Breaking

Monday, May 26, 2014

You are the 3rd teacher...

Gửi cô giáo tên “mùa khởi đầu một năm”
Chắc là cái hôm em đăng cái status “you are the 3rd teacher”… có thể ai cũng đoán được em đang “ám chỉ” đến ai phải không cô? [hoặc có thể trí tưởng tượng của em phong phú nên em nghĩ thế]
Đúng thế cô à… cô là cô giáo thứ 3 trong suốt 12 năm học phổ thông và 4 năm đại học “rơi lệ” vì học trò của mình… Cô là 1 trong những thầy cô giáo để lại ấn tượng trong em cô à…
Em không nhớ rõ được thời gian chính xác cụ thể là khi nào…
Đó là năm lớp 8, vào những tiết dậy cuối cùng của cô Hoa, cô giáo dạy môn tiếng anh, [trước khi cô nghỉ dạy để sinh em bé], cũng có thể coi đó là buổi học cuối cùng, tại lớp tụi em quậy quá, không chịu nghe lời cô, cô Hoa đã thể hiện sự “bất lực” của mình trước đám học trò khó bảo… em cảm nhận thấy, cô Hoa thương tụi em lắm (chứ không phải như một vài thầy cô hay tỏ ra vẻ thương học trò mà cứ… blạp blạp các kiểu đâu cô ạ…)
Năm lớp 9, hình như cũng là những buổi học cuối cùng…
Cô giáo chủ nhiệm lớp em là cô Ngọc [lớp bọn em là khoá cuối cùng cô dạy trước khi về nghỉ hưu], em có nhớ, hôm ý, có một vài bạn thôi, hình như thuộc dạng cá biệt ở lớp, cũng do quậy quá đến mức không tài nào bảo được, lại 1 cô giáo nữa “bất lực” trước tụi học trò… tuy rằng cô không rơi lệ như cô Hoa, nhưng lúc đó, chỉ vụt chốc thoáng qua, em thấy được trong ánh mắt của cô chủ nhiệm có vẻ ươn ướt… em khó mà quên được cái khoảnh khắc lúc đó…
Chắc là từ đó, em mới “thấm thía” phần nào được công sức của các thầy cô trong cái SỰ NGHIỆP TRỒNG NGƯỜI, bởi vậy mà…
Lên cấp 3, em chỉ có “chú tâm” vào việc học hơn,… [chỉ là ở trên lớp… em chăm học hơn các bạn, ít nói chuyện hơn các bạn, “tự kỉ” hơn các bạn mà thôi…] thậm chí ngay cả khi cả lớp không thèm học, mà em vẫn có thể ngồi “ngoan ngoãn”, chăm chú nghe giảng, ghi chép bài đầy đủ… (và đôi lúc vẫn phải quay sang để hóng chuyện cho khỏi bị “cô lập”)
Các thầy cô luôn bảo “NGƯỜI NÓI PHẢI CÓ NGƯỜI NGHE” mà cô…
Khi biết kết quả thi đại học, trông “bất cần đời” thế thôi… nhưng thực ra em cũng buồn lắm chứ cô… Công sức bố mẹ, thầy cô dạy bảo mà cô…
Trên lớp với thực tế ở nhà, em khác xa nhau… cô ạ… chắc do tại “hoàn cảnh xô đẩy” nhiều nên là từ dạo vào cấp 4 em chỉ biết có HỌC, HỌC, HỌC… nên em ghét [không phải là ở mức độ cao nhất, mà chỉ là trên mức “hơi không thích” một xíu thôi cô ạ] những ai lười học, hay nói chuyện trong lớp mà không thèm học, kiểm tra mà cứ “lấy y nguyên ý tưởng” gần như 100% của người khác em cũng "ghét"… Nói chung là em "ghét" những ai nhập nhèm giữa học và chơi, học chơi lẫn lộn…
Cô tin không...? những ngày đầu cô về trường, ra mắt lớp… có bạn “phát biểu” câu xanh rờn: “tớ thấy cô Xuân cứ hâm hâm thế nào ý cậu ạ” [em thì chưa có khi nào NGHĨ như vậy với các thầy cô đã từng dạy mình cả, dù thi thoảng cứ “ca thán”… nhưng lúc đó có nghĩ gì đâu cô… bởi cô Ngọc em dạy “NHẤT TỰ VY SƯ, BÁN TỰ VY SƯ” mà cô]… nhưng mà ngẫm kỹ… thì cô cũng hơi tưng tửng… vì lúc nào cũng thấy cô chỉ ham vui mà thôi…
Năm cuối, khi học môn cô, có những tiết học em thấy “ghét” cô lắm… “ghét” vì lúc nào cô cũng chỉ “xúi” tụi em chơi đi, rồi nào là… học làm gì.. nhưng mà học để lúc gần thi không phải mất thời gian học nhiều chứ cô ơi…
Mà đặc biệt là càng ngày em càng "ghét" ô-tê-ca [“Do you know he?” ] suốt ngày doạ cô trước mặt sinh viên [em không biết là thật hay đùa…?], doạ sinh viên thế nọ thế kia, lúc nào cũng “bài ca muôn thuở”: điểm danh, có mặt, tham gia, 100%, trừ điểm hạnh kiểm, trừ điểm chuyên cần, rồi là bản kiểm điểm các kiểu… Điên đầu lắm cô nhỉ…
Cho đến khi… Buổi học cuối cùng, (gớm, mang danh nghĩa học thôi chứ, tiết cô chỉ toàn “talk show” suốt). Cái lúc mà cô “thút thít” như con nít ý… em thực sự có suy nghĩ khác về cô, có thể nó quay ngoắt 180 độ ý ạk…
Người ta bảo: “cho gì nhận nấy”, “không ai cho không ai cái gì” cô nhỉ? ai mà chẳng vụ lợi trong cái xã hội rối rem này cô nhỉ?... hình như cô cũng thế…
Cô cho tụi em cái tình cảm của cô, đổi lại cô cũng chỉ cần cái tình cảm đáp lại của sinh viên mà thôi… những cái “tình cảm bằng vật chất” cô dành cho tụi em, giành cho khoa kế toán, cô cũng chỉ cần đổi lại cái tình cảm của mọi người dành cho cô thôi… Đấy, ai bảo cô không “vụ lợi” chứ?... Người ta thì vụ lợi về vật chất… nhưng cô thì “vụ lợi” chỉ để đạt được tình cảm, sự tôn trọng của sinh viên, của đồng nghiệp, của mọi người đối với mình mà thôi… mà hễ những cái gì thiên về tỉnh cảm... đối với em, nó khó định giá lắm cô à…
Cô lúc nào cũng tôn trọng tụi em hết trơn cô à…
Cô lúc nào cũng coi "cái gì lợi cho sinh viên là cô ưu tiên lên trên hết"… cái vụ nhóm Independence là một "minh chứng"… cô vất vả vì tụi em, đến mức “xì choét vì tụi bây”, cơ mà cô vẫn tươi cười như là chuyện vặt giải quyết loáng cái là xong ý… Cô dành hết tâm huyết của mình cho sinh viên, và giấu nhẹm đi những cái THIỆT THÒI về mình… cô bảo cô sẽ chả việc gì, chẳng ai làm gì được cô… tụi em cũng đành phải tin cô thôi chứ biết làm sao… em biết cô đang "nói dối" để tụi em yên tâm mà thôi… Cái hôm lên khoa để nộp bản Báo cáo thực tập, thầy Tưởng có nói một câu, một câu mà em không tài nào nhớ chính xác được 2 từ rất chi là nhiều “ẩn ý” [em không muốn dùng từ "thâm thuý" vì từ này có vẻ hơi nặng...]. Tuy thoáng nghe có vẻ như nói đùa, nhưg nó có ý nghĩa sâu xa đó phải không cô? Em nhận ra được các thầy cô mệt mỏi với chúng tụi em lắm… Cô vẫn bình thản mà nhắc lại câu đó của thầy mà cô… chắc cô bị ô-tê-ca “răn dạy” nhiều lắm đúng không cô…
Những tiết học của cô, những buổi “thoóc – sâu” giữa cô với tập thể lớp KT2, KT1, bây giờ mà ngồi nghĩ kỹ lại, em có những suy nghĩ khác hẳn cái lúc “truyền hình trực tiếp”, lúc ngồi nghe thì em chỉ biết NGHE thôi, mà chưa biết LẮNG, bây giờ nhớ lại, nó không chỉ đơn thuần như bao cuộc trò chuyện giữa thầy cô với học trò khác, nó cũng ẩn dật những ý nghĩa trong đó...
Em còn nhớ những buổi học cuối, cái tiết mà công bố điểm Chuyên cần ý cô… em còn nhớ nội dung những lời “diễn văn” cô phát biểu cô ạ…
Cô bảo tụi em, cần biết cho đi thì mới nhận lại được, cần biết bỏ qua những lỗi lầm nhỏ của người khác blạp blạp các kiểu ý cô^^
Cái cách cô truyền tải, cái thần thái biểu đạt của cô ý… làm LẦN ĐẦU TIÊN em chấp nhận “cho đi” mà không hề đố kỵ SỰ BẤT CÔNG, lần đầu tiên em chấp nhận việc “cho đi” mà không cảm thấy "bứt rứt", mà ngẫm nghĩ nhiều…
Cũng từ hôm đó, mà cái tính nhỏ nhen, ích kỉ của em giảm dần đi cô ạ. Bây giờ em nhận ra, cái gì mình có thể cho đi được thì nên cho đi, điều gì bỏ qua được thì nên bỏ qua, chứ cứ giữ khư khư mãi chỉ tổ “nặng lòng, nặng óc” mà thôi, cô nhỉ…
 “Vâng, xin cảm ơn!”… em rất kết cái cách cô diễn đạt nó, ban đầu nghe có vẻ tưng tửng, đùa cợt, cảm ơn cho có lệ, nhưng khi gắn với những gì cô nói trước đó thì thực sự nó xuất phát từ đáy lòng cô thiệt ý… một lời cảm ơn chân thành vì mọi người đã lắng nghe cô [mặc dù cả hiểu gì… vì đâu có ai chú tâm 100% khi nghe người khác nói đâu cô]
Vâng, em cảm ơn cô...!? (hỏi tại sao thì em cũng không biết đâu cô ạ)
Ai nghĩ em giả tạo cũng được, em thừa nhận, em không thành thật, em cũng có giả tạo như bao người khác mà thôi… cô ạ…
“vốn từ” của em nó không được nhiều, nên việc biểu lộ cảm xúc nó cũng hạn chế, nên em chỉ có thể đi “bắt chước” người khác thôi cô à… Tuyệt nhiên, sao có một điều mà em không thể nào bắt chước được người khác làm… đó là biết hỏi thăm sức khoẻ mỗi khi có một ai ốm, không khoẻ… những lúc như thế em chỉ biết có im lặng… và “liếc nhìn” mà thôi…
Cô ơi, cô cứ luôn tưng tửng như bây giờ cô nhé, luôn xì – tin như bây giờ cô nhé, luôn yêu đời như bây giờ cô nhé…
“CÓ SỨC KHOẺ LÀ CÓ TẤT CẢ”…
Nếu như mà phải chúc cô thì em chỉ có thể chúc cô mỗi sức khoẻ mà thôi. Những cái thứ khác, em thấy nó cứ “hão huyền” thế nào ý cô ạ…
Chúc cô có sức khoẻ tốt để tiếp tục cuộc hành trình của mình, và chúc cô luôn giành đc sự tôn trọng, tình cảm yêu mến của học trò cũng như đồng nghiệp…


THẦY ƠI! CON CẢM ƠN…

No comments:

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Chúc bạn Sức Khỏe và An Lành :)