Nhà nhỏ có bốn
người, tất nhiên là phải có bố và mẹ nhỏ rồi; còn
một người
nữa đó là anh trai nhỏ… Nhưng nhỏ không mãn nguyện lắm (thì mấy ai mãn nguyện
được với những gì mình có đâu).
Nhỏ với cả anh trai nhỏ
không hợp nhau cho lắm. Lúc nào cũng chành chọe, mày – mày, tao – tao. Nhỏ chả
thích tẹo nào…
Nhỏ và hắn luôn có sự đối
lập nhau nên nhiều khi nhỏ cũng ghét hắn lắm… “ghét cay ghét đắng, ghét vào tận
tâm”.
Mỗi lần mà nhỏ khóc (có
liên quan đến hắn) là nhỏ ức lắm, có khi còn chửi thầm cơ (“uất quá” mà), chẳng
làm được gì cả (vì hắn lớn hơn mình mà) đành phải rút đi “trong lặng im”. Chui
vào trong phòng mà khóc. Nhỏ khóc rồi nhỏ cứ nghĩ linh tinh (lúc nào cũng thế).
Nhỏ nghĩ linh tinh đủ thứ chuyện. Chuyện nọ dẫn đến chuyện kia, chuyện kia tìm
đến chuyện khác. Cứ “sâu chuỗi” như thế, nhiều lúc, nước mắt đang tràn ra
cũng... phá lên cười ví 1 chi tiết nào đó…
Nhưng thực ra không phải
là nhỏ ghét anh trai mình đâu (nói thật đấy) chẳng qua vì lòng ghen tỵ, sự đố
kị nên nhỏ mới như vậy thui chứ nhỏ rất thích có được cái thứ tình cảm giữa anh
trai và em gái… nói đến đây, nhỏ buồn quá.
Chính vì sự đố kị, ghen
tỵ còn trẻ con này của nhỏ mà có lần, nhỏ đã từng nói câu này trước cả mặt bố
mẹ: “Mày đ** phải là anh của tao”. Nhỏ cũng không nhớ rõ được nguyên nhân là
tại sao nữa (vì nhỏ là chúa hay quên mà)
Nhỏ
viết ra những dòng này không có mục đích gì cả đâu. Và nếu như ông anh của nhỏ
có đọc được thì nhỏ mong nhỏ và ông anh nhỏ thương yêu nhau hơn (như trong mấy
bộ phim nhỏ hay xem ý) và mong ông anh nhỏ đừng có “bắt nạt” nhỏ quá đáng nữa
thui.😁
No comments:
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Chúc bạn Sức Khỏe và An Lành :)