Cô ta vật vờ mấy ngày nay rồi. Không muốn nhích người lết ra khỏi chiếu... tất cả mọi thứ trên cơ thể cô đều như muốn rã rời...
Mệt... mắc mưa... những cảm xúc tiêu cực luôn nhen nhóm chỉ trực trào vào những ngày như thế...
Ngay cả khi người sai không phải là cô ta, lỗi lầm của họ đã khiến cho cô thấy thực sự buồn đến mức khiến cô muốn rời đi, cô muốn đẩy mọi thứ ra khỏi cuộc sống còn lại của cô, thì những "lời xin lỗi giả tạo kia" cũng đủ khiến cô cảm nhận rằng họ tôn trọng một mối quan hệ như thế nào.
Không có lời xin lỗi nào là không thật tâm cả. Cũng chẳng bao giờ là muộn để nói lời xin lỗi với bất cứ ai cả.
Cô vẫn luôn nhớ câu nói ấy.
Có những cô lúc nản lòng thật sự mà chẳng rõ căn nguyên
Trong cái mớ cảm xúc hỗn độn... cô luôn có thể xù lông nhím lên với bất cứ ai bất cứ lý do gì cũng khiến cô nổi quạu... mà chỉ khi nhìn lại cô mới nhận ra vấn đề đang đằng nằm ở chính bản thân mình...
Cô là người cố tình sai... cô luôn để cảm xúc cá nhân chi phối hành động và lời nói của mình...
Cho đến thời điểm hiện tại. Có 2 người duy nhất cô chưa dám nói lời xin lỗi đến họ... cô không có can đảm...
Có những thứ khởi điểm cô ta rất hào hứng với lựa chọn của mình. Nhưng trên đoạn đường cô chọn luôn có những thứ ngáng đường cô lại... cô sẽ ổn nếu cô bình tâm lại một chút và ngồi nói chuyện với chúng - mớ cảm xúc manh động.
--
Khi đã chọn một đường đi mơ hồ hãy cứ đi thẳng đến tận cuối con đường. Nếu đến cuối đường là một ngõ cụt, hãy quay lại quành ở chỗ ngã rẽ mà ta phân vân.
Đừng vội rẽ ngang khi chưa đi đến tận cùng của lối đi đã chọn... biết đâu đấy trên đoạn đường ta đặt chân vào có những điều ta chưa từng thấy...
(Dung kh...)
"Đừng vội rẽ ngang khi chưa đi đến tận cùng của lối đi đã chọn"
ReplyDeleteDVD thích câu này!
DVD chúc Dk... cuối tuần an lành! :)