Breaking

Saturday, January 16, 2010

Saturday, January 16, 2010

Có một con bé bị LÃNG QUÊN...

Dường như chẳng còn có ai nhận thấy sự tồn tại của con bé đó, ngoại trừ chính bản thân nó ra...
Có vẻ con bé này lúc nào cũng bi quan...
Làm sao mà nó lại có thể bị lãng quên đi chứ…
Nhưng con bé lại khẳng định là mọi lúc, mọi nơi, mọi thời điểm, mọi hoàn cảnh… nó đều cảm thấy rằng nó bị lãng đi, như không còn tồn tại nữa…
Chẳng phải là con bé đã bị lãng quên khi mà tên bạn CŨ hồi cấp 2 không còn nhớ ra nó hay sao…
Chẳng phải con bé đã bị lãng quên khi mà TÊN BẠN MỚI hồi nào giờ không còn nói chuyện với nó nữa sao…
Con bé ngồi cùng mấy tụi bạn của nó. Đấy! Làm sao mà bị lãng quên được nhỉ? Nhiều bạn vậy mà… tên này quên thì tên kia nhắc khéo. Sao mà bị lãng đi chứ…
Uhm! Đúng đấy, làm sao mà bị lãng quên chứ nhỉ…
Nhưng “tên này”, “tên kia” cứ hợp chủ đề thì tụi nó buôn cùng nhau thui, chứ có thèm “ngó ngàng” gì đến con bé đó đâu… bảo sao mà con bé không ủ rũ, không bi quan cho được….
Những người xung quanh con bé, có biết được con bé đó đang nghĩ gì, đang muốn gì đâu… Họ chỉ lo cho họ mà thôi. Họ lo cho họ còn chưa xong thì lo được gì cho con bé đó chứ…
Đấy! Con bé bị người ta lãng quên đi rồi đấy, bị trở thành người vô hình rồi đấy…

“NGƯỜI VÔ HÌNH... NHƯNG TRONG LÒNG VẪN ĐAU…”

Wednesday, January 6, 2010

Wednesday, January 06, 2010

Từ sau cái vụ việc không rõ nguyên do...

Từ sau cái vụ việc không rõ nguyên do, nó cứ nghĩ nó sẽ có thể tốt lên hơn so với trước đó. Nhưng... ưu điểm chẳng thấy đâu, khuyết điểm, nhược điểm cứ chồng chéo sinh tồn trong con người nó...
- Lúc nào cũng trong tình trạng cáu gắt...
Một cái chuyện cỏn con, chẳng có gì là to tát cả, nếu không vừa ý nó là y như rằng nó cau mày, nhăn nhó,... nổi đoá lên với người khác...
- Cáu nên "phát ngôn bừa bãi" là chuyện thường tình...
Trước đó, tất nhiên là nó cũng có chửi bậy chứ. Nhưng nếu tính ra thì trung bình 2-3 ngày nó bậy có 1-2 câu. Nhưng giờ, thì cứ khoảng 2 ngày, nó phải "xuất khẩu" đến hơn chục lần. Là con gái, chửi bậy là không nên. Uhm! Nó biết chứ, nó cũng chẳng muốn thế tẹo nào cả... nhưng tại "hoàn cảnh xô đẩy" nên nó bắt buộc phải làm thế...
- Có điệu cười vừa khả ố, vừa thô bỉ...
Ha ha... Nói hết 1 câu là chốp ngay 2 tiếng đó ---> thô bỉ quá mức...
- Khinh thường người khác...
Ngày trước, nó gọi bạn nó chỉ bằng tên thôi nhưng giờ thì là: "cái" + tên bạn nó, hay như tên bạn nó + biệt danh mà nó tự nghĩ ra... Còn những đứa mà nó không thích lắm thì nó chuyển từ "cái" sang "con"...
Hết lời để nói...
- Nó bây giờ lại thấy QUÝ cái đứa mà hơn 2 năm nó GHÉT, và nó lại GHÉT cái đứa mà cũng hơn 2 năm nó QUÝ...
Nó coi con người ta như món hàng à mà cứ đổi chỗ họ thế cơ chứ...
Nhưng bây giờ nó cũng thực sự biết được ai nó nên "giữ" lại và ai nó nên "buông tay"...
- Ăn nói trống không, từ dùng rất "phong phú và đa dạng"...
Học lên tận lớp 12 rồi mà không biết cách ăn nói gì xớt... Nói chuyện với người khác toànn nói không có chủ ngữ, câu nói ngày càng cụt mủn, ngắn cũn... 17 cái tuổi đầu rồi mà dùng từ ngữ "phong phú" thấy gớm..., luôn làm cho người nghe hiểu nhầm, hiểu theo ý tối không à... Học sinh ngoan gớm...
- Càng ngày càng hỗn, càng mất dạy...
Nó giờ cãi mẹ nó như chảo chớp... Giáo viên mắng cứ câng câng lên, chỉ muốn đập...
- Học càng ngày càng ngu...
Bởi mải chơi mà, nên điểm số thấp so với mọi năm, không như mong muốn
- Lười như hủi...
Sai làm thì không thèm làm, việc của mình phải làm thì cũng không thèm làm, cứ chồng đống đấy, lúc nào có hứng thì làm...
Nó nói thật, sửa hay bỏ mấy cái điều này đối với nó là quá dễ dàng...
Nhưng tại sao nó không sửa ak?
Tại chẳng có ai thực sự muốn giúp nó vượt qua cả. Tại nó lúc nào cũng phải tự đứng thật vững bằng đôi chân của nó... Nó không muốn tự mình làm bất cứ điều gì nữa...
Nó mặc kệ hết rồi... nhưng nó vẫn lo sợ 1 cái gì đó... mơ hồ lắm...

MẶC KỆ ĐỜI... DẪU CÓ RA SAO THÌ RA...