Dường
như chẳng còn có ai nhận thấy sự tồn tại của con bé đó, ngoại trừ chính bản
thân nó ra...
Có
vẻ con bé này lúc nào cũng bi quan...
Làm
sao mà nó lại có thể bị lãng quên đi chứ…
Nhưng
con bé lại khẳng định là mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm, mọi hoàn cảnh… nó đều
cảm thấy rằng nó bị lãng đi, như không còn tồn tại nữa…
Chẳng
phải là con bé đã bị lãng quên khi mà tên bạn CŨ hồi cấp 2 không còn nhớ ra nó
hay sao…
Chẳng
phải con bé đã bị lãng quên khi mà TÊN BẠN MỚI hồi nào giờ không còn nói chuyện
với nó nữa sao…
Con
bé ngồi cùng mấy tụi bạn của nó. Đấy! Làm sao mà bị lãng quên được nhỉ? Nhiều
bạn vậy mà… tên này quên thì tên kia nhắc khéo. Sao mà bị lãng đi chứ…
Uhm!
Đúng đấy, làm sao mà bị lãng quên chứ nhỉ…
Nhưng
“tên này”, “tên kia” cứ hợp chủ đề thì tụi nó buôn cùng nhau thui, chứ có thèm
“ngó ngàng” gì đến con bé đó đâu… bảo sao mà con bé không ủ rũ, không bi quan
cho được….
Những
người xung quanh con bé, có biết được con bé đó đang nghĩ gì, đang muốn gì đâu…
Họ chỉ lo cho họ mà thôi. Họ lo cho họ còn chưa xong thì lo được gì cho con bé
đó chứ…
Đấy!
Con bé bị người ta lãng quên đi rồi đấy, bị trở thành người vô hình rồi đấy…
“NGƯỜI VÔ HÌNH... NHƯNG TRONG LÒNG VẪN ĐAU…”
No comments:
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Chúc bạn Sức Khỏe và An Lành :)