Breaking

Tuesday, November 30, 2010

Tuesday, November 30, 2010

chuyện cũ mèm...

2010, một năm với nhiều hứa hẹn và với những mục tiêu cần hướng tới đã được đặt ra từ đầu năm... nhưng tất cả đều không được hoàn thành...
Và có lẽ đây sẽ là năm mà tớ nhớ mãi. Vì nó lưu giữ khá nhiều kỉ niệm, vui có, buồn có, điên điên, hâm hâm cũng có.
Bắt đầu bước vào năm 12, đã xác định rõ đây sẽ là năm học cuối cùng "với nhau"... nên rất rất muốn tạo và giữ càng nhiều kỉ niệm với tụi bây càng nhiều các tốt... và đặc biệt, những kỷ niệm đẹp thì càng phải trân trọng và giữ lấy, không được buông rơi...
Ấy thế mà... bây giờ  tớ nhận thấy dường như tất cả những kỷ niệm đẹp mà tớ muốn "tạo dựng", muốn giữ chặt dường như đã gần bị tuột khỏi tay tớ...
Chỉ tại cái suy nghĩ hẹp hòi, tại vì lòng đố kị của con nít chứ tại vì đâu... Nên nhiều lúc cư xử cũng hơn cả con nít... làm cho tụi bây hiểu nhầm... đến nỗi tớ tưởng chừng như tình cảm lũ mình như sắp đút rời làm đôi vậy......
Nhiều lúc nhận thấy rõ sự bất lực của bản thân trước cái cuộc đời khó hiểu này... nước mắt lại trào ra... tự mắng là cho đến bao giờ mới có thể trưởng thành lên được... dù chỉ là 1 chút thôi....
Giang sơn dễ đổi... bản tính khó rời.....
Cho đến gần hết HK II mới thấm thía ra được ít nào... thấy tự dưng cần tụi bây hơn bao giờ hết...
Nhưng lại không thể nào mở mồm ra mà nói lời xin lỗi được... Đành "tự thân vận động", tự mình hàn gắn cái thư mà tớ nghĩ là đã vì tớ mà sứt mẻ....
Và rồi mọi việc cũng trở nên bình thường.....
Và thời gian vẫn lẳng lặng tự nó trôi đi như không muốn ai biết...
Hết năm học...
Thi hết cấp.....
Chờ kết quả....
Rồi lại thi Đại học....
Rồi lại chờ kết quả....
Lại bắt đầu 1 năm học mới....
Nhưng vẫn không hiểu sao cứ mỗi khi lũ mình tụ tập, tớ luôn cảm nhận thấy có 1 sự trống trải vụt qua trong tớ.... cảm thấy có 1 khoảng không gian ngăn không cho tớ đến cạnh chỗ tụi bây...
Ai cũng bảo.... Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn... thời gian sẽ xoá nhoà đi tất cả...
Tớ mong như thế và cũng sẽ tin như thế.....
___________________________________
thật lòng tớ xin lỗi...

Tuesday, October 19, 2010

Tuesday, October 19, 2010

1 phút cùi bắp...

Từ khi biết đến plus, có thể nói tớ rất chăm chỉ post bài và cũng chăm chỉ luợn lờ ghé thăm hàng xóm 
Nhưng từ dạo lao đầu vào ôn thi thì dường như tớ lại chẳng còn chăm đoái hoài đến plus mấy.
Trước đây, hễ cứ có khách lạ vô nhà, theo nghi lễ phải "đón tiếp nồng hậu" thì mình cũng phải qua chào hỏi lại họ và comment cho mọi người.
Nhưng bây giờ thì không còn như vậy nữa. Mình ghé qua chỉ để "ngó nghiêng" nhà người ta thui (như kiểu có qua có lại ý). Đọc lướt qua những entry của mọi người… rồi cũng chả thèm bình luận cho mọi người nữa.
Duờng như tớ đang chạy đua với thời gian thì phải... Cứ muốn chạy mãi không dừng...
Trước đây tớ đều đặn viết nhật kí (tớ gọi là NTK) song hành cùng plus (gần như thía).
Nhưng rồi ngày qua ngày, NTK của tớ dần bị rơi vào quên lãng... Và đến bây giờ, khi plus đang trên đà dần bị quên lãng... thì NTK gần như đã không còn được tớ để ý nữa... tớ nghĩ nên xài plus hơn vì như thế, mình sẽ có thêm nhiều bạn hơn nũa. Rồi mọi người cùng nhau chia sẽ những suy nghĩ, tình cảm với nhau. Thế có hay hơn là cữ giữ khư khư tâm trạng với một "cuốn sổ bí mật" phải không mọi người ^^
Tớ cũng có nhiều tài khoản trên các trang mạng xã hội khác như bên zing, FB, cyworld, twitter... Trên đó cũng viết được entry. Nhưng tớ thích viết entry bển này cơ. Mấy bển kia xài thấy nó cứ nhàm nhàm sao ý.
Nhưng vì không muốn để "vườn không nhà trống" nên mấy "căn hộ" kia, tớ chủ yếu chỉ đặt status thui còn muốn vít nhiều hay kể lể gì thì nhảy sang này xài cho thoải mái ^^
Cái hay bao giờ chả có cái dở đi kèm. Plus cũng thía. Thi thoảng cũng có những vấn đề khiến cho nhiều blogger phải "cau có".
Mong plus cố gắng khắc phục những vấn đề ấy để mọi người và cả tớ nữa... không phải đeo cái mặt cau có nữa. Và mong cho plus ngày càng được nhiều sự ủng hộ của mọi người hơn nữa ...
Bữa trước có bạn comment cho tớ là bạn ý rất hồi hộp chờ entry của tớ... tớ cảm thấy ngạc nhiên và rất hạnh phúc lắm lắm (không biết có nói quá không hĩ).
Trước đây, không phải vướng vào ôn thi, hầu như cứ hễ có sự kiện gì là cảm xúc tớ lại trào dâng ngay lập tức. Nhưng thi xong rồi, cảm xúcvcủa tớ hình như bị sách vở cảm hoá hay sao ý... rặn mãi chẳng ra chữ nào cã. Hic hic ~.~. Nên mong mọi người thông cảm nhoé^^ tớ hứa có chuyện gì hay sẽ kể cho mọi người nghe liền
Entry hôm nay của tớ đến đây tạm dừng.
Hẹn gặp lại mọi người vào entry kì tới hứa hẹn sẽ có nhiều bất ngờ và thú vị cho mọi người (chém tý)

Chúc mọi người tuần mới vui.

Saturday, September 25, 2010

Saturday, September 25, 2010

thoát khỏi "chiếc xe tử thần"

Hôm qua tớ  phải đi học chính trị ở nhà văn hoá Hà Đông. 2 hôm trước cô chủ nhiệm bảo là học chính trị cả ngày. Nhưng thực ra hôm ý khoảng 11h30’ là tan rồi. tớ gọi điện về nhà để bố ra đón vì tớ không thích và không biết đi bus. Nhưng vì bố bận việc nên tớ không được ai đưa về. Thật may. Có 1 điểm đỗ bus ngay ở NVH, tớ nhìn lên lộ trình bus, thấy có tuyến 37 về bến xe Giáp Bát nên tớ định đi tuyến này^^. Vì chỉ cần ra được Giáp Bát là mọi việc ok. Đúng đấy, tớ gọi điện rồi nhắn tin; cũng có hỏi thăm mấy bạn khác nữa. Nhưng các bạn ý toàn đi 22 với 39 thui. Vài cái 37 đi qua, khi mọi người đợi bus vắng gần hết, tớ cũng ngậm ngùi leo lên chiếc xe mà đối với tớ, nó là “tử thần”.
Cứ mẩm chắc là chỉ đi mấy điểm đỗ thôi là sẽ đến bến xe GB nên tớ cũng cố gắng chịu đựng. Nhưng mới chỉ đi chưa được 1 điểm đỗ, khi biết chiếc xe không rẽ phải như mình nghĩ… mà nó lại đi thẳng thì đột nhiên có cảm giác hơi lo… Nhưng khi nghĩ là nó chắc chắn qua bến xe GB nên đã trấn tĩnh được tinh thần. Nhưng càng nhìn, càng nghe đến hai từ Hà Đông thì lại càng lo hơn... nhưng rồi cũng lại trấn tĩnh được.
Xe cứ đi, chiếc “tử thần” vẫn chạy về phía nó phải đi… Được 1 lúc, mình mới phát hiện ra là mình đi ngược tuyến; hoá ra chiều mình đi lại về cuối bến… (không nhớ tên nữa chỉ bít cái tên ý nghe nhiểu rồi, nó còn có tên khác là gì gì Sơn ý) thấy mọi người xuống bến, mình cũng xuống mà ngớ người đến muốn khóc (như kiểu bị bán đi Trung Quốc ý)
Nghỉ được khoảng 10’ (cuối bến mà) thì xe lại tiếp tục đi. tớ lại leo lên “chiếc xe tử thần”… vì mệt quá nên nhắm mắt lại không nhìn thấy gì, nhưng vẫn nghe thấy mọi chuyện…
Đi được 1-2 điểm đỗ, bác xe “thanh lịch” (gọi thế bởi vì luợt đi, cũng như lượt về, lúc tớ vừa leo lên, xe đi được 1 đoạn, bác ý chửi bậy trong khi bus là phương tiện công cộng…) nghe thấy bác xế nói đoạn đường theo lộ trình cũ có đoạn bị tắc nên xe không đi qua viện 103 mà đi đường khác. Tớ mặc kệ đằng nào xe chả tới bến. Được 1 lát, thấy khó chịu trong người, lại thêm ám ảnh bus từ lâu nên càng cảm thấy rợn cái bus…
Tớ cố gắng nhắm mắt cho mọi chuyện mau qua. Rồi lúc sau nữa, nghe thấy báo là điểm đỗ tiếp theo là trung tâm văn hoá Hà Đông ý. Tớ như vớ phải vàng, đứng phắt dậy ra cửa sau, nhanh chóng thoát khỏi “chiếc xe tử thần”.
Đáp xuống mặt đất.  
Ngơ ngác nhìn trái, nhìn phải, nhìn trước mặt. Ơ.... Cái NVH đâu rồi… 
Đi lui xuống 1 đoạn không thấy nó đâu cả. thấy quán nước gần đó có bán bánh ngọt, rút 4 ngàn ra mua cái bánh ăn lót dạ. từ sang đến giờ có mỗi vài ngụm C2, chứ chưa có gì đút vô mồm cả. Véo được vài mẩu thì chả nuốt nồi, tự dưng họng cứng khô, không ăn được nữa… lại đi ngược về phía điểm đỗ vừa nãy, rồi tiếp tục đi, đi được 1 đoạn; thấy 1 chị đang đứng trên đường chờ xe bèn tiến lại gần:
- chị ơi cho em hỏi NVH HĐ đi hướng này hay hướng này ạ?. Vừa nói tay vừa khua khua khoắng khoắng bên này bên kia…
Chị ý chỉ về “hướng bán bánh”. Biết là mình đang ở đoạn đường Trần Phú nên mình không quay lại mà cứ đi tiếp vì biết chắc chắn sẽ đến đường Nguyễn Trãi.
Thế là tớ cứ đi cứ lo đến nỗi muốn “lệ thác trào” nhưng rồi lại cố “hoá thành mưa”…
Tớ cứ đi, cứ đi trên đôi guốc tương đối cao với cái quai vừa bị hỏng lúc “đáp đất”, đi trên đoạn đường lúc bằng phẳng, lúc gồ ghề, đi dưới một bầu trời nắng chói chang khó kiếm thấy 1 bóng cây nào, cùng với những câu hỏi: “đi không?” của các chú bản đồ đường phố (chú ôm xe à nhầm ^^ chú xe ôm ý mà).
- không ạ, cháu không đi. Tớ trả lời.
Cứ thế đi về phía trước mà chẳng bít lí do gì khiến mình cứ đi như thế… cho đến khi nhìn thấy cái biển ghi Khu san lấp mặt bằng (hình như thế) thì mới chắc chắn mình không đi sai đường. tớ cứ đi, cứ đi. đi qua cả trường Kiến trúc mới mừng thầm… đi… đi… đi nữa tự dưng có cái anh phát cho 2 quyển xinh xinh toàn hình nền, nhạc chuông… qua sms…
Lại đi tiếp, đi qua cái siêu thị Sài gòn (gọi thế cho ngắn) đi qua nhiều trường lắm hình như có cả Học viện Bưu chính viễn thông, Viện y dược cổ truyền, KHXH&NV, v.v… thấy cả cơ sở khác của trường Đại Nam nữa… cứ đi như thế chả biết mình đi hết đường Trần Phú lúc nào, chả biết qua giữa đường Nguyễn Trãi lúc nào không hay… 
Đi bên này đường, nhìn bên kia đường. Có 1 lý do khiến tớ sang bên kia đường… đi bên này tớ lại thấy được trường ĐH sư phạm nghệ thuật trung ương, rồi là cơ sở khác của trường Hoà Bình nũa… Lại đi nữa, đi đến khoảng gần 2h30’ chiều thì bố gọi điện bảo xong việc rồi đang ở đâu bố đến đón. Tớ nói tớ đi nhầm bus nên bây giờ đang ở giữa đường Nguyễn Trãi rồi, đoạn ngã tư, chỗ viện không quân Trường Sơn ý… ( cuống quá đọc bừa… thực ra là Binh đoàn 12 của Tổng công ty xây dựng Trường Sơn)
Sau khoảng 5’ thì Thuỳ Linh, bạn tớ gọi điện. Tiện thể tớ tường thuật lại cho bạn ý nghe. Khoảng 10-15p sau xe máy đến rồi
Về đến nhà thấy Linh đang chờ trước cửa nhà đợi. Hai đứa lên nhà nghỉ chút rồi rủ nhau đi vô hiệu sách Bách Khoa… nghịch.
Nghịch xong, hai đứa rủ nhau lên Hàm Long măm khoai (khì khì ăn mảnh chút^^ hai bồ kia đừng rỗi nghen)
bữa nay đang giàu lại đói nên chơi mỗi đứa 1 lang, 1 tây măm cho bõ) thêm chai pepsi nữa, măm no căng cả rốn
Cứ tưởng về nhà chỉ măm được ít hơn 1/2 bát cơm… ai dè ăn được  nhiều hơn 1/2 bát cơ đấy lại còn muốn ăn thêm nữa^^ nhưng mà thôi. Măm thía đủ rồi^^
Công nhận mình quốc bộ tài thật. Tớ đang bảo nước mình mà có tổ chứ thi xem ai đi bộ lâu hơn mà không nghỉ tớ đăng kí liền.

Thế có bạn nào thi với tớ không?

Friday, August 27, 2010

Friday, August 27, 2010

mệt lắm rồi...

Dạo gần đây mình gặp nhiều áp lực quá...
Từ việc thi đại học rồi đến điểm số,
Từ việc chọn trường.
Bởi những câu hỏi mà mọi người luôn huớng về mình,
Cả từ phía gia đình, cả bạn bè nữa...
Áp lực của việc phải thể hiện thái độ của mình như thế nào trước mắt mấy đứa bạn...
Mình cảm thấy mệt mỏi lắm rồi...
Luôn dặn lòng "không dược rơi nước mắt, không được cho ai thấy nước mắt của mình…"
Cứ nhủ lòng thế mà nào làm được đâu...
_______________
Thác nước tuôn chảy mãi chẳng ngừng,
Còn mưa lặng lẽ đến rồi đi.
Nhiều khi trong lòng thiếu mạnh mẽ...
Mí mắt cay cay lệ thác trào.
Cớ gì thác ấy hoá thành mưa?
Thấy người ta bảo: "khóc là yếu"
Có khi vì thế mới dặn lòng:
Đừng bao giờ rơi lệ trước mắt ai...

Monday, July 26, 2010

Monday, July 26, 2010

cũng không ít lần

Nhiều lần tớ tự hỏi là tại sao tớ lại được sinh ra trên cuộc đời này... một nơi đối với tớ luôn thật bất công đầy oái oăm, nên cũng đã nhiều lần tớ băn khoăn: "Tại sao con người ta lại sinh ra rồi để rồi phải đối đầu với các thử thách, để phải gánh chịu mọi thứ... trong khi họ chả nhận được gì"...
Cũng nhiều lầm tớ cảm thấy rằng mọi người xung quanh tớ dường như chẳng có ai trông thấy, chẳng có ai quan tâm tớ cả dù biết rằng đó là điều ích kỉ...
Cũng nhiều lầm tớ tự phát hiện người ta quan tâm, chỉ là để lợi dung tớ mà thôi... nhưng rồi tớ mặc kệ
Cũng nhiều lần tớ tưởng tượng, tưởng tượng mình được biến mất khỏi cái thế giớ "hỗn loạn xô bồ" này... nhưng rồi vẫn phải ngậm nùi chấp nhận...
Cũng nhiều lần tớ muốn, muốn một mình tớ thôi, chẳng cần ai cả..., tự mình làm mọi việc và tận hưởng cái tự do, không bị gò bó bởi mọi thứ xung quanh...
Nhiều lần tớ ước tớ ước mình có một người chị, một người chị thiệt VĨ ĐẠI để tớ luôn có thể tự hào...
Nhưng điều ước vẫn chỉ là điểu ước... ta hãy cứ mơ những điều không có thật biết đâu một ngày nó lại thành một câu chuyện cổ tích... 
Cũng không ít lần tớ lén khóc...
Không ai biết người ta khóc vì điểu gì, ngoại trừ chính bản thân người đó...
______________________

Đứa trẻ sẽ không bao giờ luỡng lự trước những gì mà chúng thích, bởi vì chúng biết, nếu không có thứ đó chúng sẽ khóc...

Thursday, June 24, 2010

Thursday, June 24, 2010

vẫn lại là bạn nó...

Vẫn lại mơ...
Vẫn lại là những nhân vật ấy...
Vẫn lại là những người bạn học cùng lớp với nó, kể cả những đứa có khi nó chẳng mấy khi nói chuyện cùng...
Chi có khác là... Bây giờ không còn là những đứa bạn cấp 3, cấp 2 như hồi nọ nữa... Mà giờ lại chuyển về thằng bạn học cùng từ hồi lớp 1 đến lớp 7... (không tiết lộ thông tin thêm đâu nghe)

Sao vậy nhi? Sao cứ phải là bạn học nhỉ?

Sunday, March 7, 2010

Sunday, March 07, 2010

Chỉ biết được rằng...

Chẳng biết từ bao giờ... nó nhận thấy được ở nó có cái gì khang khác...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó không như trước nữa...
Chẳng biết từ bao giờ... nó nhận thấy rằng nó rất NGU
Khi mà cứ ra sức dành những gì nó coi là TỐT cho người khác...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó đã chẳng nhận lại được gì mà nó đã cho đi... (dù chỉ là một chút)
Chẳng biết từ bao giờ... nó biết đến cái khái niệm BẤT CÔNG...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó căm ghét cái quả đất không có CÔNG BẰNG này...
Chẳng biết từ bao giờ... nó biết TIẾC NUỐI (không phải HỐI HẬN nha) với việc nó đã làm...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó luôn ngẫm... "Biết thế không làm còn hơn..."
Chẳng biết từ bao giờ... nó biết cách GIẤU DIẾM một cái gì đó...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó luôn CHE ĐẬY tình cảm thật của mình...
Chẳng biết từ bao giờ... nó muốn lớn hơn nữa...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó không còn những cái suy nghĩ kiểu con nít nữa...
Chẳng biết từ bao giờ... nó không còn muốn CƯỜI...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó chỉ thích có nước mắt (cho dù đã cạn khô rùi)...
Chẳng biết từ bao giờ... nó trở thành một con người vô cảm như thế...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó muốn có cái "trái tim băng giá"
VÀ cũng chẳng biết từ bao giờ... nó... ĐIÊN ĐIÊN, KHÙNG KHÙNG...

Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó THÍCH và MUỐN thế...

Friday, February 19, 2010

Friday, February 19, 2010

Nếu có một bà tiên xuất hiện, tớ sẽ ước...

Ước rằng mình được trở thành một đứa con trai
Đây không phải là 1 suy nghĩ nhất thời đâu nhá (khẳng định luôn đấy) mà tớ ấp ủ cũng lâu lắm rồi
Ấy vậy mà, mới hôm qua thôi, khi mà tớ đang dán mắt vào tivi với "Tối nay ăn gì", tự dưng tớ lại không muốn ước điều đó nữa, nhưng rồi chỉ ngay sau đó vài giây, tớ lại vẫn mơ đến điều đó....
hai dòng suy nghĩ đối lập chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi... Tớ cũng chả rõ tại sao lại có cái quyết định vụt chốc như thế nữa...
Lúc nào tớ cũng cảm thấy con gái vẫn có điểm thua con trai....
Con gái luôn yêu đuối (cho dù bề ngoài có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu), vẫn không mạnh mẽ, can đảm bằng con trai...
Con trai không mấy khi nhụt trí, không mấy khi chịu chấp nhận (số phận), chịu dừng lại khi đối mặt với thử thách, khó khăn... (con gái mấy ai được thế đâu)
Con gái hay lệ thuộc, không tự tin vào bản thân mình nhưng con trai thường không như vậy...
Con trai không hay thất hứa (như con gái ), con trai luôn cố gắng làm những điều đã hứa ngay cả vào phút chót...
Con gái, cứ nghe thấy ALONE là sợ lắm lắm nhưng con trai chẳng sợ nó đâu
Con trai cứng rắn, không bao giờ rơi lệ vì những chuyện cỏn con <=> con trai biết cách xài nước mắt khi cần thiết.
(Tớ nói vậy không có chủ ý muốn hạ thấp tụi con gái đâu à nghen nên các bạn nữ thông cảm hen)

Nếu một ngày, một bà tiên xuất hiện và cho tớ 3 điều ước, điều đầu tiên tớ vẫn ước được làm thằng, còn điều tiềp theo... tính sau 😁

Friday, February 5, 2010

Friday, February 05, 2010

Nó coi tình bạn là cái gì chứ...

Lúc nào nó cũng đề cao, lúc nào nó cũng tỏ ra vẻ là tôn trọng cái thứ gọi là TÌNH BẠN
Tự dưng nó nhớ lại...
Nó nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra suốt gần 12 năm học... từ thời cấp 1 cho đến cấp 3...
Và nó nhận thấy một điều rằng... cứ gần cuối cấp, những người bạn của nó đều bị nó đá không thương tiếc...
Cấp 1, còn bé nên cũng chưa biết cái BẠN THÂN là cái gì, chỉ biết rằng... được gọi là bạn của đứa này đứa kia thì lúc đó thật... (khó diễn tả được thành lời lắm...). Nói chung, từ BẠN lúc đó tuyệt vời lắm...
Nhưng có 1 ngày, Hảo bạn nó bị sao ý… mà cứ ngồi khóc thôi... ra hỏi (có đúng 1 lần thôi), thì H. chỉ lắc đầu không có gì...
Rồi một đứa khác đến nói với nó (là cái Quỳnh) rằng... "Bạn mày khóc kìa, ra dỗ đi chứ"...
Biết nó đáp lại sao không?!... Bạn đâu mà bạn...
Sao nó lại có thể rẻ rúng người bạn của nó thế chứ
Sai một lần trong cái thứ được gọi là TÌNH BẠN...
Lên cấp 2, mỗi đứa 1 lớp nên cũng ít qua lại với nhau. Nhưng thỉnh thoảng thấy nhau vẫn cười nói vui vẻ (vì H. không biết được chuyện đó đã từng xảy ra...), nhưng ít dần đi. Và dần dần mỗi đứa một phương...
Hai năm đầu cấp 2, chơi với 2 đứa nữa, cũng có thể nói là thân chứ... Nhưng chỉ vì một lí do rất vớ vẩn, nhỏ như hạt bụi, không đáng bận tâm... ấy vậy mà nó đâm ra lảng tránh và không muốn đối mặt với cái Huyền và Nhung nữa... cho dù 2 đứa có hỏi lí do thì nó cũng không dám nói
Rồi hết lớp 7, hai đứa phải chuyển lớp, còn mình nó ở lại A2 học thôi. Nó cũng thấy hơi chút gì áy náy vì không cho hai đứa biết lí do...
Và rồi, hễ cứ gặp cái H. là nó không thèm nói gì, thậm chí còn lơ hẳn đi, còn N. thì thỉnh thoảng gặp nhau thì cười chào nhau một tiếng rồi cũng thôi nốt...
Sai lầm lần thứ hai...
Lên lớp 8, nó chơi với cái Bích, cũng lại nói là thân. Và nếu mà nó đã cho vào danh sách thân rồi thì cái việc rủ nhau đi học là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng rồi 1 ngày, nó hẹn B. sang nhà đèo nó đi học. Nhưng tự dưng hôm ý cái Ngọc Ly cùng lớp, lại gần nhà, chả hiểu sao lại sang nhà rủ nó đi học... Thế là nó lại quyết định đi cùng cái L...
Đã đành thế, hôm ý trời lại mưa to nữa (kiểu mưa bão ý...). Khi đến lớp, người B. ướt gần như chuột lột, vừa mới nhìn thấy nó, B. đã xổ cho nó một câu tơi bời (khói lửa...) vì cái tội thất hứa...
Lúc ý nó không có lời nào để thanh minh ngoại trừ cái câu là do L. sang rủ nó đi nên nó đi trước...
Lúc đó thực lòng nó muốn nói lời xin lỗi lắm nhưng... sao nó không nói được...
Từ đó, B. giận nó rồi đâm ghét nó. Mỗi lần nó nhìn B., muốn nói 1 câu gì đó... thì B. lại... "Nhìn cái gì mà nhìn..."
Nhiều lúc cổ họng nó nghẹn ứ lại... và nó gần như sắp rơi nước mắt vì câu nói đó, nó đành phải quay mặt đi thật nhanh...
Nó SỢ cái ánh mắt đó người khác nhìn nó, cùng với câu nói đó...
Suốt khoảng một tháng (hoặc có thể ít hơn hoặc có thể nhiều hơn vậy), dường như nó chẳng còn có ai chơi cả và nó chỉ biết lao đầu vào sách vở... cho đến khi gặp một bài toán khó nhằn nào đó, bí quá nó đành nhờ tay Li Ly giúp vậy. Rồi chẳng hiểu từ khi nào nó lại thân với Li Ly và Liên...
Đến cuối lớp 8, thì có vẻ như mọi chuyện đã trở nên ổn hơn... Nó với 2L còn B. thì vô nhóm tụi cái Trang...
Ba đứa chơi với nhau cho đến tận giữa học kỳ II lớp 9, cái B. đột nhiên từ bọn kia, nhảy sang nhóm nó chơi cùng... rồi không hiểu sao một lần nữa tình bạn của nó lại bị phai dần đi...
Liên nói rằng: "Từ dạo cho cái B. vào nhóm, Li Ly thay đổi nhiều quá...". Nó cũng thấy vậy, chỉ biết "Uhm!" mà không dám nhận xét thêm câu gì...
Lên cấp 3, (lại) tuy nó cả Liên không học cùng lớp, không được thân so với hồi cùng lớp nữa nhưng vẫn rất QUÝ nhau... (Lần đầu tiên nó QUÝ một ai đó lâu đến thế...)
Còn lên cấp 3 à?... Hai năm đầu thì không sao nhưng tại sao cuối 12 nó lại dở chúng cơ chứ... (nó xin lỗi vì chưa thể nói ra chứng gì được đâu...)
Ngẫm lại thì lỗi toàn từ nó mà ra.
NÓ KHÔNG XỨNG ĐÁNG LÀM BẠN CỦA BẤT KÌ AI...
Những chuyện nó làm sai sao mà nó nhớ kĩ thế nhỉ...
Biết sai rồi nhưng chẳng thể làm được gì hơn cả...
_____________
Giờ chỉ con có vài tháng nữa là hết 12 rồi, nó vẫn còn lười lắm...
Ấy vậy mà nó dám liều....
Nó dám liều vào KTQD...
Uh thì tại bạn nó bảo sức nó học thế chắc có lẽ sẽ vào được... Nó im lìm...
Nó học... Uhm thì cũng chẳng phải là quá kém, nhưng giỏi ư? cũng chẳng có giỏi giỏi cả...
Nó biết sức nó mà. Đáng lẽ nó chỉ nên chọn trường nào vừa tầm với thôi chứ...
Sao nó liều thế...
Nó cứ bảo là tại gần nhà nên nó thi vào thôi...

Nó liều quá phải không?!...

Saturday, January 16, 2010

Saturday, January 16, 2010

Có một con bé bị LÃNG QUÊN...

Dường như chẳng còn có ai nhận thấy sự tồn tại của con bé đó, ngoại trừ chính bản thân nó ra...
Có vẻ con bé này lúc nào cũng bi quan...
Làm sao mà nó lại có thể bị lãng quên đi chứ…
Nhưng con bé lại khẳng định là mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm, mọi hoàn cảnh… nó đều cảm thấy rằng nó bị lãng đi, như không còn tồn tại nữa…
Chẳng phải là con bé đã bị lãng quên khi mà tên bạn CŨ hồi cấp 2 không còn nhớ ra nó hay sao…
Chẳng phải con bé đã bị lãng quên khi mà TÊN BẠN MỚI hồi nào giờ không còn nói chuyện với nó nữa sao…
Con bé ngồi cùng mấy tụi bạn của nó. Đấy! Làm sao mà bị lãng quên được nhỉ? Nhiều bạn vậy mà… tên này quên thì tên kia nhắc khéo. Sao mà bị lãng đi chứ…
Uhm! Đúng đấy, làm sao mà bị lãng quên chứ nhỉ…
Nhưng “tên này”, “tên kia” cứ hợp chủ đề thì tụi nó buôn cùng nhau thui, chứ có thèm “ngó ngàng” gì đến con bé đó đâu… bảo sao mà con bé không ủ rũ, không bi quan cho được….
Những người xung quanh con bé, có biết được con bé đó đang nghĩ gì, đang muốn gì đâu… Họ chỉ lo cho họ mà thôi. Họ lo cho họ còn chưa xong thì lo được gì cho con bé đó chứ…
Đấy! Con bé bị người ta lãng quên đi rồi đấy, bị trở thành người vô hình rồi đấy…

“NGƯỜI VÔ HÌNH... NHƯNG TRONG LÒNG VẪN ĐAU…”

Wednesday, January 6, 2010

Wednesday, January 06, 2010

Từ sau cái vụ việc không rõ nguyên do...

Từ sau cái vụ việc không rõ nguyên do, nó cứ nghĩ nó sẽ có thể tốt lên hơn so với trước đó. Nhưng... ưu điểm chẳng thấy đâu, khuyết điểm, nhược điểm cứ chồng chéo sinh tồn trong con người nó...
- Lúc nào cũng trong tình trạng cáu gắt...
Một cái chuyện cỏn con, chẳng có gì là to tát cả, nếu không vừa ý nó là y như rằng nó cau mày, nhăn nhó,... nổi đoá lên với người khác...
- Cáu nên "phát ngôn bừa bãi" là chuyện thường tình...
Trước đó, tất nhiên là nó cũng có chửi bậy chứ. Nhưng nếu tính ra thì trung bình 2-3 ngày nó bậy có 1-2 câu. Nhưng giờ, thì cứ khoảng 2 ngày, nó phải "xuất khẩu" đến hơn chục lần. Là con gái, chửi bậy là không nên. Uhm! Nó biết chứ, nó cũng chẳng muốn thế tẹo nào cả... nhưng tại "hoàn cảnh xô đẩy" nên nó bắt buộc phải làm thế...
- Có điệu cười vừa khả ố, vừa thô bỉ...
Ha ha... Nói hết 1 câu là chốp ngay 2 tiếng đó ---> thô bỉ quá mức...
- Khinh thường người khác...
Ngày trước, nó gọi bạn nó chỉ bằng tên thôi nhưng giờ thì là: "cái" + tên bạn nó, hay như tên bạn nó + biệt danh mà nó tự nghĩ ra... Còn những đứa mà nó không thích lắm thì nó chuyển từ "cái" sang "con"...
Hết lời để nói...
- Nó bây giờ lại thấy QUÝ cái đứa mà hơn 2 năm nó GHÉT, và nó lại GHÉT cái đứa mà cũng hơn 2 năm nó QUÝ...
Nó coi con người ta như món hàng à mà cứ đổi chỗ họ thế cơ chứ...
Nhưng bây giờ nó cũng thực sự biết được ai nó nên "giữ" lại và ai nó nên "buông tay"...
- Ăn nói trống không, từ dùng rất "phong phú và đa dạng"...
Học lên tận lớp 12 rồi mà không biết cách ăn nói gì xớt... Nói chuyện với người khác toànn nói không có chủ ngữ, câu nói ngày càng cụt mủn, ngắn cũn... 17 cái tuổi đầu rồi mà dùng từ ngữ "phong phú" thấy gớm..., luôn làm cho người nghe hiểu nhầm, hiểu theo ý tối không à... Học sinh ngoan gớm...
- Càng ngày càng hỗn, càng mất dạy...
Nó giờ cãi mẹ nó như chảo chớp... Giáo viên mắng cứ câng câng lên, chỉ muốn đập...
- Học càng ngày càng ngu...
Bởi mải chơi mà, nên điểm số thấp so với mọi năm, không như mong muốn
- Lười như hủi...
Sai làm thì không thèm làm, việc của mình phải làm thì cũng không thèm làm, cứ chồng đống đấy, lúc nào có hứng thì làm...
Nó nói thật, sửa hay bỏ mấy cái điều này đối với nó là quá dễ dàng...
Nhưng tại sao nó không sửa ak?
Tại chẳng có ai thực sự muốn giúp nó vượt qua cả. Tại nó lúc nào cũng phải tự đứng thật vững bằng đôi chân của nó... Nó không muốn tự mình làm bất cứ điều gì nữa...
Nó mặc kệ hết rồi... nhưng nó vẫn lo sợ 1 cái gì đó... mơ hồ lắm...

MẶC KỆ ĐỜI... DẪU CÓ RA SAO THÌ RA...