại và cảm nhận hơi thở của biển cả… Vui lắm.... tôi muốn ra biển lắm… Nếu tôi có đủ tiền, tôi sẽ đưa cả nhà đi du lịch… Nhưng tôi sợ… vì mục tiêu này chắc phải thêm một thời gian dài hơn tôi mới có thể thực hiện được...
Thời còn là học sinh, tôi từng muốn mình được ở một mình trong một căn nhà đặt cạnh bở biển, tối về thì ra ngoài đứng hóng gió và ngắm biển đêm… Rồi có những lần tôi tưởng tượng cái cảnh bình mình, mình đang đứng trên một tảng đá, hai tay dang ra, nhắm mắt lại và cảm nhận hơi thở của biển cả… Vui lắm.... tôi muốn ra biển lắm… Nếu tôi có đủ tiền, tôi sẽ đưa cả nhà đi du lịch… Nhưng tôi sợ… vì mục tiêu này chắc phải thêm một thời gian dài hơn tôi mới có thể thực hiện được...
Trước đây tôi hay xem ti vi, và từng mong muốn được vào Sài Gòn chơi một
lần. Xem phim nhiều nên tôi “bị ám” bởi phong cảnh và con người Sài Gòn trong
phim... Ngày ý bé tôi chỉ biết là muốn đi chơi thì ba mẹ phải có tiền mới đi được…
Ba mẹ tôi làm gì có tiền mà cho tôi đi chơi sang như vậy… Bây giờ tôi đã đi làm
rồi, tôi đã biết kiếm được tiền rồi, và tôi cũng đã biết cách tiết kiệm tiền rồi...
tôi muốn thực hiện lại mong muốn thuở
nào này…
Năm 2015, một mối quan hệ đã đổ vỡ… vì vậy, đây có lẽ sẽ là món quà duy
nhất tôi giành cho chính bản thân mình chứ không dành nó cho ai cả. Tôi có nói
“tớ muốn một lần vô Sài Gòn chơi quá”... Một đứa thì cũng hưởng ứng đi cùng
tôi, nhưng tôi cảm giác có vẻ không tha thiết nên có lẽ tôi sẽ không rủ nó thêm
lần nữa. Nhưng một đứa thì tỏ ra khá thích thú… vì nó cũng muốn "một lần
như vậy”... rồi chúng tôi hứa hẹn, sẽ có dịp tôi về Ninh Bình quê nó chơi nếu
tôi có thời gian, nó hứa sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi rồi… :)
Sau một hai ngày không liên lạc… tôi cầm điện thoại nhắn tin cho nó:
“Sói ơi. Tiết kiệm tiền đi, hè năm sau mình đi Xì-goòng nhé =). Được không?”
Sau một hồi nhắn tin qua lại… Tôi sẽ chắc chắn với kế hoạch nhỏ trước mắt của
mình… “Phải đi Xì-goòng một lần, chưa đi Xì-goòng sẽ chưa lấy chồng”. (Nôi thế
này thì tỷ lệ ế cao mất thôi... có thể là... Đi Xì-goòng về rồi làm đám cưới
cũng được anh chông tương lai nhá ^^)
Dù chuyến đi có diễn ra đúng kế hoạch hè năm sau hay hè năm nào đó đi chăng
nữa… nhưng lần này tôi có niềm tin rằng mục tiêu nhỏ trước mắt này của tôi chắc
chắn sẽ được hoàn thành… để tôi còn đặt mục tiêu lớn hơn nữa chứ…
Bên cạnh những cái mục tiêu rõ ràng, thì có những mục tiêu, những mong muốn
mà ta không thể nào biết nó có được thực hiện hay không… Tôi chỉ hy vọng, mong
muốn những điều tốt đẹp sẽ luôn đến bên những người thân trong gia đình…
Ước mơ ư… Với tôi chỉ là những mong muốn, và những kế hoạch, mục tiêu ngắn
hạn. Hết Kế hoạch này, tôi sẽ có kế hoạch khác, Đạt được mục tiêu rồi tôi lại vạch
mục tiêu mới… Những mong muốn tôi chưa thực hiện được, tôi sẽ cố gắng để Mong
muốn đó được hoàn thành…
(Dung
kh...)
Năm nay em cũng làm chuyến Nha Trang đây :)) Sang năm Sài Gòn nghe OK đấy
ReplyDeleteBài viết này chị viết tham gia sự kiện blog từ năm ngoái... thế mà đã sang "năm sau" và lại sắp đến "hè năm sau" rồi. Chị đang mông lung lắm, không biết rằng có lỡ hẹn Sài Gòn lần này không...
DeleteP/s: vào Nha Trang mua quà ship về cho chị nghe Linh :D
Ặc nói xong để đấy à =))) Tưởng quyết tâm thế nào.Thế mà viết rõ dài =))
DeleteChị đã thực hiện được cái điều "1 lần đặt chân vào Sài Gòn" rồi Linh nhé. Hehe.
DeleteNhưng chị vẫn cần phải thực hiện một điều là "đặt chân lên Sài Gòn một lần nữa với bạn Sói" Linh ạ :)
Nhưng chị lo, không biết có thực hiện được không, bởi hiện tại chị đang có việc phải lo trước tiên, vì việc này không nằm trong kế hoạch của chị :(. Nhưng chị vẫn luôn hi vọng sẽ không lỡ hẹn với Sài Gòn đâu :) ahihi
Có người yêu mà du lịch du lủng thế thì tốt biết mấy 🤣🤣🤣
Delete=)) cần gì phải có người yêu mới đi du lịch. đi một mình, chí ít đi với vài đứa bạn mới đáng em ạ :).
DeleteNgười yêu cho xếp vào góc đi :D