Zing blog
Monday, September 08, 2014
Một mình nên cũng quen rồi...
Lúc một mình... bạn làm những gì?
Còn tôi, không chỉ những lúc rảnh rỗi thôi đâu...
Ngày ngày tôi toàn tự tạo cho mình những niềm vui, cho
dù, điều đó, tôi biết nó khiến tôi trở nên điên khùng trong mắt mọi người...
nhưng tôi thích thế...
Và cái cách mà tôi thường chọn đó là... viết... chỉ
cần có bút, với giấy trong tay là tôi vui rồi... sang hơn thì là gõ gõ cái bàn
phím... thế thôi... cũng vui rồi...
Tôi chỉ có biết kể lể, tự sự lại chuyện của mình
thôi... tự kể, tự mình nghe, tự mình khen mình... hơi khùng nhỉ... nhưng như thế cũng bớt chán
hơn nhiều bạn à...
Tôi quen... tự mình tạo niềm vui như thế đấy...
Nhiều lúc rảnh rỗi hơn nữa... tôi lại lật
"truyện" của mình ra mà đọc lại... rồi lại thấy mình lúc đó thật nực
cười... nhưng như thế cũng vui... được "ôn lại kỉ niệm xưa"... và
nhận thấy, ngày xưa mình cũng con nít thấy mồ :P...
Bây giờ tôi "lớn" hơn trước ư?... Không! Tôi
cũng không công nhận điều đó...
Chỉ thấy rằng... suy nghĩ của tôi bây giờ khác so với
kiểu của ngày xưa thôi...
Nhưng tôi vẫn chưa bỏ được thói quen "Nghĩ gì
viết nấy" của mình được...
Cái suy nghĩ, cảm xúc của tôi phải nói là cực cực thất
thường, thất thường hơn cả thời tiết vậy...
Sao mà cứ những chuyện gì có tác động đến tôi là luôn
làm cho... không những tâm trạng, cảm xúc mà còn cả suy nghĩ của tôi bị xáo
trộn hết lên thế là sao?, lúc ấy tôi cũng không còn được bình thường như những
lúc bình thường nữa đâu ý...
Tôi biết, mọi người mà tôi đã từng gặp dù chỉ một lần,
chắc chắn có người nghĩ tôi giả dối, sống không thật...
Và tôi cũng chẳng phủ nhận điều đó...
Tôi cũng chẳng thèm biện minh làm gì... bởi tôi cũng
không thích người khác nghĩ tốt về tôi... bởi thực chất ra tôi cũng có tốt đâu
cơ chứ...
Cái tốt của tôi... củng chỉ là cái tốt giả tạo mà
thôi... phải không???
Tôi là người khó hiểu, bởi chẳng ai có thể hiểu nổi
tôi... Ngay cả tôi...
Nếu bạn muốn tìm hiểu lý do... thì bạn cứ việc, tôi
không có quyền cẩm cản bạn làm gì... tôi thì không giỏi dấu diếm thông tin về
mình [dấu dầu thì hở đuôi...] vì thế đừng có hỏi tôi "nhiều quá"
những lúc tôi... không muốn nói gì...
Ai cũng thế mà... cũng có những bí mật riêng tư, và
đôi lúc cũng muốn hé lộ, chia sẻ với mọi người... tôi cũng vậy... chỉ cần đừng
hỏi tôi trực diện nơi đông người là được... Nếu bạn vẫn cứ quyết hỏi cho bằng
được... thì tôi cũng chỉ có thể đáp lại bạn câu trả lời rằng: Chả có việc gì
cả, linh tinh ý mà, v.v...
Nhưng sau đó, tôi chỉ có thể trả lời cho bạn một cách
"gián tiếp" mà thôi...
Nếu chỉ có riêng tôi với bạn, thì có thể câu trả lời
sẽ khác, chứ không có đại khái như thế kia đâu...
Sao thế ư? Bởi tôi sống theo kiểu đó quen rồi...
Tôi chỉ cần bạn biết "lắng nghe" thôi, nghe
tôi kể lể luyên thuyên mà thôi... thế là được rồi...
Nhưng dường như tôi cảm thấy chẳng có ai đáng tin
cả...
Tôi nhận ra việc làm mình sai rồi... nhưng chẳng một
ai chịu ngồi phân tích một cách nghiêm túc cho tôi, suốt ngày chỉ đưa tôi ra
"phán xét" trước "bàn dân thiên hạ" là thế nào... cái cảm
giác này ai từng bị chắc hiểu...
Trước đây, mỗi khi tâm trạng như vậy, tôi chỉ thích
chui vào một góc mà "suy tư" và ngủ thôi...
Và tôi... quen như thế rồi...
Tôi một mình cũng quen rồi...
Quen học một mình
Quen chơi một mình
Quen xem film một mình
Quen nghe nhạc một mình
Quen chơi game một mình
Quen nghĩ linh tinh, rồi cười một mình...
Chẳng ai có thể chịu nổi tôi nên tôi cũng quen thế
rồi...
Quen chịu đựng một mình rồi...
Và quen bị bỏ lại ở phía sau rồi....
Nên đâm ra cứ rảnh rỗi, không có việc gì làm, tôi cũng
quen nghĩ ngợi linh tinh... nghĩ đến đủ chuyện... vui, buồn, tưởng tưởng cũng
có...
Nên để ngăn nó lại, hoặc là tôi lại chơi game, hoặc là
tôi lại nghe nhạc, nghe radio, hoặc làm việc gì đó... đại loại là để chân, tay,
tai, mắt, miệng... hoạt động thay cho cái đầu...
Có lúc lại mở log ra gõ chơi, có lúc lại cầm bút ra vẽ
vời, viết lách linh tinh...
Như thế cũng đỡ chán... đỡ nghĩ linh tinh...
Và tôi... cứ thế... một mình... nên quen rồi... thế
thôi..