Có những chuỗi ngày không ngắn mà cũng chẳng dài... chỉ muốn chìm vào những giai điệu, những ca từ... rồi tự thu mình vào một góc để mà không dám tự tin bước ra khỏi "vùng thoải mái"...
Chỉ cần bước qua cái vạch kẻ kia thôi, là mày sẽ khác cơ mà...
Tại sao cứ phải tìm ra cái lý do để lùi bước chân lại?!
Lùi lại để làm gì chứ... trong khi cả thiên hạ ngoài kìa người ta đang tiến bước về phía trước...
Chả phải là mày nằm lòng cái 2 cái nguyên lý "đánh đổi" và 'chi phí cơ hội" hay sao?
Chả phải là mày rất muốn là một kẻ kỳ cục trong mắt người khác hay sao?!
Ra ngoài đi... đừng quanh quẩn với những thứ mang tên thân quen, chuyện đã qua và những kẻ mang tên "xưa"...
Chả phải mày là một người giỏi làm cho mọi thứ kết thúc rõ ràng hay sao?
Hà cớ gì...mà không thử tin vào mình, rồi tin điên dại thêm một lần...?!
Chim sợ cành cong
ReplyDeleteTa vài lần đã thử bước qua ranh chập choạng...
Thổi cả rau nguội
Ta muốn yên hàn để tránh né trống hoang...
:) Dung kh... cảm ơn chú DVD ạ.
DeleteĐôi khi việc bước qua ranh giới chỉ là một cái gật đầu đồng ý. Nhưng mình lại không đủ can đảm để gật đầu :(
Mất lòng tin là mất tất cả bạn ơi
ReplyDeleteDạ Bloggers NVT nói đúng quá ạ. Long tin đã mất thì không thể nào như lúc đầu được.
DeleteDung kh... xin gửi lời chúc sức khỏe đến B.NVT ạ ^^