Tiểu Thuyết Không Hồi Kết
Sunday, May 10, 2020
Toki ơi!
Vậy là dưới bàn tay quyền lực của cô Dâu Ngọt, Mãng Cầu và Chôm Chôm không được học cùng một lớp với nhau. Hai cô cậu chỉ hơi buồn một chút thôi. Hàng ngày hai cô cậu vẫn rủ nhau cùng đi học, tan học thì cùng đợi nhau để cùng về. Có hôm Mãng Cầu được cô giáo cho nghỉ sớm, cô bé cũng không về trước mà ra chỗ bác Nho Tía để chờ Chôm Chôm cùng về, và ngược lại, Chôm Chôm cũng thường đợi Mãng Cầu mỗi khi lớp của cô bé về trễ. Cứ thế, cứ thế, hai cô cậu trở thành đôi bạn thân trong xóm.
Hôm nay là Thứ ba.
Từ tối đêm qua, trời đã đổ mưa nặng hạt. Tiếng mưa rơi xối xả, rơi lộp cộp trên mái nhà… khiến những chú chó trong làng cũng phải sủa inh ỏi như thể đang hoà tấu cùng bản nhạc tự nhiên của đất trời.
Sáng nay mưa đã ngớt hẳn, nhưng những lối đi lại của dân làng vẫn còn ướt đẫm nước mưa, hai bên vỉa hè, lòng đường cũng trở nên nhầy nhụa, trơn trượt. Ai đi qua không cẩn thận đều có thể ngã sóng soài… Những ngày mưa như vậy, cẩn thận là điều tiên quyết mà dân làng đặt lên hàng đầu…
Sau một ngày học tập dài tại trường, thật may, khi đến giờ về, trời đã tạnh mưa, và mặt đường khô cong. Những đứa trẻ, đứa nào đứa nấy trên tay đều cầm một thứ… không ô, dù thì cũng áo mưa, xách về…
- Toki… Toki ơi! Toki ơi, em ở đâu rồi…?!
Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt của cô bé… Mãng Cầu thất thểu, chạy từ trong sân, chạy vào trong nhà, tìm đủ các phòng, và gọi Toki suốt… nhưng không thấy tung tích của em ý đâu cả…
Mãng Cầu mới chuyển đến, đường xá vẫn còn chưa thông thuộc nên cô bé chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi khóc và gọi tên Toki…
- Toki của mình mất tích rồi Chôm Chôm, mình phải làm gì bây giờ?
- Đừng lo lắng quá nhiều, chắc một lát nữa Toki sẽ về thôi, em ý sẽ không làm sao cả. - Chôm Chôm trấn an cô bé.
- Nhưng Toki hẵn còn nhỏ lắm, Toki lại chưa nhớ đường về. Mình phải làm sao để tìm được Toki bây giờ? - Cô bé càng ngày càng trở nên rối bời, và càng nức nở hơn.
- Mãng Cầu, bình tĩnh lại, mọi chuyện sẽ giải quyết được thôi. Toki rất thông minh, nó sẽ không làm sao hết…
Chôm Chôm chẳng thể bỏ lại cô bé ngồi một mình ở đây để đi tìm Toki cả. Mãng Cầu ngồi khóc ướt hết cả khuôn mặt xinh xắn tinh nghịch hàng ngày., Chôm Chôm thì thấp thỏm không yên. Hai cô cậu chỉ biết ngồi trước cửa, và chờ bố mẹ đi làm về… chờ cả Toki nữa.
6 giờ tối, ông trời lại trút xuống một trận mưa nặng hạt… bố mẹ hai đứa nhỏ tất tả trên đường về nhà, người họ cũng ướt nhẹp. Thấy vẻ mặt của 2 đứa trẻ trông có vẻ tồi tệ, Ba Mãng Cầu hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy con?
Mãng Cầu nghẹn ngào khóc nấc lên, không nói thành lời.
- Toki mất tích rồi chú ạ.
- Sao lại có chuyện đó được. Sáng nay chú còn thấy nó nằm ngủ ở chân ghế sofa cơ mà? - Bố Mãng Cầu vội dựng xe trước cửa, và chạy thẳng vào nhà miệng không ngừng gọi “Toki, Toki ơi!”
Tất cả đều vô vọng, không ai thấy hình bóng của Toki đâu cả…
Từ ngày gặp Mãng Cầu đến giờ, Chôm Chôm chưa từng thấy cô bé buồn đến như vậy. Cậu chẳng phải Mãng Cầu, nên chắc chắn rằng cậu sẽ không thể hiểu nổi cảm xúc trong cô bé như thế nào.
Ba tiếng đã trôi qua, thị trấn Wolf đã dứt những hạt mưa cuối cùng.
Ba tiếng nữa lại trôi qua, không gian nơi đây dường như ngày càng trở nên trầm lặng hơn khi màn đêm dần buông xuống, gió ngoài hiên nhà vẫn rít thổi đều đặn, ông trăng vẫn trơ trọi trên bầu trời đêm một mình, Mãng Cầu của chúng ta đã thiếp đi từ lúc nào không hay…
Chuông báo hiệu giờ vào học đã bắt đầu. Lớp Chôm Chôm hôm nay có tiết Toán đầu tiên của cô Dâu Ngọt, và mười lăm phút kiểm tra bài tập đầu giờ như là một điều hết sức ám ảnh của lũ nhỏ ham chơi, ngoại trừ Chôm Chôm. Cô giáo cất tiếng gọi:
- Người tiếp theo: Chôm Chôm.
Chôm Chôm của chúng ta đã để quên sự tự tin ở đâu đó thì phải. Cậu lưỡng lự đứng dậy, tay cầm cuốn vở bài tập và bối rối đưa cho cô giáo. Dường như cậu đã chợt nhìn thấy một tia thất vọng trong ánh mắt trìu mến của cô Dâu Ngọt khi cô trả lại cuốn vở bài tập cho mình. Giọng Chôm Chôm hơi run:
- Con xin lỗi cô!
- Thôi được rồi, Con về chỗ đi.
Trong đầu Chôm Chôm không khỏi băn khoăn rằng: Tại sao cô Dâu ngọt hôm nay không phạt cậu?
- Chúng ta bắt đầu tiết học ngày hôm nay. Cả lớp giở sách giáo khoa trang 60 ra nào!
Cô Dâu Ngọt đưa mắt nhìn xuống đám học sinh đang chăm chú lật từng trang sách, có lẽ những đứa trẻ sẽ chẳng thể nào bắt thấy cái nhoẻn cười tích tắc của cô giáo.
Bọn trẻ sẽ chẳng thể hiểu nổi về người lớn họ đang nghĩ gì, và người lớn thì lại biết cách phải làm thế nào để không mang thêm nữa cho bọn trẻ những điều tiêu cực.
Phòng học số 9 cứ đến hôm nay là rôm rả hơn ngày thường. Chúng được tự học trong tiết Sinh hoạt. Chẳng phải gì riêng cái lớp học này, mà hầu hết đứa trẻ nào ở thị trấn này cũng đều thích tiết Sinh hoạt cả. Chúng được tự do học những môn mà chúng thích, được kể chuyện và giao lưu, chia sẻ nhiều hơn với chúng bạn, và tất nhiên chúng sẽ không được gây ồn, nếu không sẽ sẽ bị nhà trường khoá tiết sinh hoạt trong 1 tháng. Đúng thế, giữa việc gây ồn ào để không được học tiết sinh hoạt và việc được học tiết sinh hoạt đều đặn nhưng phải theo quy củ của nhà trường, chúng luôn biết điều nào là tốt hơn.
- Này! Ăn mãng… cầu không?
Thằng nhỏ ngồi đầu bàn cạnh cửa sổ, tiến lại ngồi cạnh Mãng Cầu. Thực ra đó là cách thằng nhỏ bắt chuyện với cô bé. Cô bé quay sang nhìn thằng nhỏ, Chỉ vài ba phút đầu trò chuyện, thằng nhỏ đã cảm thấy hôm nay Mãng Cầu đang có chuyện. Nó tiếp tục hỏi chuyện cô bé.
Mãng Cầu lấy từ trong hộp bút ra một bức ảnh gia đình, bức ảnh được chụp lại vào trước ngày gia đình Mãng Cầu chuyển đến thị trấn. Thằng nhỏ chỉ vào một điểm trên bức ảnh và ngập ngừng hỏi:
- Đây là…?
- Toki! Mình gọi nó là Toki.
- Cho mình mượn bức ảnh một lát được không Mãng Cầu?
- Đây.
- Tên nó là Toki phải không?
Mãng Cầu khẽ gật đầu, và rưng rưng hàng nước mắt, chỉ chực chờ để tuôn ra. Thằng nhỏ ngước sang nhìn cô bé và hỏi tiếp:
- Có phải Toki đeo một chiếc vòng cổ màu đỏ, tên mặt chiếc vòng có khắc tên nó là ToToKi không?
- Đúng rồi, đó là chiếc vòng mình đã làm cho nó.
- Toki chắc là rất ngoan nhỉ?
- Không! Toki không ngoan chút nào.
- Ủa? Mình trông em rất đáng yêu mà.
- Hôm qua em ấy đã bỏ nhà đi, và đến hôm nay vẫn không về. Không biết giờ này em ra sao nữa...
Vừa dứt lời, cô bé khóc nức nở, khiến mấy đứa cùng lớp dồn ánh mắt vào cô bé như thể rất ngạc nhiên về điều vừa xảy ra…
Thằng nhỏ hiểu ra mọi chuyện, nó không làm phiền Mãng Cầu nữa… nó ghé sát vào tai cô bé:
- Nín đi, chiều tan học tớ sẽ dắt cậu đi ăn mãng cầu.
Cô bé tưởng cậu bạn vẫn đang trọc ghẹo mình, càng muốn khóc to hơn nữa…
- Và… gặp cả ToToKi nữa...
Thằng nhỏ đứng dậy, nháy con mắt với Mãng cầu và mỉm cười đi về chỗ ngồi của nó…
Reng… Reng...
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết Sinh hoạt tự học, Mãng Cầu giật bắn mình, nhìn ngước theo dáng bước của thằng nhỏ...