Breaking

Monday, July 26, 2010

Monday, July 26, 2010

cũng không ít lần

Nhiều lần tớ tự hỏi là tại sao tớ lại được sinh ra trên cuộc đời này... một nơi đối với tớ luôn thật bất công đầy oái oăm, nên cũng đã nhiều lần tớ băn khoăn: "Tại sao con người ta lại sinh ra rồi để rồi phải đối đầu với các thử thách, để phải gánh chịu mọi thứ... trong khi họ chả nhận được gì"...
Cũng nhiều lầm tớ cảm thấy rằng mọi người xung quanh tớ dường như chẳng có ai trông thấy, chẳng có ai quan tâm tớ cả dù biết rằng đó là điều ích kỉ...
Cũng nhiều lầm tớ tự phát hiện người ta quan tâm, chỉ là để lợi dung tớ mà thôi... nhưng rồi tớ mặc kệ
Cũng nhiều lần tớ tưởng tượng, tưởng tượng mình được biến mất khỏi cái thế giớ "hỗn loạn xô bồ" này... nhưng rồi vẫn phải ngậm nùi chấp nhận...
Cũng nhiều lần tớ muốn, muốn một mình tớ thôi, chẳng cần ai cả..., tự mình làm mọi việc và tận hưởng cái tự do, không bị gò bó bởi mọi thứ xung quanh...
Nhiều lần tớ ước tớ ước mình có một người chị, một người chị thiệt VĨ ĐẠI để tớ luôn có thể tự hào...
Nhưng điều ước vẫn chỉ là điểu ước... ta hãy cứ mơ những điều không có thật biết đâu một ngày nó lại thành một câu chuyện cổ tích... 
Cũng không ít lần tớ lén khóc...
Không ai biết người ta khóc vì điểu gì, ngoại trừ chính bản thân người đó...
______________________

Đứa trẻ sẽ không bao giờ luỡng lự trước những gì mà chúng thích, bởi vì chúng biết, nếu không có thứ đó chúng sẽ khóc...

Thursday, June 24, 2010

Thursday, June 24, 2010

vẫn lại là bạn nó...

Vẫn lại mơ...
Vẫn lại là những nhân vật ấy...
Vẫn lại là những người bạn học cùng lớp với nó, kể cả những đứa có khi nó chẳng mấy khi nói chuyện cùng...
Chi có khác là... Bây giờ không còn là những đứa bạn cấp 3, cấp 2 như hồi nọ nữa... Mà giờ lại chuyển về thằng bạn học cùng từ hồi lớp 1 đến lớp 7... (không tiết lộ thông tin thêm đâu nghe)

Sao vậy nhi? Sao cứ phải là bạn học nhỉ?

Sunday, March 7, 2010

Sunday, March 07, 2010

Chỉ biết được rằng...

Chẳng biết từ bao giờ... nó nhận thấy được ở nó có cái gì khang khác...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó không như trước nữa...
Chẳng biết từ bao giờ... nó nhận thấy rằng nó rất NGU
Khi mà cứ ra sức dành những gì nó coi là TỐT cho người khác...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó đã chẳng nhận lại được gì mà nó đã cho đi... (dù chỉ là một chút)
Chẳng biết từ bao giờ... nó biết đến cái khái niệm BẤT CÔNG...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó căm ghét cái quả đất không có CÔNG BẰNG này...
Chẳng biết từ bao giờ... nó biết TIẾC NUỐI (không phải HỐI HẬN nha) với việc nó đã làm...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó luôn ngẫm... "Biết thế không làm còn hơn..."
Chẳng biết từ bao giờ... nó biết cách GIẤU DIẾM một cái gì đó...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó luôn CHE ĐẬY tình cảm thật của mình...
Chẳng biết từ bao giờ... nó muốn lớn hơn nữa...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó không còn những cái suy nghĩ kiểu con nít nữa...
Chẳng biết từ bao giờ... nó không còn muốn CƯỜI...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó chỉ thích có nước mắt (cho dù đã cạn khô rùi)...
Chẳng biết từ bao giờ... nó trở thành một con người vô cảm như thế...
Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó muốn có cái "trái tim băng giá"
VÀ cũng chẳng biết từ bao giờ... nó... ĐIÊN ĐIÊN, KHÙNG KHÙNG...

Chỉ biết được rằng... bây giờ... nó THÍCH và MUỐN thế...

Friday, February 19, 2010

Friday, February 19, 2010

Nếu có một bà tiên xuất hiện, tớ sẽ ước...

Ước rằng mình được trở thành một đứa con trai
Đây không phải là 1 suy nghĩ nhất thời đâu nhá (khẳng định luôn đấy) mà tớ ấp ủ cũng lâu lắm rồi
Ấy vậy mà, mới hôm qua thôi, khi mà tớ đang dán mắt vào tivi với "Tối nay ăn gì", tự dưng tớ lại không muốn ước điều đó nữa, nhưng rồi chỉ ngay sau đó vài giây, tớ lại vẫn mơ đến điều đó....
hai dòng suy nghĩ đối lập chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi... Tớ cũng chả rõ tại sao lại có cái quyết định vụt chốc như thế nữa...
Lúc nào tớ cũng cảm thấy con gái vẫn có điểm thua con trai....
Con gái luôn yêu đuối (cho dù bề ngoài có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu), vẫn không mạnh mẽ, can đảm bằng con trai...
Con trai không mấy khi nhụt trí, không mấy khi chịu chấp nhận (số phận), chịu dừng lại khi đối mặt với thử thách, khó khăn... (con gái mấy ai được thế đâu)
Con gái hay lệ thuộc, không tự tin vào bản thân mình nhưng con trai thường không như vậy...
Con trai không hay thất hứa (như con gái ), con trai luôn cố gắng làm những điều đã hứa ngay cả vào phút chót...
Con gái, cứ nghe thấy ALONE là sợ lắm lắm nhưng con trai chẳng sợ nó đâu
Con trai cứng rắn, không bao giờ rơi lệ vì những chuyện cỏn con <=> con trai biết cách xài nước mắt khi cần thiết.
(Tớ nói vậy không có chủ ý muốn hạ thấp tụi con gái đâu à nghen nên các bạn nữ thông cảm hen)

Nếu một ngày, một bà tiên xuất hiện và cho tớ 3 điều ước, điều đầu tiên tớ vẫn ước được làm thằng, còn điều tiềp theo... tính sau 😁

Friday, February 5, 2010

Friday, February 05, 2010

Nó coi tình bạn là cái gì chứ...

Lúc nào nó cũng đề cao, lúc nào nó cũng tỏ ra vẻ là tôn trọng cái thứ gọi là TÌNH BẠN
Tự dưng nó nhớ lại...
Nó nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra suốt gần 12 năm học... từ thời cấp 1 cho đến cấp 3...
Và nó nhận thấy một điều rằng... cứ gần cuối cấp, những người bạn của nó đều bị nó đá không thương tiếc...
Cấp 1, còn bé nên cũng chưa biết cái BẠN THÂN là cái gì, chỉ biết rằng... được gọi là bạn của đứa này đứa kia thì lúc đó thật... (khó diễn tả được thành lời lắm...). Nói chung, từ BẠN lúc đó tuyệt vời lắm...
Nhưng có 1 ngày, Hảo bạn nó bị sao ý… mà cứ ngồi khóc thôi... ra hỏi (có đúng 1 lần thôi), thì H. chỉ lắc đầu không có gì...
Rồi một đứa khác đến nói với nó (là cái Quỳnh) rằng... "Bạn mày khóc kìa, ra dỗ đi chứ"...
Biết nó đáp lại sao không?!... Bạn đâu mà bạn...
Sao nó lại có thể rẻ rúng người bạn của nó thế chứ
Sai một lần trong cái thứ được gọi là TÌNH BẠN...
Lên cấp 2, mỗi đứa 1 lớp nên cũng ít qua lại với nhau. Nhưng thỉnh thoảng thấy nhau vẫn cười nói vui vẻ (vì H. không biết được chuyện đó đã từng xảy ra...), nhưng ít dần đi. Và dần dần mỗi đứa một phương...
Hai năm đầu cấp 2, chơi với 2 đứa nữa, cũng có thể nói là thân chứ... Nhưng chỉ vì một lí do rất vớ vẩn, nhỏ như hạt bụi, không đáng bận tâm... ấy vậy mà nó đâm ra lảng tránh và không muốn đối mặt với cái Huyền và Nhung nữa... cho dù 2 đứa có hỏi lí do thì nó cũng không dám nói
Rồi hết lớp 7, hai đứa phải chuyển lớp, còn mình nó ở lại A2 học thôi. Nó cũng thấy hơi chút gì áy náy vì không cho hai đứa biết lí do...
Và rồi, hễ cứ gặp cái H. là nó không thèm nói gì, thậm chí còn lơ hẳn đi, còn N. thì thỉnh thoảng gặp nhau thì cười chào nhau một tiếng rồi cũng thôi nốt...
Sai lầm lần thứ hai...
Lên lớp 8, nó chơi với cái Bích, cũng lại nói là thân. Và nếu mà nó đã cho vào danh sách thân rồi thì cái việc rủ nhau đi học là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng rồi 1 ngày, nó hẹn B. sang nhà đèo nó đi học. Nhưng tự dưng hôm ý cái Ngọc Ly cùng lớp, lại gần nhà, chả hiểu sao lại sang nhà rủ nó đi học... Thế là nó lại quyết định đi cùng cái L...
Đã đành thế, hôm ý trời lại mưa to nữa (kiểu mưa bão ý...). Khi đến lớp, người B. ướt gần như chuột lột, vừa mới nhìn thấy nó, B. đã xổ cho nó một câu tơi bời (khói lửa...) vì cái tội thất hứa...
Lúc ý nó không có lời nào để thanh minh ngoại trừ cái câu là do L. sang rủ nó đi nên nó đi trước...
Lúc đó thực lòng nó muốn nói lời xin lỗi lắm nhưng... sao nó không nói được...
Từ đó, B. giận nó rồi đâm ghét nó. Mỗi lần nó nhìn B., muốn nói 1 câu gì đó... thì B. lại... "Nhìn cái gì mà nhìn..."
Nhiều lúc cổ họng nó nghẹn ứ lại... và nó gần như sắp rơi nước mắt vì câu nói đó, nó đành phải quay mặt đi thật nhanh...
Nó SỢ cái ánh mắt đó người khác nhìn nó, cùng với câu nói đó...
Suốt khoảng một tháng (hoặc có thể ít hơn hoặc có thể nhiều hơn vậy), dường như nó chẳng còn có ai chơi cả và nó chỉ biết lao đầu vào sách vở... cho đến khi gặp một bài toán khó nhằn nào đó, bí quá nó đành nhờ tay Li Ly giúp vậy. Rồi chẳng hiểu từ khi nào nó lại thân với Li Ly và Liên...
Đến cuối lớp 8, thì có vẻ như mọi chuyện đã trở nên ổn hơn... Nó với 2L còn B. thì vô nhóm tụi cái Trang...
Ba đứa chơi với nhau cho đến tận giữa học kỳ II lớp 9, cái B. đột nhiên từ bọn kia, nhảy sang nhóm nó chơi cùng... rồi không hiểu sao một lần nữa tình bạn của nó lại bị phai dần đi...
Liên nói rằng: "Từ dạo cho cái B. vào nhóm, Li Ly thay đổi nhiều quá...". Nó cũng thấy vậy, chỉ biết "Uhm!" mà không dám nhận xét thêm câu gì...
Lên cấp 3, (lại) tuy nó cả Liên không học cùng lớp, không được thân so với hồi cùng lớp nữa nhưng vẫn rất QUÝ nhau... (Lần đầu tiên nó QUÝ một ai đó lâu đến thế...)
Còn lên cấp 3 à?... Hai năm đầu thì không sao nhưng tại sao cuối 12 nó lại dở chúng cơ chứ... (nó xin lỗi vì chưa thể nói ra chứng gì được đâu...)
Ngẫm lại thì lỗi toàn từ nó mà ra.
NÓ KHÔNG XỨNG ĐÁNG LÀM BẠN CỦA BẤT KÌ AI...
Những chuyện nó làm sai sao mà nó nhớ kĩ thế nhỉ...
Biết sai rồi nhưng chẳng thể làm được gì hơn cả...
_____________
Giờ chỉ con có vài tháng nữa là hết 12 rồi, nó vẫn còn lười lắm...
Ấy vậy mà nó dám liều....
Nó dám liều vào KTQD...
Uh thì tại bạn nó bảo sức nó học thế chắc có lẽ sẽ vào được... Nó im lìm...
Nó học... Uhm thì cũng chẳng phải là quá kém, nhưng giỏi ư? cũng chẳng có giỏi giỏi cả...
Nó biết sức nó mà. Đáng lẽ nó chỉ nên chọn trường nào vừa tầm với thôi chứ...
Sao nó liều thế...
Nó cứ bảo là tại gần nhà nên nó thi vào thôi...

Nó liều quá phải không?!...

Saturday, January 16, 2010

Saturday, January 16, 2010

Có một con bé bị LÃNG QUÊN...

Dường như chẳng còn có ai nhận thấy sự tồn tại của con bé đó, ngoại trừ chính bản thân nó ra...
Có vẻ con bé này lúc nào cũng bi quan...
Làm sao mà nó lại có thể bị lãng quên đi chứ…
Nhưng con bé lại khẳng định là mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm, mọi hoàn cảnh… nó đều cảm thấy rằng nó bị lãng đi, như không còn tồn tại nữa…
Chẳng phải là con bé đã bị lãng quên khi mà tên bạn CŨ hồi cấp 2 không còn nhớ ra nó hay sao…
Chẳng phải con bé đã bị lãng quên khi mà TÊN BẠN MỚI hồi nào giờ không còn nói chuyện với nó nữa sao…
Con bé ngồi cùng mấy tụi bạn của nó. Đấy! Làm sao mà bị lãng quên được nhỉ? Nhiều bạn vậy mà… tên này quên thì tên kia nhắc khéo. Sao mà bị lãng đi chứ…
Uhm! Đúng đấy, làm sao mà bị lãng quên chứ nhỉ…
Nhưng “tên này”, “tên kia” cứ hợp chủ đề thì tụi nó buôn cùng nhau thui, chứ có thèm “ngó ngàng” gì đến con bé đó đâu… bảo sao mà con bé không ủ rũ, không bi quan cho được….
Những người xung quanh con bé, có biết được con bé đó đang nghĩ gì, đang muốn gì đâu… Họ chỉ lo cho họ mà thôi. Họ lo cho họ còn chưa xong thì lo được gì cho con bé đó chứ…
Đấy! Con bé bị người ta lãng quên đi rồi đấy, bị trở thành người vô hình rồi đấy…

“NGƯỜI VÔ HÌNH... NHƯNG TRONG LÒNG VẪN ĐAU…”

Wednesday, January 6, 2010

Wednesday, January 06, 2010

Từ sau cái vụ việc không rõ nguyên do...

Từ sau cái vụ việc không rõ nguyên do, nó cứ nghĩ nó sẽ có thể tốt lên hơn so với trước đó. Nhưng... ưu điểm chẳng thấy đâu, khuyết điểm, nhược điểm cứ chồng chéo sinh tồn trong con người nó...
- Lúc nào cũng trong tình trạng cáu gắt...
Một cái chuyện cỏn con, chẳng có gì là to tát cả, nếu không vừa ý nó là y như rằng nó cau mày, nhăn nhó,... nổi đoá lên với người khác...
- Cáu nên "phát ngôn bừa bãi" là chuyện thường tình...
Trước đó, tất nhiên là nó cũng có chửi bậy chứ. Nhưng nếu tính ra thì trung bình 2-3 ngày nó bậy có 1-2 câu. Nhưng giờ, thì cứ khoảng 2 ngày, nó phải "xuất khẩu" đến hơn chục lần. Là con gái, chửi bậy là không nên. Uhm! Nó biết chứ, nó cũng chẳng muốn thế tẹo nào cả... nhưng tại "hoàn cảnh xô đẩy" nên nó bắt buộc phải làm thế...
- Có điệu cười vừa khả ố, vừa thô bỉ...
Ha ha... Nói hết 1 câu là chốp ngay 2 tiếng đó ---> thô bỉ quá mức...
- Khinh thường người khác...
Ngày trước, nó gọi bạn nó chỉ bằng tên thôi nhưng giờ thì là: "cái" + tên bạn nó, hay như tên bạn nó + biệt danh mà nó tự nghĩ ra... Còn những đứa mà nó không thích lắm thì nó chuyển từ "cái" sang "con"...
Hết lời để nói...
- Nó bây giờ lại thấy QUÝ cái đứa mà hơn 2 năm nó GHÉT, và nó lại GHÉT cái đứa mà cũng hơn 2 năm nó QUÝ...
Nó coi con người ta như món hàng à mà cứ đổi chỗ họ thế cơ chứ...
Nhưng bây giờ nó cũng thực sự biết được ai nó nên "giữ" lại và ai nó nên "buông tay"...
- Ăn nói trống không, từ dùng rất "phong phú và đa dạng"...
Học lên tận lớp 12 rồi mà không biết cách ăn nói gì xớt... Nói chuyện với người khác toànn nói không có chủ ngữ, câu nói ngày càng cụt mủn, ngắn cũn... 17 cái tuổi đầu rồi mà dùng từ ngữ "phong phú" thấy gớm..., luôn làm cho người nghe hiểu nhầm, hiểu theo ý tối không à... Học sinh ngoan gớm...
- Càng ngày càng hỗn, càng mất dạy...
Nó giờ cãi mẹ nó như chảo chớp... Giáo viên mắng cứ câng câng lên, chỉ muốn đập...
- Học càng ngày càng ngu...
Bởi mải chơi mà, nên điểm số thấp so với mọi năm, không như mong muốn
- Lười như hủi...
Sai làm thì không thèm làm, việc của mình phải làm thì cũng không thèm làm, cứ chồng đống đấy, lúc nào có hứng thì làm...
Nó nói thật, sửa hay bỏ mấy cái điều này đối với nó là quá dễ dàng...
Nhưng tại sao nó không sửa ak?
Tại chẳng có ai thực sự muốn giúp nó vượt qua cả. Tại nó lúc nào cũng phải tự đứng thật vững bằng đôi chân của nó... Nó không muốn tự mình làm bất cứ điều gì nữa...
Nó mặc kệ hết rồi... nhưng nó vẫn lo sợ 1 cái gì đó... mơ hồ lắm...

MẶC KỆ ĐỜI... DẪU CÓ RA SAO THÌ RA...

Thursday, December 24, 2009

Thursday, December 24, 2009

Giá như...

Giá như không có sự giả dối thì có lẽ cái thế giới này nó đã khác rồi...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ nó cũng chẳng học theo người ta giả dối...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ ai đó đã không quá trớn...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ cuộc sống của một ai đó đã thay đổi hẳn...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ nó đã là một người khác...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ một ai đó sẽ không bao giờ biết đên ĐAU là gì...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ một ai đó đã có một cuộc sống đầy ý nghĩa...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ nó đã không thay đổi nhiều như thế...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ đã không có khái niệm TỔN THƯƠNG...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ cũng không có cái khái niệm về sự mất mát...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ cái khái niệm ĐỒNG CẢM sẽ luôn được phát huy...
Giá như không có sự giả dối thì có lẽ sẽ không có cái danh KẺ GIẢ DỐI với một ai đó...
Giá như ai đó có thể bóp chết sự giả dối thì có lẽ đó mới thực sự là ANH HÙNG...

Giá như... vẫn mãi chỉ là giá như...

Saturday, November 28, 2009

Saturday, November 28, 2009

Bây giờ nó cảm thấy hài lòng với vị trí mới...

Nó cứ tưởng nó sẽ bị cô lập vì cái tính bảo thủ, cố chấp và tương đối...  ít nói của nó (nó thấy thế)
Nó cứ nghĩ nó đi đến đâu thì lúc nào cũng gặp cái bộ mặt nhăn nhó của một ai đó...
Nó cứ nghĩ đi đến đâu nó cũng sẽ không thể nào... hoà nhập được...
Nhưng không…
Bây giờ nó cảm thấy hài lòng với vị trí mới của nó, với môi trường mới mà nó đang "sống"
Nó nhận ra một điều mà trước đây nó chưa từng nghĩ đến...
Nó cho đi... và nó cũng đã được nhận lại, mọi người tốt với nó hơn những gì nó nghĩ...
Mỗi môi trường mỗi khác...
Trước đây nó chỉ muốn ở bên cạnh những người mà nó quen, những người người mà nó quý...
Nó cứ nghĩ cuộc sống của nó chỉ có những gì quen thuộc mà thôi, nó nghĩ nó không thể nào sống được trong một môi trường xa lạ với nó...
Nhưng rồi... khi ở trong môi trường mới, nó mới nhận ra là không phải những người mà nó "không quen" đều đối xử tệ với nó như nó đã từng nghĩ... mà trái lại, nó cảm thấy "những người là" ấy lại tốt với nó hơn so với "những người quen” của nó...
Nó... có mới nới cũ...
Nó sống trong môi trường nào, nó chỉ có thể "thân" với môi trường đó, còn những môi trường khác nó không thèm đếm xỉa tới... Từ biệt môi trường cũ, sống trong môi trường mới, nó gần như bơ hẳn đi cái môi trường cũ quen thuộc kia với nó... nó ngoảnh mặt làm ngơ luôn rồi...
Sống trong môi trường mới, ngồi ở vị trí mới, tất nhiên phả có một cái gì đó thay đổi...
Nó gần như bơ đi tất cả, nó chỉ quan tâm rằng... bây giờ nó không còn cái tâm trạng khó chịu, bực bội mỗi khi bước ra khỏi nhà hay như đặt chân vào cửa lớp nữa... Nó chỉ cần có được thế...
Bây giờ nó nghĩ thông lên nhiều rồi...
Nó cảm thấy môi trường mới, vị trí mới của nó bây giờ và "những người lạ kia" đối xử với nó tốt hơn nhiều những quen của nó thậm chí tốt hơn cả với những… người bạn của nó...
Uhm! Nó cảm ơn NCVC của nó đã cho nó một môi trường mới tốt hơn nó từng nghĩ...

Có thể nó sẽ đổi ....BB.... của nó lấy cái môi trường này nếu như nó phải lựa chọn môt trong hai.

Monday, October 26, 2009

Monday, October 26, 2009

Tại ai ak? Tại sao ư?

Ngày trước thì đây với đằng ấy "thân nhau" thật. Đi đâu đằng ấy cũng rủ đây đi, đi đâu đây cũng rủ đằng ấy đi cùng. Nhưng đó là hồi trước, bây giờ chắc đằng ấy nghĩ "chả thân" nữa nhỉ?
Từ cái dạo đằng ấy với đây bị "người khác" tách ra thì... đây toàn chủ động gọi đằng ấy thôi chứ đằng ấy có gọi đây nữa đâu...
Lỗi có phải ở đây không?
Rồi lại bị tách ra xa hơn nữa...
Và đây nhớ, đằng ấy chỉ qua chỗ đây có 1 lần thôi...
Lỗi tại ai nào...?
Đây cũng buồn chứ bộ...
Nhưng có ai biết được đâu...
Nhiều lúc.... Đây không muốn đến đằng đấy nữa, đây muốn đằng đấy đến đây thôi...
Đây không muốn lúc nào cũng lon ton, lân la, ton hót,...la liếm hết nơi này đến nơi khác nữa đâu...
Đằng đấy hiểu đây chứ...
Đây muốn "một sự yên bình" hơn bao giờ hết...
Đây về trước không phải là đây ghét đằng đấy
Đây không muốn nói không phải vì đây ghét nói chuyện với đằng đấy
Đằng đấy hiểu chứ....
Đây chỉ muốn có "một sự yên lặng" hơn thôi...
Đây muốn ở một mình....
Ừ! Cứ cho là đây "thay đổi" đi...
Nhưng nếu đằng ấy hiểu đây thì đằng ấy cũng không cư xử như thế khi mà gần đây, đây thay đổi...
Nhưng đây muốn nói với đằng ấy là...
Tuy đây không hiểu rõ được đằng đấy nhưng đây biết tương đối nhiều về đằng đấy. Nhưng trái lại, đằng đấy có hiểu được đây không... hay đến biết cũng chỉ là hơn con số không...
___________

Nếu ai đó cẩn "một khoảng yên lặng" hãy cho họ "khoảng đó" được chứ...

Thursday, October 8, 2009

Thursday, October 08, 2009

Uhm! Tao là thế mà...

- Sáng nay mày khóc ak?
- Uhm!
- Sao vậy?
- Thì tao chán...
- Chỉ thế thôi ak?
- Uhm!
- Thôi kể tao nghe đi?
- Thì cũng vẫn chỉ là cái chuyện "phong thuỷ" trên lớp ấy mà.
- Là sao?!
- Thì là mấy đứa chỗ tao ngồi ý...
- Ừ! rồi sao?
- Thì chúng nó nói lắm quá mà...
- Có thế thôi mà mày cũng phải khóc ak?!
- Tao là thế mà...
- ???
- Mày biết ko? Cả sáng nay tao chỉ ... dịch mông khỏi chỗ có 2 lần, à cả lần về là 3
- Ừ sao?
- bây giờ tao thấy mày cũng ít nói nhỉ?
- Ừ! Thì tao là thế mà...
- Đùa tao mày...
Chán quá thì ngồi gục cho bõ, gục rồi "oe oe"... đến nỗi ngăn bàn toàn giấy ăn...
Như mọi lần, hễ cứ thấy tao gục là Thuỳ Linh lại ra thăm hỏi... nhưng lần nào tao cũng đều có vẻ lơ đi... Ôi! tao... (không chấp nhận nổi 1 đứa bạn như tao... haiz)
- Hôm nay Thuỳ Linh nghỉ mà?
- Uhm thế, tao càng nản, tao càng chán ---> gục... haiz
- Hình như sáng nay mày mắng thằng Việt ak?
- Ừ... Mãi tao mới có cớ mắng được cái thằng lắm mồm ấy...
- Mắng như nào?
- Chép bài thì không chép suốt ngày mượn... (mới có hai môn đầu...)
- ha ha cái con này... suốt ngày chỉ bài với vở thế mà kêu là lười như hủi
- Đâu có... cái khoản chép bài thì không nói làm gì... (vở ghi mà dễ bị chấm điểm)
Bài tập thì hôm nào nổi hứng thì tao làm không thì đợi đấy vở ơi...
Cũng may mắng nó xong từ lúc ấy nó im thin thít, nói ít hẳn
- Uhm, bó tay. Nhưng mày vẫn học tốt nhỉ?
- Ôi đừng có nói thế nữa...Tao nghe hoài cái câu này... chán ngấy rồi...
- Ặc ặc! khen mà còn sĩ bộ...
- Hơ tao không thích người ta khen tao...
Mầy biết không? Từ cái lúc mà tao bị chuyển xuống bản 5 ý , tự dưng có cái tên mới
- Tên gì tên gì
- Siêu Nhân… Choáng toàn tập
- Không hiểu?
-  Ừ thì tao cũng nhận là tao thuộc dạng học khá, tương đối chăm chỉ ngoan ngoãn trên lớp... thì chuyển xuống đấu mấy đứa dưới ý chúng nó gọi thế... haiz
Biết làm sao đành nhận thôi chứ...
- Mày có nhiều biệt danh nhỉ?
- Ui trời tao còn có 2-3 cái tên nữa cơ
- Hồi chiều mày đi học ko?
- Không
- ???
- Tao trốn. tao trốn hai buổi toán rồi đấy...
- Ặc ặc... Chắc lại ngủ dậy muộn chứ gì?
- Uhm cũng 1 fần...
- Ặc
- Thì lần nào tao chả ngủ dạy quá 10-15 phút
- Uhm nhưng mày vẫn phi đến Thọ Lão mà...
- Ừ…
- Sao lần này...
- Thì lúc đầu tao dậy rồi định đi học rồi nhưng chán... nên lại vào ngủ tiếp...
- Haiz
- Phỏng vấn tao xong chưa?
Cứ như cảnh sát thẩm cung tội phạm ý
- Uhm xong rồi...
Thôi chơi đi...
Chơi xong xem phim..
Xem phim xong rồi lăn quay nhá


- Tao là thế mà...

Tuesday, October 6, 2009

Tuesday, October 06, 2009

Nhớ hồi ở Thượng Đình...

Hồi đó nó cả gia đình sống ở đó, trong 1 căn nhà cấp 4 lụp xụp 2 gian phòng. Một phòng cho gia đình nó, cái phòng bên cạnh là 1 lớp học nhỏ... (mẹ nó bảo thực ra chỗ đó là cái nhà trẻ...)
Nó nhớ cái cửa sổ trong cái phòng mà mỗi khi học sinh về hết rồi ton hót trèo lên ngồi nghịch...
Nó nhớ cái hồi 3, 4 tuổi chạy lon ton ngoài sân đùa cùng mấy đứa nhỏ bằng tuổi...
Nó nhớ cái nhà bác Biểu ở bên đối diện
Nó nhớ cái hàng quán ở gần đó không xa, hay ra mua quà vặt...
Nó nhớ cái bác nổ bỏng gạo ở gốc cây góc sân bên đường...
Nó nhớ lắm...
Nó nhớ cái thằng Gà Gô hồi đó...
Nhớ cái lúc mà bị nó đuổi rồi thập thò sau cánh cửa, và bị nó "tóm" vì cái tội cứ trông thấy nó là trêu:
Gà Gô ăn gì ăn ngô uống gì uống nứơc *** (nó nghe mọi người hay hát thế)
Ôi! nhớ quá
Nhớ rằng hồi đó mọi người sống với nhau vui vẻ, hoà thuận lắm...
Nhớ lắm... nhớ kĩ lắm...
Nhiều kỉ niệm lắm...

Ôi! Thượng Đình ngày xưa... nhớ lắm...!

Saturday, September 26, 2009

Saturday, September 26, 2009

Quen 11...

Rồi một ngày gió bỗng hận mây
Xua mây đi khắp chân trời góc bể
Mây chỉ buồn mà lặng thinh không nói
Để đêm về lặng lẽ hoá thành mưa”
Mấy câu thơ kiểu này, nó... có đầy...
Từ dạo mà chủ nhiệm "đá" nó từ bàn 2 xuống bàn 5, nó... "uất", rồi nó "dở chứng", (điên điên khùng khùng đủ thể loại) viết đủ những câu thơ mà nó biết ra những chỗ nào mà nó có thể viết để mọi người... thấy thì đọc cùng...
Ừ! tất nhiên là có 4 câu đó rồi. Nó cũng lại viết lên mặt bàn như hồi nó học 11 ý (quen rồi mà)
Cái hồi 11, nó viết bao nhiêu là thơ lên mặt bàn chỗ nó ngồi nhg đến buổi sau đi học thì thơ ơi mày đâu rồi? hic hic các ông bà học khối sáng đi-lết hết rồi còn đâu
Lần này cũng thế, nó dở chứng lại viết ra bàn. Nhưng lạ là thơ của nó lần này lại có thêm người đồng hành bởi bút bi mà ko có xoá được)
"Rồi một ngày em bỗng hận anh
Xua anh đi khắp chân tường góc cửa (sau nó sửa là chân trời góc bể)
Anh chỉ buồn mà lặng im không nói
Để đêm về lặng lẽ nhớ về em..."
Ô! nghe cũng hay nhỉ
Lạ chưa có người bắt chuyện với nó kìa... (lạ bởi vì có mấy ai chịu bắt chuyện rồi nói chuyện với nó dài dài bao giờ đâu...)
Hai đứa thoả thuận nó tự nhận là 12, tên "vô danh" nhận là 11 (nghe cũng ngộ nhỉ)
Biết 11, nó con nít đến nỗi... 2 lần... rủ con bạn nó đi cùng ghé qua lớp ngó 11 (tại ôum đấy học tin mà). Nhưng mà... cả 2 lần đều hứng măng cụt bởi lúc đó 11 đi chơi rồi không có trên lớp...
Nhưng mà... đến tuần này, cái tuần này là cái tuần xui xẻo của nó...
Mới đầu tuần, giờ chào cờ..., chỉ vì cái tội nói nhiều mà lần đầu tiên nó bị bắt đứng "cách li" với mọi người (---> tuần này mất làm học sinh ngoan nhá)
Đến chiều thứ 3, nó cảm thấy có vấn đề về hô hấp... y rằng tối đó nó bị ốm (khổ chưa)
Rồi là chủ nhiệm lại điều động nó đi công tác bên bàn 5 dãy trong cùng (còn may là không phải là xó lớp)
Thế là bây giờ mấy đứa chơi với nhau, mỗi đứa một nơi, cách nhau phải 3-4 bàn lận, muốn nói chuyện cũng phải sau 45 phút (---> chủ nhiệm ghét nó đấy ---> nó cũng ghét chủ nhiệm luôn)
Hic hic xui xẻo hết mức
Sáng nay lại vừa bị ghi tên vì cái tội ko làm bài tập (nhg mà không sao, nó có lí do rồi)
Mãi mới có được một  người để nói chuyện cùng thế mà... bây giờ chẳng còn ai nói chuyện với nó nữa rồi...
Chuyển sang chỗ mới toàn người lạ thui đã thế dưới nó còn có đứa mà hồi 10 đứa ý ghét nó nữa chứ (---> nó cũng hơi ghét) nhưng chả biết bây giờ thế nào nữa  ---> chán học vô đối ngồi trong lớp hơi tý là gục hơi tý là kêu như kiểu... bệnh hoạn ý  

Cuối cấp rồi sao ko có nổi chuyện nào vui để mà cho nó nhớ? sao cứ toàn chuyện buồn không à?  

Thursday, August 20, 2009

Thursday, August 20, 2009

Biết làm sao đây?

Vậy là lại bước vào một năm học mới rồi...
Đây chắc chắn là khoảng thời gian "khó khăn" đối với nó.
Nhưng biết làm sao được đây?
Đã vào 12 rồi mà..., cuối cấp rồi mà...
Nó không cố gắng sao được?
Nhưng biết cố sao đây... khi mà nó vẫn cứ mải chơi hoài...
Biết làm sao đây... khi nó cứ hứa hoài mà không tài nào nó thực hiện được...
Biết làm sao được đây?
Nó chỉ biết có hứa, hứa, và hứa.... (không biết nó hứa bao nhiêu lần rồi...)
Phải làm sao bây giờ đây?
Sao nó không thể nào tạo ra được một cái thời gian biểu cho chính nó cơ chứ?
Nó tự hỏi nhiều... và rồi cũng tự... hứa nhiều...
Hứa rồi, nhưng liệu nó có làm được không?
Hứa... hứa... hứa hoài
Cũng chỉ còn hơn 9 tháng nữa chứ mấy, là lại hết cấp ba rồi... và tất nhiên nó sẽ phải "đi nữa" cho dù điều đó nó... không thích thú lắm
Nhưng biết làm sao được?
Có lẽ nó nên thực hiện một cuộc cải cách mới mà do chính nó đề ra...
Đúng! Nó nên làm như thế... Không! Nó phải làm như thế...
Cũng gần hết tuần học đầu tiên rồi, nó cảm thấy nó đã... có sự tiến bộ hơn (tuy không nhiều) so với cuối năm 11 rồi… (---> thế cũng có thể coi là một bước ngoặt rồi phải không?)
Mới tuần đầu mà nó đã có sự thay đổi (nó cảm thấy thế) thì chắc nó cũng sẽ làm tiếp được... 
Bây giờ nó sẽ cố gắng tập trung hơn vào việc học. Vì vậy đừng có ai rủ nó đi chơi nhá...
Mọi người ủng hộ nó nhá
___________
Heo còi cố lên! Mày sẽ làm được...

Mọi người đã đặt niềm tin vào mày rồi đó. Mày không được phụ mọi người đâu đấy...

Friday, August 7, 2009

Friday, August 07, 2009

Những ai có trong giấc mơ của nó.....?

Từ khi nó vào 10, nó hay nằm mơ... Những giấc mơ gần đây của nó thường xuất hiện những người bạn của nó (cả mới, cả cũ) và tất nhiên cả những người khác nữa...
Đầu tiên là sự xuất hiện của Li Ly (bạn của nó hồi học cấp hai) và Minh Anh (đang học cùng nó). L.Ly là bạn của nó thì đã đành nhưng còn cái M.Anh, nó có thể nói là nó cả M.Anh chả hề có dây mơ rễ má gì với nhau cả ngoài việc học cùng lớp với nó...
Hai người ngày xuất hiện trong giấc mơ của nó với vai trò là bạn của nhau... Nó không nhớ rõ lắm về giấc mơ đó (tại vì lâu lắm rồi, từ hồi đầu năm lớp 10 mà)... nhưng đại loại giấc mơ đó là về cái vấn đề phân ban học (ở đây nó không nói đến M.Anh). L.Ly bảo với nó là học ban tự nhiên khó quá nên L.Ly xin bố mẹ chuyển trường và xin vào học cùng lớp với nó...
Vụ tiếp theo (cũng mới đây thôi, vào khoảng cuối tháng 6) là đến lượt Thuỳ Linh, đứa bạn hiện giờ học cùng lớp với nó. Nó cũng không nhớ rõ lắm nhưng sự việc chỉ là mấy đứa trong lớp cứ bàn tán về mái tóc mới của T.Linh mà thôi. Nhưng mà nó cũng không để ý lắm (---> nó không phải là con bạn tốt...)
Còn đây nữa, vừa mới sáng nay thôi, ngày 7/8, nó lại có một giấc mơ, cũng có những đứa bạn của nó. Vụ này thì chắc chắn là nó nhớ hơn nhiều, thậm chí đến từng góc cạnh, ngóc ngách trong giấc mơ...
Nó cùng bạn nó là Thảo Ly, cùng nhau đi đến chỗ học thêm Tiếng Anh. Nhưng lạ một điều là... con đường mà chúng nó đi phải leo qua những bậc thang dẫn trên… nóc nhà... (dạng kiểu như những ngọn núi ý...)
Cuối cùng thì hai đứa cũng đến nơi... Cũng giống như mọi ngày bình thường (không phải trong mơ), nó vẫn thường đến sát giờ (đôi khi nó cũng vào sau mọi người). Nó xin cô cho nó vào lớp...
Nó mới chỉ vừa bước vào khoảng giữa của hai dãy bàn thì... nó phát hiện ra cái đứa ngồi bàn đầu (chỗ nó hay ngồi)... quen quen... Ôi! không ai khác, đó chính là Hoàng Anh, đứa bạn hồi cấp hai của nó...
Còn nữa, lúc mà nó bước từ cửa vào, nó chợt nhận thấy cũng có đứa nào trông bộ dạng quen quen ngồi bàn cuối cùng ngay cửa ra vào..., nó quay đầu lại nhìn thì hình như tên đó, hắn tránh mặt nó hay sao ý? mà cứ cúi cúi xuống gầm bàn như đang trốn ai đó... Đứa bên cạnh hắn, nhìn thoáng qua, ban đầu nó tưởng cái Minh Trang (cũng học cấp hai với nó)... nhưng nhìn kĩ thì không phải.
Nó quay sang định hình...  thằng kia. Đó là thằng Tú, cái thằng ngồi cùng bàn với nó hồi lớp 8...
Khi mà nó phát hiện ra H.Anh, nó ton hót, phát biểu ngay một câu: "Ôi! H.Anh... (gì gì ý, nó không nhớ). Nó mặc kệ cả Kún (là T.Ly đó mà), không đoái hoài gì đến Kún của nó cả...
Nó chọn chỗ ngồi cùng bàn với H.Anh...
Được một lúc, nó xin phép cô cho nó cùng bạn nó (nó không nhớ là T.Ly hay H.Anh nhưng hình như là H.Anh thì phải), cho hai đứa được về sớm để đi học thêm môn Lý.
Cô đồng ý...
Nhưng...
Muốn đến chỗ học Lý, hai đứa cũng phải vượt qua cái con đường mà lúc nãy nó cùng T.Ly đi qua... Nó trèo lên từng... bậc thang... nóc nhà, trong lòng cứ nơm nớp lo sợ đường đi... bị sập... (công nhận cũng sợ chết ghê...)
Lên đến đỉnh thì không có vấn đề gì nhưng lúc leo xuống để đi tiếp thì... nó mới chỉ xuống được nửa đoạn đường, nửa đoạn còn lại, nó chưa biết tính sao...
Nó thấy những người xung quanh nó đều... nhún chân... nhảy... và tiếp đất... rất an toàn (trông rất... nghề)
Lúc đó, ở phía dưới cái vùng đất bằng phẳng ấy, có thầy Hưng, giám thị trường nó, đứng ở phía dưới. Thầy bảo nó mạnh dạn cứ nhảy xuống đi...
Nhưng nó không dám, nó sợ một điều gì đó...
Rồi cuối cùng nó cũng nhảy, nhưng nó không hề nhún... nhảy như những người kia... mà nó tự... thả cho mình rơi xuống...
Xuống đến nơi, chạm mặt đất, nó ngỡ ngàng trước khung cảnh... lại quen quen... Ôi không!... Đó là sân trường học của nó. Cũng lạ thay, tự dưng cô chủ nhiệm ở đâu xuất hiện hỏi nó và bạn nó (nó không nhớ nổi là ai) là tại sao bảo đi học Lý cơ mà sao còn ở đây...
Rồi tự dưng, nó cùng đứa bạn dắt nhau ra Thọ Lão, nơi mà cô chủ nhiệm đang dạy thêm, cũng là cái chỗ mà nó và đứa bạn vừa rời đi...
Cô bảo nó tường trình lại chuyện hồi nãy cho cô biết...
Nó chấp nhận... ghi ghi chép chép lại những chuyện đã xảy ra... (chi tiết lắm...)
Rồi sau đó hai đứa vào lớp... học tiếp (vì lúc ấy nó mới biết rằng nó đã nhìn nhầm giờ... sớm hơn 1 tiếng...)
Lại cái thằng ngồi bàn cuối, hắn nhìn nó cuời rúc rích... Lần này thì nó chắc chắn là thằng Tú rồi, không sai vào đâu được...
Nó cùng con bạn vào lớp ngồi, tuy rằng trong lớp vẫn còn mấy chỗ ở phía trên (chỗ mà nó khoái khẩu nhất...) vẫn còn trống nhưng hai đứa lại không ngồi, mà lại chọn cái bàn phía cuối dãy nhưng mà bên dãy không có thằng Tú...
Và rồi, nó quay sang nhìn đứa bên cạnh, đứa đang ngồi cũng bàn nó lúc này lại là... Kún...
Nó tự hỏi... tại sao các bạn học hồi cấp hai của nó lại học thêm của cô Vân...?!
________
Nhớ kĩ thì những chi tiết trong cái giấc mơ của nó sao mà lung tung. lộn xộn, không hề có hệ thống gì cả...
Nhưng dù sao, nó cũng muốn nói với các bạn cuả nó rằng... Nó yêu quý các bạn nhiều lắm, và nó cũng sẽ giữ mãi những kỉ niệm ngày nào đó trong trái tim...

Monday, July 13, 2009

Monday, July 13, 2009

nó sao ý?

Mấy hôm nay nó làm sao ý, ko như trc nữa rồi?
Nó chỉ toàn bực tức với người khác thôi.
Nó cũng không biết tại sao nữa?
Nó cảm thấy buồn lắm à?
Chắc tại nó không được làm theo ý mình chăng?
Nó đã thành một người khác mất rồi...
Cũng chính tại những người xung quanh nó mà thôi. Chẳng ai cho nó cái quyền tự chủ cả, và chính "họ" đã biến nó thành như này đấy. Nó không còn là con bé Dung ngày nào nữa rồi...
Nó ghét cuộc sống hiện tại của nó lắm rồi. Nó muốn vượt qua lắm nhưng nó không làm được
Nó buồn buồn lắm... Và có thể tối nay... Nó sẽ lại... khóc nữa cho mà xem...
Nó ghét mọi người lắm…