Breaking

Thursday, December 24, 2009

Thursday, December 24, 2009

Giá như...

Giá như không có sự giả dối thì có lẽ cái thế giới này nó đã khác rồi...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ nó cũng chẳng học theo người ta giả dối...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ ai đó đã không quá trớn...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ cuộc sống của một ai đó đã thay đổi hẳn...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ nó đã là một người khác...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ một ai đó sẽ không bao giờ biết đên ĐAU là gì...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ một ai đó đã có một cuộc sống đầy ý nghĩa...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ nó đã không thay đổi nhiều như thế...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ đã không có khái niệm TỔN THƯƠNG...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ cũng không có cái khái niệm về sự mất mát...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ cái khái niệm ĐỒNG CẢM sẽ luôn được phát huy...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ sẽ không có cái danh KẺ GIẢ DỐI với một ai đó...
Giá như ai đó có thể bóp chết sự giả dối thì có lẽ đó mới thực sự là ANH HÙNG...

Giá như... vẫn mãi chỉ là giá như...

Saturday, November 28, 2009

Saturday, November 28, 2009

Bây giờ nó cảm thấy hài lòng với vị trí mới...

Nó cứ tưởng nó sẽ bị cô lập vì cái tính bảo thủ, cố chấp và tương đối...  ít nói của nó (nó thấy thế)
Nó cứ nghĩ nó đi đến đâu thì lúc nào cũng gặp cái bộ mặt nhăn nhó của một ai đó...
Nó cứ nghĩ đi đến đâu nó cũng sẽ không thể nào... hoà nhập được...
Nhưng không…
Bây giờ nó cảm thấy hài lòng với vị trí mới của nó, với môi trường mới mà nó đang "sống"
Nó nhận ra một điều mà trước đây nó chưa từng nghĩ đến...
Nó cho đi... và nó cũng đã được nhận lại, mọi người tốt với nó hơn những gì nó nghĩ...
Mỗi môi trường mỗi khác...
Trước đây nó chỉ muốn ở bên cạnh những người mà nó quen, những người người mà nó quý...
Nó cứ nghĩ cuộc sống của nó chỉ có những gì quen thuộc mà thôi, nó nghĩ nó không thể nào sống được trong một môi trường xa lạ với nó...
Nhưng rồi... khi ở trong môi trường mới, nó mới nhận ra là không phải những người mà nó "không quen" đều đối xử tệ với nó như nó đã từng nghĩ... mà trái lại, nó cảm thấy "những người là" ấy lại tốt với nó hơn so với "những người quen” của nó...
Nó... có mới nới cũ...
Nó sống trong môi trường nào, nó chỉ có thể "thân" với môi trường đó, còn những môi trường khác nó không thèm đếm xỉa tới... Từ biệt môi trường cũ, sống trong môi trường mới, nó gần như bơ hẳn đi cái môi trường cũ quen thuộc kia với nó... nó ngoảnh mặt làm ngơ luôn rồi...
Sống trong môi trường mới, ngồi ở vị trí mới, tất nhiên phả có một cái gì đó thay đổi...
Nó gần như bơ đi tất cả, nó chỉ quan tâm rằng... bây giờ nó không còn cái tâm trạng khó chịu, bực bội mỗi khi bước ra khỏi nhà hay như đặt chân vào cửa lớp nữa... Nó chỉ cần có được thế...
Bây giờ nó nghĩ thông lên nhiều rồi...
Nó cảm thấy môi trường mới, vị trí mới của nó bây giờ và "những người lạ kia" đối xử với nó tốt hơn nhiều những quen của nó thậm chí tốt hơn cả với những… người bạn của nó...
Uhm! Nó cảm ơn NCVC của nó đã cho nó một môi trường mới tốt hơn nó từng nghĩ...

Có thể nó sẽ đổi ....BB.... của nó lấy cái môi trường này nếu như nó phải lựa chọn môt trong hai.

Monday, October 26, 2009

Monday, October 26, 2009

Tại ai ak? Tại sao ư?

Ngày trước thì đây với đằng ấy "thân nhau" thật. Đi đâu đằng ấy cũng rủ đây đi, đi đâu đây cũng rủ đằng ấy đi cùng. Nhưng đó là hồi trước, bây giờ chắc đằng ấy nghĩ "chả thân" nữa nhỉ?
Từ cái dạo đằng ấy với đây bị "người khác" tách ra thì... đây toàn chủ động gọi đằng ấy thôi chứ đằng ấy có gọi đây nữa đâu...
Lỗi có phải ở đây không?
Rồi lại bị tách ra xa hơn nữa...
Và đây nhớ, đằng ấy chỉ qua chỗ đây có 1 lần thôi...
Lỗi tại ai nào...?
Đây cũng buồn chứ bộ...
Nhưng có ai biết được đâu...
Nhiều lúc.... Đây không muốn đến đằng đấy nữa, đây muốn đằng đấy đến đây thôi...
Đây không muốn lúc nào cũng lon ton, lân la, ton hót,...la liếm hết nơi này đến nơi khác nữa đâu...
Đằng đấy hiểu đây chứ...
Đây muốn "một sự yên bình" hơn bao giờ hết...
Đây về trước không phải là đây ghét đằng đấy
Đây không muốn nói không phải vì đây ghét nói chuyện với đằng đấy
Đằng đấy hiểu chứ....
Đây chỉ muốn có "một sự yên lặng" hơn thôi...
Đây muốn ở một mình....
Ừ! Cứ cho là đây "thay đổi" đi...
Nhưng nếu đằng ấy hiểu đây thì đằng ấy cũng không cư xử như thế khi mà gần đây, đây thay đổi...
Nhưng đây muốn nói với đằng ấy là...
Tuy đây không hiểu rõ được đằng đấy nhưng đây biết tương đối nhiều về đằng đấy. Nhưng trái lại, đằng đấy có hiểu được đây không... hay đến biết cũng chỉ là hơn con số không...
___________

Nếu ai đó cẩn "một khoảng yên lặng" hãy cho họ "khoảng đó" được chứ...

Thursday, October 8, 2009

Thursday, October 08, 2009

Uhm! Tao là thế mà...

- Sáng nay mày khóc ak?
- Uhm!
- Sao vậy?
- Thì tao chán...
- Chỉ thế thôi ak?
- Uhm!
- Thôi kể tao nghe đi?
- Thì cũng vẫn chỉ là cái chuyện "phong thuỷ" trên lớp ấy mà.
- Là sao?!
- Thì là mấy đứa chỗ tao ngồi ý...
- Ừ! rồi sao?
- Thì chúng nó nói lắm quá mà...
- Có thế thôi mà mày cũng phải khóc ak?!
- Tao là thế mà...
- ???
- Mày biết ko? Cả sáng nay tao chỉ ... dịch mông khỏi chỗ có 2 lần, à cả lần về là 3
- Ừ sao?
- bây giờ tao thấy mày cũng ít nói nhỉ?
- Ừ! Thì tao là thế mà...
- Đùa tao mày...
Chán quá thì ngồi gục cho bõ, gục rồi "oe oe"... đến nỗi ngăn bàn toàn giấy ăn...
Như mọi lần, hễ cứ thấy tao gục là Thuỳ Linh lại ra thăm hỏi... nhưng lần nào tao cũng đều có vẻ lơ đi... Ôi! tao... (không chấp nhận nổi 1 đứa bạn như tao... haiz)
- Hôm nay Thuỳ Linh nghỉ mà?
- Uhm thế, tao càng nản, tao càng chán ---> gục... haiz
- Hình như sáng nay mày mắng thằng Việt ak?
- Ừ... Mãi tao mới có cớ mắng được cái thằng lắm mồm ấy...
- Mắng như nào?
- Chép bài thì không chép suốt ngày mượn... (mới có hai môn đầu...)
- ha ha cái con này... suốt ngày chỉ bài với vở thế mà kêu là lười như hủi
- Đâu có... cái khoản chép bài thì không nói làm gì... (vở ghi mà dễ bị chấm điểm)
Bài tập thì hôm nào nổi hứng thì tao làm không thì đợi đấy vở ơi...
Cũng may mắng nó xong từ lúc ấy nó im thin thít, nói ít hẳn
- Uhm, bó tay. Nhưng mày vẫn học tốt nhỉ?
- Ôi đừng có nói thế nữa...Tao nghe hoài cái câu này... chán ngấy rồi...
- Ặc ặc! khen mà còn sĩ bộ...
- Hơ tao không thích người ta khen tao...
Mầy biết không? Từ cái lúc mà tao bị chuyển xuống bản 5 ý , tự dưng có cái tên mới
- Tên gì tên gì
- Siêu Nhân… Choáng toàn tập
- Không hiểu?
-  Ừ thì tao cũng nhận là tao thuộc dạng học khá, tương đối chăm chỉ ngoan ngoãn trên lớp... thì chuyển xuống đấu mấy đứa dưới ý chúng nó gọi thế... haiz
Biết làm sao đành nhận thôi chứ...
- Mày có nhiều biệt danh nhỉ?
- Ui trời tao còn có 2-3 cái tên nữa cơ
- Hồi chiều mày đi học ko?
- Không
- ???
- Tao trốn. tao trốn hai buổi toán rồi đấy...
- Ặc ặc... Chắc lại ngủ dậy muộn chứ gì?
- Uhm cũng 1 fần...
- Ặc
- Thì lần nào tao chả ngủ dạy quá 10-15 phút
- Uhm nhưng mày vẫn phi đến Thọ Lão mà...
- Ừ…
- Sao lần này...
- Thì lúc đầu tao dậy rồi định đi học rồi nhưng chán... nên lại vào ngủ tiếp...
- Haiz
- Phỏng vấn tao xong chưa?
Cứ như cảnh sát thẩm cung tội phạm ý
- Uhm xong rồi...
Thôi chơi đi...
Chơi xong xem phim..
Xem phim xong rồi lăn quay nhá


- Tao là thế mà...

Tuesday, October 6, 2009

Tuesday, October 06, 2009

Nhớ hồi ở Thượng Đình...

Hồi đó nó cả gia đình sống ở đó, trong 1 căn nhà cấp 4 lụp xụp 2 gian phòng. Một phòng cho gia đình nó, cái phòng bên cạnh là 1 lớp học nhỏ... (mẹ nó bảo thực ra chỗ đó là cái nhà trẻ...)
Nó nhớ cái cửa sổ trong cái phòng mà mỗi khi học sinh về hết rồi ton hót trèo lên ngồi nghịch...
Nó nhớ cái hồi 3, 4 tuổi chạy lon ton ngoài sân đùa cùng mấy đứa nhỏ bằng tuổi...
Nó nhớ cái nhà bác Biểu ở bên đối diện
Nó nhớ cái hàng quán ở gần đó không xa, hay ra mua quà vặt...
Nó nhớ cái bác nổ bỏng gạo ở gốc cây góc sân bên đường...
Nó nhớ lắm...
Nó nhớ cái thằng Gà Gô hồi đó...
Nhớ cái lúc mà bị nó đuổi rồi thập thò sau cánh cửa, và bị nó "tóm" vì cái tội cứ trông thấy nó là trêu:
Gà Gô ăn gì ăn ngô uống gì uống nứơc *** (nó nghe mọi người hay hát thế)
Ôi! nhớ quá
Nhớ rằng hồi đó mọi người sống với nhau vui vẻ, hoà thuận lắm...
Nhớ lắm... nhớ kĩ lắm...
Nhiều kỉ niệm lắm...

Ôi! Thượng Đình ngày xưa... nhớ lắm...!

Saturday, September 26, 2009

Saturday, September 26, 2009

Quen 11...

Rồi một ngày gió bỗng hận mây
Xua mây đi khắp chân trời góc bể
Mây chỉ buồn mà lặng thinh không nói
Để đêm về lặng lẽ hoá thành mưa”
Mấy câu thơ kiểu này, nó... có đầy...
Từ dạo mà chủ nhiệm "đá" nó từ bàn 2 xuống bàn 5, nó... "uất", rồi nó "dở chứng", (điên điên khùng khùng đủ thể loại) viết đủ những câu thơ mà nó biết ra những chỗ nào mà nó có thể viết để mọi người... thấy thì đọc cùng...
Ừ! tất nhiên là có 4 câu đó rồi. Nó cũng lại viết lên mặt bàn như hồi nó học 11 ý (quen rồi mà)
Cái hồi 11, nó viết bao nhiêu là thơ lên mặt bàn chỗ nó ngồi nhg đến buổi sau đi học thì thơ ơi mày đâu rồi? hic hic các ông bà học khối sáng đi-lết hết rồi còn đâu
Lần này cũng thế, nó dở chứng lại viết ra bàn. Nhưng lạ là thơ của nó lần này lại có thêm người đồng hành bởi bút bi mà ko có xoá được)
"Rồi một ngày em bỗng hận anh
Xua anh đi khắp chân tường góc cửa (sau nó sửa là chân trời góc bể)
Anh chỉ buồn mà lặng im không nói
Để đêm về lặng lẽ nhớ về em..."
Ô! nghe cũng hay nhỉ
Lạ chưa có người bắt chuyện với nó kìa... (lạ bởi vì có mấy ai chịu bắt chuyện rồi nói chuyện với nó dài dài bao giờ đâu...)
Hai đứa thoả thuận nó tự nhận là 12, tên "vô danh" nhận là 11 (nghe cũng ngộ nhỉ)
Biết 11, nó con nít đến nỗi... 2 lần... rủ con bạn nó đi cùng ghé qua lớp ngó 11 (tại ôum đấy học tin mà). Nhưng mà... cả 2 lần đều hứng măng cụt bởi lúc đó 11 đi chơi rồi không có trên lớp...
Nhưng mà... đến tuần này, cái tuần này là cái tuần xui xẻo của nó...
Mới đầu tuần, giờ chào cờ..., chỉ vì cái tội nói nhiều mà lần đầu tiên nó bị bắt đứng "cách li" với mọi người (---> tuần này mất làm học sinh ngoan nhá)
Đến chiều thứ 3, nó cảm thấy có vấn đề về hô hấp... y rằng tối đó nó bị ốm (khổ chưa)
Rồi là chủ nhiệm lại điều động nó đi công tác bên bàn 5 dãy trong cùng (còn may là không phải là xó lớp)
Thế là bây giờ mấy đứa chơi với nhau, mỗi đứa một nơi, cách nhau phải 3-4 bàn lận, muốn nói chuyện cũng phải sau 45 phút (---> chủ nhiệm ghét nó đấy ---> nó cũng ghét chủ nhiệm luôn)
Hic hic xui xẻo hết mức
Sáng nay lại vừa bị ghi tên vì cái tội ko làm bài tập (nhg mà không sao, nó có lí do rồi)
Mãi mới có được một  người để nói chuyện cùng thế mà... bây giờ chẳng còn ai nói chuyện với nó nữa rồi...
Chuyển sang chỗ mới toàn người lạ thui đã thế dưới nó còn có đứa mà hồi 10 đứa ý ghét nó nữa chứ (---> nó cũng hơi ghét) nhưng chả biết bây giờ thế nào nữa  ---> chán học vô đối ngồi trong lớp hơi tý là gục hơi tý là kêu như kiểu... bệnh hoạn ý  

Cuối cấp rồi sao ko có nổi chuyện nào vui để mà cho nó nhớ? sao cứ toàn chuyện buồn không à?  

Thursday, August 20, 2009

Thursday, August 20, 2009

Biết làm sao đây?

Vậy là lại bước vào một năm học mới rồi...
Đây chắc chắn là khoảng thời gian "khó khăn" đối với nó.
Nhưng biết làm sao được đây?
Đã vào 12 rồi mà..., cuối cấp rồi mà...
Nó không cố gắng sao được?
Nhưng biết cố sao đây... khi mà nó vẫn cứ mải chơi hoài...
Biết làm sao đây... khi nó cứ hứa hoài mà không tài nào nó thực hiện được...
Biết làm sao được đây?
Nó chỉ biết có hứa, hứa, và hứa.... (không biết nó hứa bao nhiêu lần rồi...)
Phải làm sao bây giờ đây?
Sao nó không thể nào tạo ra được một cái thời gian biểu cho chính nó cơ chứ?
Nó tự hỏi nhiều... và rồi cũng tự... hứa nhiều...
Hứa rồi, nhưng liệu nó có làm được không?
Hứa... hứa... hứa hoài
Cũng chỉ còn hơn 9 tháng nữa chứ mấy, là lại hết cấp ba rồi... và tất nhiên nó sẽ phải "đi nữa" cho dù điều đó nó... không thích thú lắm
Nhưng biết làm sao được?
Có lẽ nó nên thực hiện một cuộc cải cách mới mà do chính nó đề ra...
Đúng! Nó nên làm như thế... Không! Nó phải làm như thế...
Cũng gần hết tuần học đầu tiên rồi, nó cảm thấy nó đã... có sự tiến bộ hơn (tuy không nhiều) so với cuối năm 11 rồi… (---> thế cũng có thể coi là một bước ngoặt rồi phải không?)
Mới tuần đầu mà nó đã có sự thay đổi (nó cảm thấy thế) thì chắc nó cũng sẽ làm tiếp được... 
Bây giờ nó sẽ cố gắng tập trung hơn vào việc học. Vì vậy đừng có ai rủ nó đi chơi nhá...
Mọi người ủng hộ nó nhá
___________
Heo còi cố lên! Mày sẽ làm được...

Mọi người đã đặt niềm tin vào mày rồi đó. Mày không được phụ mọi người đâu đấy...

Friday, August 7, 2009

Friday, August 07, 2009

Những ai có trong giấc mơ của nó.....?

Từ khi nó vào 10, nó hay nằm mơ... Những giấc mơ gần đây của nó thường xuất hiện những người bạn của nó (cả mới, cả cũ) và tất nhiên cả những người khác nữa...
Đầu tiên là sự xuất hiện của Li Ly (bạn của nó hồi học cấp hai) và Minh Anh (đang học cùng nó). L.Ly là bạn của nó thì đã đành nhưng còn cái M.Anh, nó có thể nói là nó cả M.Anh chả hề có dây mơ rễ má gì với nhau cả ngoài việc học cùng lớp với nó...
Hai người ngày xuất hiện trong giấc mơ của nó với vai trò là bạn của nhau... Nó không nhớ rõ lắm về giấc mơ đó (tại vì lâu lắm rồi, từ hồi đầu năm lớp 10 mà)... nhưng đại loại giấc mơ đó là về cái vấn đề phân ban học (ở đây nó không nói đến M.Anh). L.Ly bảo với nó là học ban tự nhiên khó quá nên L.Ly xin bố mẹ chuyển trường và xin vào học cùng lớp với nó...
Vụ tiếp theo (cũng mới đây thôi, vào khoảng cuối tháng 6) là đến lượt Thuỳ Linh, đứa bạn hiện giờ học cùng lớp với nó. Nó cũng không nhớ rõ lắm nhưng sự việc chỉ là mấy đứa trong lớp cứ bàn tán về mái tóc mới của T.Linh mà thôi. Nhưng mà nó cũng không để ý lắm (---> nó không phải là con bạn tốt...)
Còn đây nữa, vừa mới sáng nay thôi, ngày 7/8, nó lại có một giấc mơ, cũng có những đứa bạn của nó. Vụ này thì chắc chắn là nó nhớ hơn nhiều, thậm chí đến từng góc cạnh, ngóc ngách trong giấc mơ...
Nó cùng bạn nó là Thảo Ly, cùng nhau đi đến chỗ học thêm Tiếng Anh. Nhưng lạ một điều là... con đường mà chúng nó đi phải leo qua những bậc thang dẫn trên… nóc nhà... (dạng kiểu như những ngọn núi ý...)
Cuối cùng thì hai đứa cũng đến nơi... Cũng giống như mọi ngày bình thường (không phải trong mơ), nó vẫn thường đến sát giờ (đôi khi nó cũng vào sau mọi người). Nó xin cô cho nó vào lớp...
Nó mới chỉ vừa bước vào khoảng giữa của hai dãy bàn thì... nó phát hiện ra cái đứa ngồi bàn đầu (chỗ nó hay ngồi)... quen quen... Ôi! không ai khác, đó chính là Hoàng Anh, đứa bạn hồi cấp hai của nó...
Còn nữa, lúc mà nó bước từ cửa vào, nó chợt nhận thấy cũng có đứa nào trông bộ dạng quen quen ngồi bàn cuối cùng ngay cửa ra vào..., nó quay đầu lại nhìn thì hình như tên đó, hắn tránh mặt nó hay sao ý? mà cứ cúi cúi xuống gầm bàn như đang trốn ai đó... Đứa bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua, ban đầu nó tưởng cái Minh Trang (cũng học cấp hai với nó)... nhưng nhìn kĩ thì không phải.
Nó quay sang định hình...  thằng kia. Đó là thằng Tú, cái thằng ngồi cùng bàn với nó hồi lớp 8...
Khi mà nó phát hiện ra H.Anh, nó ton hót, phát biểu ngay một câu: "Ôi! H.Anh... (gì gì ý, nó không nhớ). Nó mặc kệ cả Kún (là T.Ly đó mà), không đoái hoài gì đến Kún của nó cả...
Nó chọn chỗ ngồi cùng bàn với H.Anh...
Được một lúc, nó xin phép cô cho nó cùng bạn nó (nó không nhớ là T.Ly hay H.Anh nhưng hình như là H.Anh thì phải), cho hai đứa được về sớm để đi học thêm môn Lý.
Cô đồng ý...
Nhưng...
Muốn đến chỗ học Lý, hai đứa cũng phải vượt qua cái con đường mà lúc nãy nó cùng T.Ly đi qua... Nó trèo lên từng... bậc thang... nóc nhà, trong lòng cứ nơm nớp lo sợ đường đi... bị sập... (công nhận cũng sợ chết ghê...)
Lên đến đỉnh thì không có vấn đề gì nhưng lúc leo xuống để đi tiếp thì... nó mới chỉ xuống được nửa đoạn đường, nửa đoạn còn lại, nó chưa biết tính sao...
Nó thấy những người xung quanh nó đều... nhún chân... nhảy... và tiếp đất... rất an toàn (trông rất... nghề)
Lúc đó, ở phía dưới cái vùng đất bằng phẳng ấy, có thầy Hưng, giám thị trường nó, đứng ở phía dưới. Thầy bảo nó mạnh dạn cứ nhảy xuống đi...
Nhưng nó không dám, nó sợ một điều gì đó...
Rồi cuối cùng nó cũng nhảy, nhưng nó không hề nhún... nhảy như những người kia... mà nó tự... thả cho mình rơi xuống...
Xuống đến nơi, chạm mặt đất, nó ngỡ ngàng trước khung cảnh... lại quen quen... Ôi không!... Đó là sân trường học của nó. Cũng lạ thay, tự dưng cô chủ nhiệm ở đâu xuất hiện hỏi nó và bạn nó (nó không nhớ nổi là ai) là tại sao bảo đi học Lý cơ mà sao còn ở đây...
Rồi tự dưng, nó cùng đứa bạn dắt nhau ra Thọ Lão, nơi mà cô chủ nhiệm đang dạy thêm, cũng là cái chỗ mà nó và đứa bạn vừa rời đi...
Cô bảo nó tường trình lại chuyện hồi nãy cho cô biết...
Nó chấp nhận... ghi ghi chép chép lại những chuyện đã xảy ra... (chi tiết lắm...)
Rồi sau đó hai đứa vào lớp... học tiếp (vì lúc ấy nó mới biết rằng nó đã nhìn nhầm giờ... sớm hơn 1 tiếng...)
Lại cái thằng ngồi bàn cuối, hắn nhìn nó cuời rúc rích... Lần này thì nó chắc chắn là thằng Tú rồi, không sai vào đâu được...
Nó cùng con bạn vào lớp ngồi, tuy rằng trong lớp vẫn còn mấy chỗ ở phía trên (chỗ mà nó khoái khẩu nhất...) vẫn còn trống nhưng hai đứa lại không ngồi, mà lại chọn cái bàn phía cuối dãy nhưng mà bên dãy không có thằng Tú...
Và rồi, nó quay sang nhìn đứa bên cạnh, đứa đang ngồi cũng bàn nó lúc này lại là... Kún...
Nó tự hỏi... tại sao các bạn học hồi cấp hai của nó lại học thêm của cô Vân...?!
________
Nhớ kĩ thì những chi tiết trong cái giấc mơ của nó sao mà lung tung. lộn xộn, không hề có hệ thống gì cả...
Nhưng dù sao, nó cũng muốn nói với các bạn cuả nó rằng... Nó yêu quý các bạn nhiều lắm, và nó cũng sẽ giữ mãi những kỉ niệm ngày nào đó trong trái tim...

Monday, July 13, 2009

Monday, July 13, 2009

nó sao ý?

Mấy hôm nay nó làm sao ý, ko như trc nữa rồi?
Nó chỉ toàn bực tức với người khác thôi.
Nó cũng không biết tại sao nữa?
Nó cảm thấy buồn lắm à?
Chắc tại nó không được làm theo ý mình chăng?
Nó đã thành một người khác mất rồi...
Cũng chính tại những người xung quanh nó mà thôi. Chẳng ai cho nó cái quyền tự chủ cả, và chính "họ" đã biến nó thành như này đấy. Nó không còn là con bé Dung ngày nào nữa rồi...
Nó ghét cuộc sống hiện tại của nó lắm rồi. Nó muốn vượt qua lắm nhưng nó không làm được
Nó buồn buồn lắm... Và có thể tối nay... Nó sẽ lại... khóc nữa cho mà xem...
Nó ghét mọi người lắm…


Wednesday, June 24, 2009

Wednesday, June 24, 2009

gương vỡ... chẳng lành

Quả đúng là như vậy
Đúng vào hôm mồng một âm lịch vừa rồi Dung đã làm vỡ một chiếc gương... Nói các bạn không tin, làm vỡ nó trong khi... NGỦ
Mọi người vẫn bảo là làm vỡ gương sẽ gặp phải điều xui xẻo, nhưng mà Dung không biết là nó chỉ xảy ra với mình hay còn xảy ra cả với người xung quanh nữa...

Ui sao nó không vỡ vào ngày khác mà lại vỡ đúng vào ngày mồng một cơ chứ và bây giờ nhà Dung cũng đang có chuyện đây 😔

Thursday, May 28, 2009

Thursday, May 28, 2009

nhỏ kể này

Nhà nhỏ có bốn người, tất nhiên là phải có bố và mẹ nhỏ rồi; còn một người nữa đó là anh trai nhỏ… Nhưng nhỏ không mãn nguyện lắm (thì mấy ai mãn nguyện được với những gì mình có đâu).
Nhỏ với cả anh trai nhỏ không hợp nhau cho lắm. Lúc nào cũng chành chọe, mày – mày, tao – tao. Nhỏ chả thích tẹo nào…
Nhỏ và hắn luôn có sự đối lập nhau nên nhiều khi nhỏ cũng ghét hắn lắm… “ghét cay ghét đắng, ghét vào tận tâm”.
Mỗi lần mà nhỏ khóc (có liên quan đến hắn) là nhỏ ức lắm, có khi còn chửi thầm cơ (“uất quá” mà), chẳng làm được gì cả (vì hắn lớn hơn mình mà) đành phải rút đi “trong lặng im”. Chui vào trong phòng mà khóc. Nhỏ khóc rồi nhỏ cứ nghĩ linh tinh (lúc nào cũng thế). Nhỏ nghĩ linh tinh đủ thứ chuyện. Chuyện nọ dẫn đến chuyện kia, chuyện kia tìm đến chuyện khác. Cứ “sâu chuỗi” như thế, nhiều lúc, nước mắt đang tràn ra cũng... phá lên cười ví 1 chi tiết nào đó…
Nhưng thực ra không phải là nhỏ ghét anh trai mình đâu (nói thật đấy) chẳng qua vì lòng ghen tỵ, sự đố kị nên nhỏ mới như vậy thui chứ nhỏ rất thích có được cái thứ tình cảm giữa anh trai và em gái… nói đến đây, nhỏ buồn quá.
Chính vì sự đố kị, ghen tỵ còn trẻ con này của nhỏ mà có lần, nhỏ đã từng nói câu này trước cả mặt bố mẹ: “Mày đ** phải là anh của tao”. Nhỏ cũng không nhớ rõ được nguyên nhân là tại sao nữa (vì nhỏ là chúa hay quên mà)
Nhỏ viết ra những dòng này không có mục đích gì cả đâu. Và nếu như ông anh của nhỏ có đọc được thì nhỏ mong nhỏ và ông anh nhỏ thương yêu nhau hơn (như trong mấy bộ phim nhỏ hay xem ý) và mong ông anh nhỏ đừng có “bắt nạt” nhỏ quá đáng nữa thui.😁


Sunday, April 26, 2009

Sunday, April 26, 2009

Bạch Mai ngôi nhà tuổi thơ

Trường của em là ngôi nhà tuổi thơ.
Từ lúc bước đi còn chập chững tới trường.
Qua năm tháng cùng bạn bè khôn lớn.
Công dắt dìu em là thầy cô mến thương.
Trường của em đầy ắp kỉ niệm thơ.
Dưới những hàng cây ngày ngày em đến trường.
Tiếng trống dồn gọi đưa em tới lớp.
Yêu biết bao nhiêu nghe lời cô dạy em.
Bạch Mai ngôi nhà tuổi thơ.
Bạch Mai hai tiếng thân thương.
Mái trường cho em kiến thức đầu tiên vào đời.
Bạch Mai dẫn đường e đi.
Bạch Mai biết bao tự hào.
Mãi mãi là ngôi trường tuổi thơ mà em yêu!

P/S: Còn đây là bài hát về ngôi trường cấp I của Dung  do thầy giáo Vũ Nhân sáng tác, thầy dạy Dung hồi lóp 1 đó (không nhớ rõ lắm ^^),  mà bài này Dung không có được học đâu, phải nhờ đứa em họ Dung mới có được lời đấy.
Sunday, April 26, 2009

Trường Hà Huy Tập của em

Trường em trường Hà Huy Tập, nắng lên nắng chiếu lung linh.
Trường em nay đổi mới, chan hòa muôn tiếng cười vui.
Học chăm học nhiều điều tốt.
Ước mơ vươn tới tương lai.
Cùng nhau học chăm tiến tới, làm theo lời Bác dặn dò.
Năm điều Bác đã dạy dỗ.
Trường em trường Hà Huy Tập.
Niềm vui ngày en đã lớn, nhờ công thầy cô dạy bảo.
Ơn này em hằng ghi nhớ, không bao giờ em quên, không bao giờ em quên.


P/S: Đây là bài hát về ngôi trường cấp II mà Dung học đấy. Bài này do thầy Phạm Nam Chung sáng tác này (thầy dạy nhạc hồi lớp 6 đó ^.^ ).06:35 - 26/04/2009
Sunday, April 26, 2009

Bạn nghĩ gì về nụ cười và những giọt nước mắt?

Hai thứ đó ắt hẳn tồn tại, đã từng xuất hiện ở bạn. Nhưng đã bao giờ bạn để ý xem cái nào lớn hơn trong bạn chưa?
Nụ cười xuất hiện khi tâm trạng ta vui. Còn những giọt nước mắt nó xuất hiện khi nào? Buồn nó cũng đến mà vui nó cũng xuất hiện.
Nụ cười đến với ta tự nhiên và những giọt nước mắt cũng vậy, nó cũng tự nhiên mà đến. Và khi có một sự tác động nào đó thì nó cũng sẵn sàng mà lộ diện.
Hôm nay, mọi chuyện đều suôn sẻ và nụ cười có thể sẽ xuất hiện trên môi bạn suốt cả ngày. Khi bạn buồn, những người xung quanh bạn sẵn sàng “pha trò” để mang lại nụ cười trở lại trên môi bạn (khi ấy, bạn cảm thấy thật hạnh phúc bởi mọi người đều quan tâm đến mình, đều làm cho mình vui). Nhưng khi nụ cười đó không còn đủ sức làm bạn vui nữa (trong "tâm trạng đó") thì đố ai tìm được nụ cười trên môi bạn. Nó đã chạy mất tiêu rồi (bởi khi đó, bên cạnh bạn không có ai cả, không có ai đi tìm và giữ lại nụ cười cho bạn cả). Chợt một giọt, hai giọt, rồi nhiều giọt nước lại tự nhiên trào ra từ khóe mắt bạn.
Có nhiều lí do làm bạn cười, cũng có nhiều lí do khiến bạn rơi nước mắt. Tôi không rõ lí do nào làm bạn khóc. Nhưng bạn biết không tôi có thể khóc bất cứ lúc nào (chỉ khi tôi ở một mình thôi). Khi buồn tôi còn muốn khóc thật to lắm lắm ý, nhưng chao ôi sao mà tôi không làm được…
Tôi nói tôi chỉ dám khóc khi có một mình bởi tôi không muốn cho người khác thấy tôi khóc, bởi tôi sợ họ nhìn thấy tôi khóc. Tôi sợ lắm…
Nếu như mà… bạn đang khóc một mình… mà có người  nhìn thấy và nói với  bạn rằng: “Mày khóc đấy à?” thì bạn sẽ phản ứng như thế nào?
Tôi chắc chắn với bạn rằng bạn sẽ xử sự khác với tôi. Tôi sẽ không nói bạn nghe đâu...
À! Mà tôi phát hiện ra một điều là hình như tôi rất thích khóc. Bởi cứ mỗi lần khóc xong là y như rằng tôi ngủ tít thò lò lun. tỉnh dậy thấy cực thoải mái luôn ý. Nên là mỗi lần mà tôi muốn khóc thì tôi sẽ khóc thả phanh luôn đó.
Có những lần tôi không tài nào mà khóc được thì tôi lại mang giấy, bút ra viết viết lách lách vài câu (càng luyên thuyên càng tốt)… và thế là mọi chuyện lại êm du à.
Và cuối cùng tôi mong bạn vui vẻ nha. Khi mà bạn vui thì tất cả những người  xung quanh cũng thấy vui lây đó bạn à và khi bạn cười thì họ cũng muốn nở nụ cười theo bạn luôn.
And now, Let's smiles together. Ok? (chả biết viết có đũng không nữa)