NTK - Tiểu Thuyết Kể Lể
Thursday, June 27, 2019
Người ta cứ nghĩ rằng chúng nó trẻ con, chả biết gì...
Tôi có hai đứa em và tên của hai đứa giống nhau, một đứa hơn tôi hai tuổi, còn một đứa...
Từ nhỏ, em được bố mẹ, và các bác, gọi bằng cái tên Hoa khỉ...
Tôi với em bằng tuổi...
Tôi không nhớ chính xác, cũng có thể tôi nhầm lẫn, nhưng trong ký ức của tôi, cái ngày mà tôi đăng tấm hình này là ngày... em... đã đi sang thế giới bên kia…
Vừa tan làm về đến nhà... nghỉ ngơi một lúc, tôi lên gác...
Mở điện thoại ra và như một thói quen thường ngày, tôi lại kiểm tra thông báo Facebook của mình...
Ờ mà lạ thay. cứ hễ có cái thông báo "Hãy ôn lại kỷ niệm... ngày này 1 năm trước" là tôi ưu tiên hàng đầu...
Ngày này năm nay, đập vào mắt tôi là bức ảnh hôm ấy...
"Time is long but life is short"...
Ừ, Thời gian thì dài vô tận, mà cuộc sống này đâu có ai biết trước được hai chữ "ngờ đâu"...
Em biết không, không hiểu tại sao, bất chợt sáng nay trên trên suốt đoạn đường từ nhà đến cơ quan, ký ức với em lại ùa về bất chợt, và cả ngay bây giờ, khi tôi đang gõ lại những cảm xúc của mình, em vẫn ở đâu đây…
Có lẽ trong đời người phụ nữ, ngày cưới là ngày mà họ mong đợi nhất phải không em… Tôi cũng vậy, cũng từng mong rằng rồi đến một ngày tôi cũng sẽ được như bao người phụ nữ khác, được mặc chiếc váy trắng trong ngày trọng đại ấy của mình…
Nhưng…
Tất cả chỉ là đã từng… chắc cũng chỉ trong khoảng 1 vài năm trở lại đây thôi, tôi đã không còn nghĩ nhiều về điều đó nữa… Nếu như người ta thật lòng, thì tôi sẽ đi con đường khác với “nguyên tắc” mà bấy lâu nay “thiên hạ” người ta vẫn làm…
Ơ! mà sao tôi lại nói chuyện về mình vậy nhỉ, chỉ là tôi đang muốn kể cho em về câu chuyện ngày hôm nay thôi mà… Chắc chỉ có thể giải thích bằng hai từ… “Trùng hợp” mà thôi…
Em ở trên ấy, có còn nhớ cái ngày cuối cùng em lên nhà tôi không?...
Ôi cái trí não của tôi. Chắc không phải giỗ ông, cũng không rõ có phải giỗ bà hay không,... nhưng hôm đó nhà mình có cỗ…
Con bé Đen và bà ngoại nó lên trước, chiều tối em bế con bé Hin lên sau…
Hôm ấy em đùa thôi phải không? Tôi không nhớ rõ hôm đó chúng ta nói những chuyện gì, lần nào gặp nhau, cũng chỉ là những câu nói đùa như vậy. Hôm ấy tôi đã từng mong chờ điều đó sẽ xảy ra thật… và tôi vẫn nhớ, đại ý là...
Hôm ấy em bảo, em cũng sắp làm đám cưới rồi, đại loại là em sẽ mặc váy cưới, hôm đấy “Bác Dung nhớ đến đấy”...
Tôi cứ tin vào cái sự mời mọc ấy của em…
Ấy thế mà vài tháng sau, hay tin em ốm, rồi chỉ vài tuần sau… ngờ đâu…
Sáng nay trên đường đi làm… suốt từ lúc, qua Hầm Kim Liên, rẽ vào Đê La Thành… bất chợt ở ký ức ấy lại ùa về, dừng đỗ đèn đỏ, mà cái cảm xúc của tôi… như sắp… sụt sùi…
Có phải là trùng hợp lắm không? khi mà bức ảnh này, lại đang khiến tôi nhớ nhiều hơn về em… một ký ức lộn xộn…
Tôi nhớ, nhớ cái dáng người rong rỏng cao… dáng người gầy còm bế con bé Đen bú, rồi không nỡ đặt con bé Hin vì sợ nó khóc khi mẹ đặt nó xuống…
Tôi nhớ cái hồi chị em mình còn bé, em rất máu đánh nhau, chị cũng máu lắm… cũng rủ em… ra góc kia 2 chị em đánh nhau không? trời ạ. ngày đó em chẳng biết sợ ai, hay trong suy nghĩ của tôi, em là đứa “đầu gấu” lắm…
Tôi và em đánh nhau thật, đúng kiểu đánh nhau của tụi nữ giới… túm tóc… và tôi… chịu thua…
Tôi nhớ cái hồi tôi còn học cấp một, ngày đó vào buổi trưa, tôi nhớ, em với 2 đứa bạn “đầu gấu” trường tôi, chúng nó học cùng lớp với tôi, em đi đằng sau, bên cạnh tôi và “khiêu chiến” tụi nó: “Ê, đánh nhau không?!”
Rồi cuối cùng chúng mày xông vào đánh nhau thật, đánh nhau đến độ, 2 đứa bạn nó còn "tra khảo" tôi xem nhà em ở đâu?... Tôi sợ lắm chứ, đành về nhà hỏi mẹ xem nhà em ở địa chỉ nào để trả lời chúng nó…
Từ nhỏ tôi đã sợ cảnh đánh nhau, cảnh xô xát, to tiếng rồi… tôi sợ cảnh đầu rơi máu chảy… có lẽ đó là lần tôi nói thật mà nói dối, nói thật mà sợ sệt lắm… bởi… ở góc nhìn của tôi, em là đứa “đầu gấu quèn” còn tụi nó à… “đầu gấu dạng anh chị máu mặt ý”... và tôi thì lại không muốn em bị làm sao cả...
Tôi nhớ nhớ cái lần, cũng trong ngày giỗ, em bế con bé Hin xuống, Em bảo em bận việc phải ra ngoài gặp bạn một tý, nhờ bác Dung trông hộ con Hin một lát rồi tý em về, bởi lúc ý nó đang ngủ mà… Ngày ấy nó chẳng theo ai, người lạ bế là khóc không dỗ được… tôi cũng chẳng ngoại lệ, nó tỉnh dậy, chẳng thấy mẹ đâu, khóc inh trrời… Bác Dung dỗ, bế nó bảo là "Mẹ con đi tè rồi, đợi mẹ con tè xong mẹ con lên với con nhé…"
Tôi cứ dỗ kiểu thế mấy lần. nín khóc một lúc rồi lại gào lên... như thể nó biết rõ là bác Dung nói dối nó vậy…
Và rồi bác Dung phải dùng chiêu khác thôi… Cầm con điện thoại lên, giả vờ bấm gọi rồi nhắn tin cho mẹ Hoa... trước mặt nó...
- Alô, mẹ Hoa à, mẹ đi tè xong về với Hin nhanh nhé…
Cứ thế… 1 cuộc gọi, rồi 1 cái tin nhắn giả… và nó im bặt, bám lấy bác Dung…
Mẹ Hoa về cũng khen bác Dung đáo để với tài giỗ trẻ con :3…
Rồi một cái giỗ khác, cũng em, cũng con bé Hin… Tôi không rõ là em đang đùa, hay em nói thật… Em bảo hay là em gửi con Hin cho bác Dung nuôi hộ… tôi làm gì biết nuôi em bé đâu, bảo tôi chơi rồi trông tụi nó còn được thôi chứ… tôi cũng đùa lại vậy…
Nhắc đến 2 đứa nhỏ, tôi không rõ tại sao em lại ghét con bé Đen đến vậy? Nó chỉ là trẻ con thôi mà, nó là đứa con em rứt ruột đẻ ra sao em “hắt hủi” nó như vậy…
Em biết không? Có lần, Con bé đen nó tâm sự với tôi… kể là mẹ cứ đánh nó trong khi “lỗi là do em Hin”... rồi tôi hỏi.. thế mẹ con ghét con rồi đánh con đau thế, con có ghét mẹ con không?
Em nghe thấy không? Nó bảo là không…
Và tôi nói một câu, như có vẻ xui dại nó rằng: nếu mẹ con mà đánh con, còn bảo là… “mặc dù mẹ đánh con, nhưng con vẫn yêu thương mẹ”...
Em ở trên đấy có thấy được không?
Cái ngày đưa em đi, cả con chị Đen lẫn con em Hin đều khóc…
Mới có vài cái tuổi đầu đã mất mẹ, người ta cứ nghĩ rằng chúng nó trẻ con, chả biết gì… nhưng chúng nó biết, từ giờ chúng nó không còn được gặp mẹ nữa…
Hoa khỉ à, ở trên đấy, em hãy phù hộ cho bà ngoai, và hai đứa nhỏ em nhé...
Thời gian thì dài vô tận, mà cuộc sống này đâu có ai biết trước được hai chữ "ngờ đâu"...
MÌnh có thể không hiểu được hết cảm xúc của người khác, nhưng sẽ trân trọng chính cảm xúc của chính mình...
#NTK
#TiểuThuyếtKểLể
(Dung kh...)