Breaking

Sunday, May 10, 2020

Sunday, May 10, 2020

Toki ơi!

Vậy là dưới bàn tay quyền lực của cô Dâu Ngọt, Mãng Cầu và Chôm Chôm không được học cùng một lớp với nhau. Hai cô cậu chỉ hơi buồn một chút thôi. Hàng ngày hai cô cậu vẫn rủ nhau cùng đi học, tan học thì cùng đợi nhau để cùng về. Có hôm Mãng Cầu được cô giáo cho nghỉ sớm, cô bé cũng không về trước mà ra chỗ bác Nho Tía để chờ Chôm Chôm cùng về, và ngược lại, Chôm Chôm cũng thường đợi Mãng Cầu mỗi khi lớp của cô bé về trễ. Cứ thế, cứ thế, hai cô cậu trở thành đôi bạn thân trong xóm.

Hôm nay là Thứ ba.

Từ tối đêm qua, trời đã đổ mưa nặng hạt. Tiếng mưa rơi xối xả, rơi lộp cộp trên mái nhà… khiến những chú chó trong làng cũng phải sủa inh ỏi như thể đang hoà tấu cùng bản nhạc tự nhiên của đất trời.

Sáng nay mưa đã ngớt hẳn, nhưng những lối đi lại của dân làng vẫn còn ướt đẫm nước mưa, hai bên vỉa hè, lòng đường cũng trở nên nhầy nhụa, trơn trượt. Ai đi qua không cẩn thận đều có thể ngã sóng soài… Những ngày mưa như vậy, cẩn thận là điều tiên quyết mà dân làng đặt lên hàng đầu…

Sau một ngày học tập dài tại trường, thật may, khi đến giờ về, trời đã tạnh mưa, và mặt đường khô cong. Những đứa trẻ, đứa nào đứa nấy trên tay đều cầm một thứ… không ô, dù thì cũng áo mưa, xách về…
- Toki… Toki ơi! Toki ơi, em ở đâu rồi…?!
Hai hàng nước mắt chảy ròng ròng trên khuôn mặt của cô bé… Mãng Cầu thất thểu, chạy từ trong sân, chạy vào trong nhà, tìm đủ các phòng, và gọi Toki suốt… nhưng không thấy tung tích của em ý đâu cả…
Mãng Cầu mới chuyển đến, đường xá vẫn còn chưa thông thuộc nên cô bé chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi khóc và gọi tên Toki…
- Toki của mình mất tích rồi Chôm Chôm, mình phải làm gì bây giờ?
- Đừng lo lắng quá nhiều, chắc một lát nữa Toki sẽ về thôi, em ý sẽ không làm sao cả. - Chôm  Chôm trấn an cô bé.
- Nhưng Toki hẵn còn nhỏ lắm, Toki lại chưa nhớ đường về. Mình phải làm sao để tìm được Toki bây giờ? - Cô bé càng ngày càng trở nên rối bời, và càng nức nở hơn.
- Mãng Cầu, bình tĩnh lại, mọi chuyện sẽ giải quyết được thôi.  Toki rất thông minh, nó sẽ không làm sao hết…
Chôm Chôm chẳng thể bỏ lại cô bé ngồi một mình ở đây để đi tìm Toki cả. Mãng Cầu ngồi khóc ướt hết cả khuôn mặt xinh xắn tinh nghịch hàng ngày., Chôm Chôm thì thấp thỏm không yên. Hai cô cậu chỉ biết ngồi trước cửa, và chờ bố mẹ đi làm về… chờ cả Toki nữa.
6 giờ tối, ông trời lại trút xuống một trận mưa nặng hạt… bố mẹ hai đứa nhỏ tất tả trên đường về nhà, người họ cũng ướt nhẹp. Thấy vẻ mặt của 2 đứa trẻ trông có vẻ tồi tệ, Ba Mãng Cầu hỏi:
- Đã có chuyện gì xảy ra vậy con?
Mãng Cầu nghẹn ngào khóc nấc lên, không nói thành lời.
- Toki mất tích rồi chú ạ.
- Sao lại có chuyện đó được. Sáng nay chú còn thấy nó nằm ngủ ở chân ghế sofa cơ mà? - Bố Mãng Cầu vội dựng xe trước cửa, và chạy thẳng vào nhà miệng không ngừng gọi “Toki, Toki ơi!”
Tất cả đều vô vọng, không ai thấy hình bóng của Toki đâu cả…
Từ ngày gặp Mãng Cầu đến giờ, Chôm Chôm chưa từng thấy cô bé buồn đến như vậy. Cậu chẳng phải Mãng Cầu, nên chắc chắn rằng cậu sẽ không thể hiểu nổi cảm xúc trong cô bé như thế nào.
Ba tiếng đã trôi qua, thị trấn Wolf đã dứt những hạt mưa cuối cùng.
Ba tiếng nữa lại trôi qua, không gian nơi đây dường như ngày càng trở nên trầm lặng hơn khi màn đêm dần buông xuống, gió ngoài hiên nhà vẫn rít thổi đều đặn, ông trăng vẫn trơ trọi trên bầu trời đêm một mình, Mãng Cầu của chúng ta đã thiếp đi từ lúc nào không hay…
(Ảnh: Inger)
Reng… Reng…
Chuông báo hiệu giờ vào học đã bắt đầu. Lớp Chôm Chôm hôm nay có tiết Toán đầu tiên của cô Dâu Ngọt, và mười lăm phút kiểm tra bài tập đầu giờ như là một điều hết sức ám ảnh của lũ nhỏ ham chơi, ngoại trừ Chôm Chôm. Cô giáo cất tiếng gọi:
- Người tiếp theo: Chôm Chôm.
Chôm Chôm của chúng ta đã để quên sự tự tin ở đâu đó thì phải. Cậu lưỡng lự đứng dậy, tay cầm cuốn vở bài tập và bối rối đưa cho cô giáo. Dường như cậu đã chợt nhìn thấy một tia thất vọng trong ánh mắt trìu mến của cô Dâu Ngọt khi cô trả lại cuốn vở bài tập cho mình. Giọng Chôm Chôm hơi run:
- Con xin lỗi cô!
- Thôi được rồi, Con về chỗ đi.
Trong đầu Chôm Chôm không khỏi băn khoăn rằng: Tại sao cô Dâu ngọt hôm nay không phạt cậu?
- Chúng ta bắt đầu tiết học ngày hôm nay. Cả lớp giở sách giáo khoa trang 60 ra nào!
Cô Dâu Ngọt đưa mắt nhìn xuống đám học sinh đang chăm chú lật từng trang sách, có lẽ những đứa trẻ sẽ chẳng thể nào bắt thấy cái nhoẻn cười tích tắc của cô giáo. 
Bọn trẻ sẽ chẳng thể hiểu nổi về người lớn họ đang nghĩ gì, và người lớn thì lại biết cách phải làm thế nào để không mang thêm nữa cho bọn trẻ những điều tiêu cực.
Phòng học số 9 cứ đến hôm nay là rôm rả hơn ngày thường. Chúng được tự học trong tiết Sinh hoạt. Chẳng phải gì riêng cái lớp học này, mà hầu hết đứa trẻ nào ở thị trấn này cũng đều thích tiết Sinh hoạt cả. Chúng được tự do học những môn mà chúng thích, được kể chuyện và giao lưu, chia sẻ nhiều hơn với chúng bạn, và tất nhiên chúng sẽ không được gây ồn, nếu không sẽ sẽ bị nhà trường khoá tiết sinh hoạt trong 1 tháng. Đúng thế, giữa việc gây ồn ào để không được học tiết sinh hoạt và việc được học tiết sinh hoạt đều đặn nhưng phải theo quy củ của nhà trường, chúng luôn biết điều nào là tốt hơn.
- Này! Ăn mãng… cầu không? 
Thằng nhỏ ngồi đầu bàn cạnh cửa sổ, tiến lại ngồi cạnh Mãng Cầu. Thực ra đó là cách thằng nhỏ bắt chuyện với cô bé. Cô bé quay sang nhìn thằng nhỏ, Chỉ vài ba phút đầu trò chuyện, thằng nhỏ đã cảm thấy hôm nay Mãng Cầu đang có chuyện. Nó tiếp tục hỏi chuyện cô bé.
Mãng Cầu lấy từ trong hộp bút ra một bức ảnh gia đình, bức ảnh được chụp lại vào trước ngày gia đình Mãng Cầu chuyển đến thị trấn. Thằng nhỏ chỉ vào một điểm trên bức ảnh và ngập ngừng hỏi:
- Đây là…?
- Toki! Mình gọi nó là Toki.
- Cho mình mượn bức ảnh một lát được không Mãng Cầu?
- Đây.
- Tên nó là Toki phải không?
Mãng Cầu khẽ gật đầu, và rưng rưng hàng nước mắt, chỉ chực chờ để tuôn ra. Thằng nhỏ ngước sang nhìn cô bé và hỏi tiếp:
- Có phải Toki đeo một chiếc vòng cổ màu đỏ, tên mặt chiếc vòng có khắc tên nó là ToToKi không?
- Đúng rồi, đó là chiếc vòng mình đã làm cho nó.
- Toki chắc là rất ngoan nhỉ?
- Không! Toki không ngoan chút nào.
- Ủa? Mình trông em rất đáng yêu mà.
- Hôm qua em ấy đã bỏ nhà đi, và đến hôm nay vẫn không về. Không biết giờ này em ra sao nữa...
Vừa dứt lời, cô bé khóc nức nở, khiến mấy đứa cùng lớp dồn ánh mắt vào cô bé như thể rất ngạc nhiên về điều vừa xảy ra…
Thằng nhỏ hiểu ra mọi chuyện, nó không làm phiền Mãng Cầu nữa… nó ghé sát vào tai cô bé:
- Nín đi, chiều tan học tớ sẽ dắt cậu đi ăn mãng cầu.
Cô bé tưởng cậu bạn vẫn đang trọc ghẹo mình, càng muốn khóc to hơn nữa…
- Và… gặp cả ToToKi nữa...
Thằng nhỏ đứng dậy, nháy con mắt với Mãng cầu và mỉm cười đi về chỗ ngồi của nó…
Reng… Reng...
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc tiết Sinh hoạt tự học, Mãng Cầu giật bắn mình, nhìn ngước theo dáng bước của thằng nhỏ...
#TiểuThuyếtKhôngHồiKết

Monday, December 2, 2019

Monday, December 02, 2019

Trốn đi đâu... để có thể thấy mặt trời...

Có lẽ 1 trong số những điều khiến con người ta cảm thấy sợ sệt là khi tuổi tác của họ ngày càng nhiều thêm…
Nghe có vẻ tiêu cực nhỉ…?!
Cớ sao tôi lại mong mình già đi…

Chả phải, càng nhiều tuổi tôi lại càng cảm thấy mình đã bớt nông nổi hay sao?...
Cái tầm tuổi vẫy vùng với thiên hạ… Tôi từng vẫy vùng thật mạnh để chạy ra khỏi vùng an toàn cố hữu…
Nhưng rồi tôi lại nhận ra… tôi đã từng vùng vẫy như một chú cá mắc cạn…

Chả phải là… một thời tuổi trẻ của tôi đã bắt đầu và kết thúc bởi những sai lầm hay sao…?!

Người ta bảo tôi, tuổi trẻ ai chẳng mắc sai lầm…
Ừ, đúng thế… sai lầm ấy chỉ cho tôi biết thế nào là bao dung cho chính bản thân mình…

Bao dung… chẳng đồng nghĩa với việc sẽ quên đi mọi thứ…

Tôi thường tự trấn an bản thân mình bằng lời khuyên của thiên hạ: Đừng tiếc nuối… đừng tự hành hạ bản thân bởi… chuyện đó xảy ra như vậy… vốn dĩ nó cần phải diễn ra như thế…

Tôi từng tin, từng muốn đặt niềm tin và cũng lại một lần nữa thử tin vào một thứ mà bao người gọi là thiêng liêng… “bạn thân”

Ngày tôi bắt đầu gượng dậy được sau cú hấp tấp và vội vàng năm ấy… một người xuất hiện và anh khiến tôi lung lay với cái nguyên tắc của mình…

Ngày tôi bắt đâu có thể nên tin vào một người và xuôi theo 2 từ “bạn thân” mà cô ấy phong cho tôi… là ngày tôi một lần nữa mắc cạn… và vẫy vùng…

Càng nhiều tuổi, tôi lại càng thấy mình non trẻ đến dại khờ…

Đã từng là một đứa con gái thừa năng lượng với công việc… từng muốn cống hiến hết mình với cái công việc đang nuôi sống mình… 


Ấy vậy mà…


Nổi loạn ngần ấy năm… tôi mới nhận ra… dường như tôi ngày càng cô lập với thế gian rộng lớn, ngột ngạt và đáng sợ…

Anh từng cho tôi một hi vọng để cống hiến… cũng từng khiến tôi mạnh mẽ đứng vững trong xã hội xô bồ này… Tôi thấy biết ơn… có lẽ bây giờ tôi nên gọi anh là “ân nhân” của mình…

Càng nhiều tuổi tôi lại nhận thấy câu nói của một người bạn đã nói với tôi khi ấy thật đúng…
“Đàn ông họ có thể ra đây 10 năm, 20 năm… nhưng rồi họ lại quay về thôi… bởi họ là đàn ông…”

Lại một “vị cứu tinh” xuất hiện…

Tôi vẫn cứ ước… giá như ngày đó anh đừng bắt chuyện với tôi thì tình cảm của tôi đã không chập chờn vì anh… Anh khiến tôi bắt đầu nói dối… và nhen nhóm hi vọng trong tôi… khiến tôi quên đi mất những gì vị “ân nhân đặc biệt” - một người anh lớn đã dạy cho tôi…

Càng lớn tuổi… tôi càng nhận ra việc tôi tự rút lui ra khỏi sự lấp lửng trong buồn bã có lẽ lại sáng suốt… bởi rốt cục thì anh cũng sẽ quay về với nơi… không phải bên cạnh tôi…

Tôi tự hỏi… liệu tôi có thể ghét anh không?

Thật đáng buồn là không? Bởi ảnh cũng đã cứu rỗi cho những suy nghĩ nông cạn của tôi đấy thôi…

Anh, họ, cô ấy, và cả người anh lớn cũng đều là “những người đặc biệt” trong cuộc đời tôi…Cảm ơn vì cho phép tôi được phép lướt qua cuộc đời của thiên hạ…

Càng lớn tuổi, tôi lại càng thấy mình cần nhiều lần trốn tránh thật kỹ để rồi… lại xuất hiện…
Bởi… “tôi sinh ra với bộ não để ngày mai quên đi”
Nhưng... Trốn đi đâu... để có thể thấy mặt trời...
(thonboncodon)
Photo: George Becker

Friday, November 1, 2019

Friday, November 01, 2019

Đơn giản thôi. Cảm xúc là thứ không ai được phép xúc phạm.

Cái cảm xúc “sân si” Gửi những bộ não mang phạm trù non nớt


Ở nhỉ, Giới thiệu với bạn cuốn “Dám bị ghét” – để cho bộ não của chúng ta sẽ được minh mẫn hơn.


Các bạn nói cái gì, tôi đều ghi ra cả và Chúng đủ để tôi có thể đặt cho bạn các câu hỏi dạng Yes/No, khiến bạn có thể hiểu được cái cảm xúc của tôi như cách tôi hiểu được cảm giác của chính bạn. Và rồi có khi bạn cũng có thể hiểu rõ ràng hơn hai từ “xúc phạm”, và “tôn trọng” khác nhau như thế nào?

Nhưng chẳng đáng…

Vòng vo các bạn được gì? Còn tôi mất thời gian.

Chẳng có ai rảnh rỗi để đi  “mớm lời khai” như những điều úp úp mở mở trong tâm thế cảnh giác nhỡ đâu lại lỡ lời của bạn. Bạn muốn nói rằng chúng tôi PHỐI HỢP LẠI VỚI NHAU ĐỂ PHỦ NHẬN phải không?

Ôi cái trí tưởng tượng non trẻ của tôi và bạn có quá phong phú và hài hước lắm không?

TRÊN ĐỜI NÀY, CÁI QUÁI GÌ CŨNG CÓ THỂ XẢY RA!!!

Bạn này, chớ có nghĩ rằng ta chưa biết đến nó, là nó không hề có thật.


Bạn bảo chúng ta cùng hợp tác để đưa ra cách giải quyết hợp tình, hợp lý cả đôi bên. Hợp tác với ai trong khi cái mục đích của các bạn còn mông lung đến mức vô định. Các bạn đưa ra được phương án nào mà bạn thấy thỏa đáng chưa? Hay bạn muốn cái gì? Sao mà khi chúng tôi đưa ra 1 phương án, các bạn lại đánh phủ đầu chúng tôi rằng “chúng tôi đang lạc đề”.

Tôi nói những điều ít nhất bản thân tôi cần, chứ tôi không có trách nhiệm cũng như nghĩa vụ nói ra những thứ các bạn muốn nghe.

Tôi và bạn, chúng ta có phải là Con sâu?


Chắc bạn biết, 1 giây lo lắng và hoang mang cũng khiến cho con người ta giảm đi 1 phần tuổi thọ phải không?

Ai bù đắp cho khoảng tuổi thọ đã mất của tôi đây cơ chứ??? Nồi canh sao?!


Tôi sinh ra với bộ não để ngày mai quên đi…

--
Đơn giản thôi. Cảm xúc là thứ không ai được phép xúc phạm. OK?!

Thursday, October 3, 2019

Thursday, October 03, 2019

"Cậu Sài Gòn" khiến cháu man mác buồn...

Mấy ngày trước cháu về, trông bà đã không còn "da bọc xương" như lần trước...
Cái hôm chủ nhật tuần trước nữa, cháu "tự trốn" về thăm bà, cháu chẳng nói với ai, tự cháu vác xe ra và phi về gặp bà một mình... vài tiếng rồi lại lên...
Bà ơi. Cháu không phải là đứa cháu có hiếu như chú Cảnh sát giao thông nói đâu bà ạ...
Hôm ấy cháu đã chủ tâm vượt 2 cái đèn đỏ, vì trời thì nắng, mà trên đường chẳng có một bóng người, bóng cây... Rồi chú công an tuýt còi vào lề đường... Cháu biết là cháu vi phạm giao thông, cháu chấp nhận bị phạt lỗi như những lần vi phạm khác...
Nhưng cháu không biết tại sao, hôm ấy cháu lại cố gắng xin xỏ chú Công an cho bằng được... Cháu không hiểu sao cháu lại khóc khi xin chú ý tha lỗi...
Chú hỏi cháu, thế trong người cháu có bao nhiêu, có đủ nộp phạt không. 
Cháu nói với chú rằng... Cháu đủ tiền nộp phạt, nhưng chú ơi, chú tha lỗi cho cháu một lần cháu về thăm bà cháu ốm, nếu cháu nộp phạt thì cháu không đủ tiền biếu bà cháu chú ạ... 
Ngay khi vừa dứt lời... nước mắt cháu rơm rớm chảy... và cháu vừa khóc vừa xin tha lỗi...

Bà ơi, những cái "Bằng chứng thoát tội" cháu nói với chú công an: cháu về thăm bà là thật... rồi những chuyện ngoài lề khác như: cháu về Thường Tín, Bình Vọng, rồi chưa có người yêu là thật... Chú hỏi cháu rất nhiều thứ... cháu cũng thật thà trả lời mỗi câu chú hỏi...
Chú hỏi chuyện cháu... thế cháu học gì ra rồi đi làm được tiền lương bao nhiêu... Cháu trả lời thật thà rằng... cháu học kế toán ra... lương cháu chỉ hơn 3tr, gần 4tr (cháu không hiểu lúc đó tại sao con số này lại phọt ra trong đầu cháu nhanh mà không cần phải nghĩ thêm gì đến vậy)...
Chỉ có con số này là cháu bịa ra... đúng là lương của cháu đã nhiều hơn thế này 1 ít bà ạ... 
Chú hỏi sao lương thấp vậy cháu không chuyển chỗ làm khác tốt hơn. Cháu cũng thật thà trả lời... cháu không giỏi như những bạn khác nên cháu không kiếm được nhiều như các bạn ấy... và như thế này cũng tốt rồi chú ạ...
Chú công an tha lỗi vi phạm cho cháu bà ạ. chú còn nói và dặn cháu rằng: thôi chú cho cháu, cháu rất có hiếu, cháu cứ sống thật tốt, rồi ông trời sẽ đền đáp cho cháu...
À lúc lên xe nổ máy, chuẩn bị đi, chú còn hỏi, cháu số điện thoại. rồi nói là cái anh cảnh sát vừa tuýt còi cháu, cũng đang chưa có người yêu, nên có lấy số điện thoại của anh ý không... Chú tốt bụng quá bà nhỉ... Cháu làm sao mà có thể xứng với các "anh cán bộ" như vậy chứ. Cháu từ chối: Thôi chú ạ. chú để cho anh tập trung làm việc ạ"

Cháu cảm ơn và xin phép chú, rồi cháu đi...
Chú chào và "hẹn gặp lại"...

Bà ơi. suốt từ cái chỗ đó... đến gần về đến nhà... cháu lại bật vô thức bật khóc rất nhiều lần trên suốt đoạn đường còn lại... 
Cháu không biết cháu khóc vì điều gì. 

Vì sự thương cảm của chú công an cho cái "hoàn cảnh xô đẩy" của cháu ư?
Vì chữ hiếu chưa tròn, mà trong con mắt của chú công an cháu đã "diễn" cho tròn vai?
Vì lòng tốt của một người xa lạ chăng?
Hay vì những thứ giả tạo không thật mà cháu đã nói với chú ở trên...

Cả chiều hôm ấy, cháu thỉnh thoảng lại nén sụt sùi lại để cậu, mợ không thấy... cháu nhìn thấy bà cháu cũng không kìm chế được... cháu lại né đi một lúc cho nguôi ngoai...

Cháu đã cố gắng để bà nhận ra cháu là "con của con chó" như cái lần bà lên nhà cháu chơi
Ngày bà còn khỏe, cháu nhớ rất rõ, một đợt cháu để tóc dài lắm. và đợt ý cháu lâu lâu mới về với bà... nhưng bà không nhận ra cháu... cháu chỉ cười trừ giả bộ.
Rồi một đợt cận tết hoặc sau tết, Cháu cắt đầu tém... và về gặp bà... bà đã nhận ra cháu: "Dung đấy hả?!"

Đây có lẽ là một lý do mà chẳng ai hỏi cháu rằng tại sao cháu không để tóc dài nữa... người ta chỉ bảo cháu để tóc dài hợp hơn. nhưng hợp với mắt người ta chứ người ta đâu có biết được điều thực sự cháu muốn níu giữ là gì nốt chặng đường còn lại của bà...

Càng lớn, cháu càng vô tâm quá bà ạ. nhưng bà chẳng bao giờ trách mắng cháu vì điều này cả.

Cái ngày mà lần đầu tiên cháu biết thế nào là "da bọc xương"... cháu đã xác định không "chạnh lòng" nếu bà không còn nhớ ra cháu...

Nhưng... 
Chiều hôm chủ nhật ấy, cháu chỉ biết hỏi bà: Bà có uống nước không bà?
Bà đáp: Có... CÔ cho tôi xin một ngụm
Cháu rót lấy cho bà nước, cắm chiếc ống hút vào cho bà hút... bà bị sặc nước... cái sặc nước của một con người khát khô cổ rồi có những "ngụm nước tái sinh"...
- Bà có uống nữa không ạ?
- Không... Tôi cảm ơn CÔ.

Tiếng "cô", cảm ơn "1 cô gái xa lạ" của bà... khiến trí não cháu bất động...

Cháu nhớ có một buổi tối hôm ấy, hay hôm thứ bẩy tuần vừa rồi...
Bà nói chuyện... cũng mong cháu lập gia đình cho yên ổn... (cháu chỉ đoán mong muốn của bà vậy thôi... cho dù lúc ý bà còn chẳng nhớ ra cháu là ai cả...)

Bà ơi...
Hôm nay cháu thấy buồn từ sáng. 
Ở công ty cháu... có một bạn nhân viên mới tên là Nguyên, (chẳng biết bạn có bằng tuổi không nhưng cháu gọi là bạn) bạn ấy ở Sài Gòn ra đây làm việc bà ạ...
Sáng nay đọc tin nhắn trong nhóm chat thấy bạn ấy có ý muốn nghỉ việc vì không theo kịp công việc...
Chợt cháu thoáng buồn...
Cháu không biết lý do là gì nữa bà ạ....
Rõ ràng rằng cháu và bạn ý chẳng hề nói chuyện với nhau câu nào để đến độ thân thiết cả...
Cháu chỉ nhớ. mỗi lần cháu đi ra quan sát các thành viên nhóm cháu làm việc, bạn ấy cứ nhìn cháu và cười chào giao tiếp... Rồi có lúc bạn ấy đi về qua chỗ cháu, đúng lúc cháu ngước mặt lên thì cũng cười chào gật đầu giao tiếp lại với nhau...
Chắc có lẽ cái danh người "Sài Gòn" làm cháu cảm thấy dù chẳng trò chuyện, hỏi han, nhưng bạn ấy luôn cho cháu cảm thấy rất gần gũi, và thân thiện...
Chắc vì "Sài Gòn" là lý do duy nhất lý giải cho nỗi buồn này...

Sự chia ly khiến cháu cảm thấy buồn... và chắc cháu sẽ buồn thật nếu bạn Sài Gòn ra đi...

Và tối nay cháu càng buồn hơn khi nghe bố bảo về việc bà sắp gặp ông...
Cháu đọc cuốn "Vô thường", và cháu biết rằng... cuộc đời này là vô thường... rồi ắt sẽ có lúc chúng ta cũng hóa hư vô... 
nhưng cứ nghĩ đến sự chia ly mất mát là cháu lại buồn...
Có khi là cháu sợ...
Chắc là cháu chưa cố gắng phải không bà...?

Thursday, June 27, 2019

Thursday, June 27, 2019

Người ta cứ nghĩ rằng chúng nó trẻ con, chả biết gì...

Tôi có hai đứa em và tên của hai đứa giống nhau, một đứa hơn tôi hai tuổi, còn một đứa... 
Từ nhỏ, em được bố mẹ, và các bác, gọi bằng cái tên Hoa khỉ... 
Tôi với em bằng tuổi...

Tôi không nhớ chính xác, cũng có thể tôi nhầm lẫn, nhưng trong ký ức của tôi, cái ngày mà tôi đăng tấm hình này là ngày... em... đã đi sang thế giới bên kia…

Vừa tan làm về đến nhà... nghỉ ngơi một lúc, tôi lên gác...

Mở điện thoại ra và như một thói quen thường ngày, tôi lại kiểm tra thông báo Facebook của mình... 

Ờ mà lạ thay. cứ hễ có cái thông báo "Hãy ôn lại kỷ niệm... ngày này 1 năm trước" là tôi ưu tiên hàng đầu...

Ngày này năm nay, đập vào mắt tôi là bức ảnh hôm ấy...

"Time is long but life is short"...

Ừ, Thời gian thì dài vô tận, mà cuộc sống này đâu có ai biết trước được hai chữ "ngờ đâu"...

Em biết không, không hiểu tại sao, bất chợt sáng nay trên trên suốt đoạn đường từ nhà đến cơ quan, ký ức với em lại ùa về bất chợt, và cả ngay bây giờ, khi tôi đang gõ lại những cảm xúc của mình, em vẫn ở đâu đây…

Có lẽ trong đời người phụ nữ, ngày cưới là ngày mà họ mong đợi nhất phải không em… Tôi cũng vậy, cũng từng mong rằng rồi đến một ngày tôi cũng sẽ được như bao người phụ nữ khác, được mặc chiếc váy trắng trong ngày trọng đại ấy của mình…

Nhưng…

Tất cả chỉ là đã từng… chắc cũng chỉ trong khoảng 1 vài năm trở lại đây thôi, tôi đã không còn nghĩ nhiều về điều đó nữa… Nếu như người ta thật lòng, thì tôi sẽ đi con đường khác với “nguyên tắc” mà bấy lâu nay “thiên hạ” người ta vẫn làm…

Ơ! mà sao tôi lại nói chuyện về mình vậy nhỉ, chỉ là tôi đang muốn kể cho em về câu chuyện ngày hôm nay thôi mà… Chắc chỉ có thể giải thích bằng hai từ… “Trùng hợp” mà thôi…

Em ở trên ấy, có còn nhớ cái ngày cuối cùng em lên nhà tôi không?...

Ôi cái trí não của tôi. Chắc không phải giỗ ông, cũng không rõ có phải giỗ bà hay không,... nhưng hôm đó nhà mình có cỗ…

Con bé Đen và bà ngoại nó lên trước, chiều tối em bế con bé Hin lên sau…

Hôm ấy em đùa thôi phải không? Tôi không nhớ rõ hôm đó chúng ta nói những chuyện gì, lần nào gặp nhau, cũng chỉ là những câu nói đùa như vậy. Hôm ấy tôi đã từng mong chờ điều đó sẽ xảy ra thật… và tôi vẫn nhớ, đại ý là...

Hôm ấy em bảo, em cũng sắp làm đám cưới rồi, đại loại là em sẽ mặc váy cưới, hôm đấy “Bác Dung nhớ đến đấy”...

Tôi cứ tin vào cái sự mời mọc ấy của em…

Ấy thế mà vài tháng sau, hay tin em ốm, rồi chỉ vài tuần sau… ngờ đâu…

Sáng nay trên đường đi làm… suốt từ lúc, qua Hầm Kim Liên, rẽ vào Đê La Thành… bất chợt ở ký ức ấy lại ùa về, dừng đỗ đèn đỏ, mà cái cảm xúc của tôi… như sắp… sụt sùi…

Có phải là trùng hợp lắm không? khi mà bức ảnh này, lại đang khiến tôi nhớ nhiều hơn về em… một ký ức lộn xộn…

Tôi nhớ, nhớ cái dáng người rong rỏng cao… dáng người gầy còm bế con bé Đen bú, rồi không nỡ đặt con bé Hin vì sợ nó khóc khi mẹ đặt nó xuống…

Tôi nhớ cái hồi chị em mình còn bé, em rất máu đánh nhau, chị cũng máu lắm… cũng rủ em… ra góc kia 2 chị em đánh nhau không? trời ạ. ngày đó em chẳng biết sợ ai, hay trong suy nghĩ của tôi, em là đứa “đầu gấu” lắm…

Tôi và em đánh nhau thật, đúng kiểu đánh nhau của tụi nữ giới… túm tóc… và tôi… chịu thua…

Tôi nhớ cái hồi tôi còn học cấp một, ngày đó vào buổi trưa, tôi nhớ, em với 2 đứa bạn “đầu gấu” trường tôi, chúng nó học cùng lớp với tôi, em đi đằng sau, bên cạnh tôi và “khiêu chiến” tụi nó: “Ê, đánh nhau không?!”

Rồi cuối cùng chúng mày xông vào đánh nhau thật, đánh nhau đến độ, 2 đứa bạn nó còn "tra khảo" tôi xem nhà em ở đâu?... Tôi sợ lắm chứ, đành về nhà hỏi mẹ xem nhà em ở địa chỉ nào để trả lời chúng nó… 

Từ nhỏ tôi đã sợ cảnh đánh nhau, cảnh xô xát, to tiếng rồi… tôi sợ cảnh đầu rơi máu chảy… có lẽ đó là lần tôi nói thật mà nói dối, nói thật mà sợ sệt lắm… bởi… ở góc nhìn của tôi, em là đứa “đầu gấu quèn” còn tụi nó à… “đầu gấu dạng anh chị máu mặt ý”... và tôi thì lại không muốn em bị làm sao cả...

Tôi nhớ nhớ cái lần, cũng trong ngày giỗ, em bế con bé Hin xuống, Em bảo em bận việc phải ra ngoài gặp bạn một tý, nhờ bác Dung trông hộ con Hin một lát rồi tý em về, bởi lúc ý nó đang ngủ mà… Ngày ấy nó chẳng theo ai, người lạ bế là khóc không dỗ được… tôi cũng chẳng ngoại lệ, nó tỉnh dậy, chẳng thấy mẹ đâu, khóc inh trrời… Bác Dung dỗ, bế nó bảo là "Mẹ con đi tè rồi, đợi mẹ con tè xong mẹ con lên với con nhé…"

Tôi cứ dỗ kiểu thế mấy lần. nín khóc một lúc rồi lại gào lên... như thể nó biết rõ là bác Dung nói dối nó vậy…

Và rồi bác Dung phải dùng chiêu khác thôi… Cầm con điện thoại lên, giả vờ bấm gọi rồi nhắn tin cho mẹ Hoa... trước mặt nó... 

- Alô, mẹ Hoa à, mẹ đi tè xong về với Hin nhanh nhé…

Cứ thế… 1 cuộc gọi, rồi 1 cái tin nhắn giả… và nó im bặt, bám lấy bác Dung…

Mẹ Hoa về cũng khen bác Dung đáo để với tài giỗ trẻ con :3…

Rồi một cái giỗ khác, cũng em, cũng con bé Hin… Tôi không rõ là em đang đùa, hay em nói thật… Em bảo hay là em gửi con Hin cho bác Dung nuôi hộ… tôi làm gì biết nuôi em bé đâu, bảo tôi chơi rồi trông tụi nó còn được thôi chứ… tôi cũng đùa lại vậy…

Nhắc đến 2 đứa nhỏ, tôi không rõ tại sao em lại ghét con bé Đen đến vậy? Nó chỉ là trẻ con thôi mà, nó là đứa con em rứt ruột đẻ ra sao em “hắt hủi” nó như vậy…

Em biết không? Có lần, Con bé đen nó tâm sự với tôi… kể là mẹ cứ đánh nó trong khi “lỗi là do em Hin”... rồi tôi hỏi.. thế mẹ con ghét con rồi đánh con đau thế, con có ghét mẹ con không?

Em nghe thấy không? Nó bảo là không…

Và tôi nói một câu, như có vẻ xui dại nó rằng: nếu mẹ con mà đánh con, còn bảo là… “mặc dù mẹ đánh con, nhưng con vẫn yêu thương mẹ”...

Em ở trên đấy có thấy được không?

Cái ngày đưa em đi, cả con chị Đen lẫn con em Hin đều khóc… 

Mới có vài cái tuổi đầu đã mất mẹ, người ta cứ nghĩ rằng chúng nó trẻ con, chả biết gì… nhưng chúng nó biết, từ giờ chúng nó không còn được gặp mẹ nữa…

Hoa khỉ à, ở trên đấy, em hãy phù hộ cho bà ngoai, và hai đứa nhỏ em nhé...

Thời gian thì dài vô tận, mà cuộc sống này đâu có ai biết trước được hai chữ "ngờ đâu"...

MÌnh có thể không hiểu được hết cảm xúc của người khác, nhưng sẽ trân trọng chính cảm xúc của chính mình... 

#NTK 
#TiểuThuyếtKểLể 
(Dung kh...)

Saturday, June 1, 2019

Saturday, June 01, 2019

Gửi anh chồng tương lai

Gửi anh chồng tương lai
Nếu chúng mình ưng nhau 
Anh cứ dắt em về 
Gặp gia đình anh nhé...

Đơn giản không cầu kỳ 
Em không cần cỗ lớn 
Cũng chẳng cần xe hoa 
Một cái lễ tròn đầy 
Và mâm cơm là đủ...

Ảnh cưới mười năm sau 
Nếu còn ở với nhau 
Mình chụp sau anh nhé.
Em muốn một bức ảnh
Ghi dấu ấn gia đình...

Những ngày đầu mới về
Làm con dâu ba mẹ
Chắc còn nhiều thiếu sót
Nhưng em sẽ cố gắng
Chỉ cần anh bên em...
(thonboncodon)

Tuesday, February 12, 2019

Tuesday, February 12, 2019

Người đặc biệt - xin giữ cho riêng nhau.


Cô không biết lý do tại sao người ta lại vượt qua cái ranh giới mà cô ta đã đặt ra.
Một ranh giới mỏng tang dễ chạm vào.
Một ranh giới gọi tên "đặc biệt"
Chẳng có một cái tiêu chuẩn cụ thể nào cho ranh giới này cả. Bởi 2 từ "đặc biệt" đã bao hàm toàn bộ ý nghĩa mà cô muốn diễn tả.
Khi nghe đến 3 chữ "người đặc biệt" thì họ lại mặc định là nửa kia của cô. Còn với cô, trong cuộc đời của mình "nửa còn lại" của cô không đếm xuể.
Họ đặc biệt chỉ bởi vì họ vô tình đi ngang và để lại những dấu ấn trong cuốn tiểu thuyết của đời cô.
Mới từ vài giây trở về trước họ chẳng là gì và ngược lại, nhưng chỉ một khoảnh khắc họ đã đặt bước chân sang vùng đất đặc biệt tự khi nào không hay.
Vui có, buồn có, thất vọng có, giận hờn có, tiêu cực có, tích cực có, thậm chí mất mát cũng có... nhưng cô chẳng bao giờ ghét nổi 
Nhờ họ cô thay đổi... nên cho dù thế nào họ cũng là những người đặc biệt và đáng tôn trọng.
"Từng đặc biệt thì luôn là đặc biệt"
Gửi Người đặc biệt - xin giữ cho riêng nhau.


Friday, January 25, 2019

Friday, January 25, 2019

Mốc meo Tus...


Đã vài lần phải băn khoăn giữa 2 lựa chọn dừng lại hay tiếp tục về tất cả mọi chuyện đã, đang diễn ra. Nhưng thực chất chưa có một lần nào suy nghĩ về chúng một cách nghiêm túc cả... thật sự từng chuyện một và chưa lần nào cả...
Lý do đầu tiên là gì?
Lý do níu kéo là gì?
Lý do tiếp tục là gì?
Lý do dừng lại là gì?
Lý do cuối cùng là gì?
Là ai? Điều gì? Lúc nào? Ở đâu?
Cuối cùng thì lựa chọn của mình cho từng vấn đề là gì đây?
Một khi sự lựa chọn xuất hiện tức là ta phải đối mặt với 2 điều được và mất... Liệu nó có thực sự là điều đối lập hay là 2 thứ bổ trợ cho nhau?!
Chọn rồi thì phải chấp nhận và sẽ không được hối hận về những lựa chọn đó của mình.
Khi mà người ta không nỡ gác lại thứ đã qua thì cho dù ở hiện tại có có gắng bao nhiêu thì cũng khiến cho tương lai trở nên mịt mờ...
--
P/S: Trong cậu đang dậy sóng phải không?! 😔
Những dòng này ban đầu là tôi tự viết cho chính mình, nhưng hôm này có lẽ tô nên dành nó đến cậu...
Tôi không biết cậu có thực sự ổn không? Nhưng chỉ mong lòng cậu bớt dậy sóng... 

(Dung kh...)
Friday, January 25, 2019

Status 25/01/2018

#NTK #TiểuThuyếtKểLể
Ở giữa những lưng chừng, ấy là có một mối quan hệ mà người ta không gọi được tên; có những khi mỉm cười mà người ta cũng không nhận ra được là đang vui hay buồn.
Bắt đầu từ người lạ, và kết thúc là đã từng quen.
Trốn tránh một cách đột ngột và rồi lại chậm rãi bước ra khỏi những thói quen mơ hồ...
Bẵng...

Saturday, January 5, 2019

Saturday, January 05, 2019

Status 23/12/2018

Giá mà anh thẳng thắn rằng nói một câu rằng: em không còn xứng để anh dành tình cảm nữa.
Thì có lẽ đến giờ này tôi có thể dừng nuôi hi vọng vào thứ tình cảm lấp lửng mà anh từng dành cho tôi như khi ấy.
Ngày đó anh chỉ thử ươm những hạt mầm cảm xúc trên mảnh đất khô cằn với nhiều lớp hàng rào bao quanh. Anh đâu có lỗi!?
Nếu có hờn thì hãy hờn bản thân mình vì quá tin vào mọi điều tốt đẹp.
Nếu có trách thì hãy trách bản thân mình luôn nghĩ rằng người ta đùa thôi nên mình cũng hùa đùa lại...
Có giận thì hãy giận mình vì ngay từ đầu đã không tôn trọng cảm xúc của người ta. Cho đến khi người ta nói rằng điều đó là thật. Để rồi lung lay và muốn đặt niềm tin thêm một lần...
Có ghét ai... thì anh cũng không phải là người để ghét...
Nếu như hôm đó tôi có can đảm khùng thêm một lần, hỏi anh một câu mà tôi đã từng hỏi một người...
Thì có khi giờ này tôi cũng không ngại ngùng với anh và sẽ tốt như mối quan hệ giữa tôi và người ấy ở hiện tại...
Sai rồi. Khi bây giờ mới chấp nhận cất anh đi...
Giữ anh lại thì mùa đông sẽ tới...
Buông tay anh mùa đông sẽ sớm qua...
Saturday, January 05, 2019

Góc Tuyển dụng cho dự án cuối năm:D

Bạn có một thân hình bốc lửa nhiều người ước ao?
Thân hình quá gầy hay quá béo khiến bạn có cảm giác tự ti?

Bạn đừng buồn, hãy đến với chúng tôi để dáng hình của bạn được tôn vinh!
Chúng tôi không đảm bảo bạn có thể tăng cân, hay giảm cân trong tích tắc, nhưng chúng tôi đảm bảo, bạn sẽ có một trải nghiệm cực kỳ thú vị tại PC's Year End Party 2018.
Các bạn không cần chúng tôi... Nhưng chúng tôi cần các bạn!
Chúng tôi không cần những người mẫu chân dài sải bước trên những sàn két-goắc, chúng tôi không cần những diễn viên gạo cội nhiều năm kinh nghiệm diễn xuất, chúng tôi cũng chẳng cần những vũ công chuyên nghiệp trên sân khấu. Chúng tôi cần bạn! 
Yêu cầu của chúng tôi đơn giản thôi
- Chúng tôi cần 6 tạo hình cây chuối, 
- Không phân biệt giống cái hay giống đực,
- Không phân biệt chuối cong hay chuối thẳng
- Không phân biệt là chuối tây hay chuối tiêu, 
- Không yêu cầu chuối non hay chuối già
- Chỉ cần bạn nhiệt tình là đủ!!!
- Công việc cụ thể chúng tôi sẽ trao đổi với bạn sau.
Quyền lợi đạt được: 
- Bạn sẽ có thêm nhiều kinh nghiệm diễn suất, tạo hình, hóa trang... làm tiền đề để bạn có thể dấn thân vào bọ-bít
- Chúng tôi tiên lượng khi dự án này bắt đầu, sẽ có rất nhiều pa-pa-rá-dì sẽ ghi lại những khoảnh khắc tỏa sáng của bạn
- Bao ăn ngay sau khi dự án kết thúc
- Trang phục biểu diễn sẽ do chúng tôi tài trợ 
- Nếu dự án kết thúc thành công tốt đẹp, bạn và chúng tôi sẽ được "tặng thưởng bằng hiện kim" =))
- Và rất nhiều quyền lợi khác khi bạn tham gia cùng với chúng tôi.
Vậy còn chần chừ gì nữa mà không dâng hiến thân mình của bạn cho chúng tôi để nhập hồn vào những cây chuối trong vở kịch mang tên: "Khoảnh khắc đêm xuân - Chí phèo, Thị Nở".
*Hãy góp mặt cho khoảnh khắc ấy của Nở - Phèo đi thôi"
Chúng tôi muốn thấy chuối!!!
--
P/S: Trong phút chốc ngồi buồn buồn vì đống file trước mặt, bản tin tuyển dụng cho đội văn nghệ của nhóm em đã ra đời :3
Chúc mọi người vui vẻ. 😆😁😂
Hihi bài viết đăng vào Group Bloggers VIET - Bến Đỗ Cảm Xúc lâu rồi, nay đọc lại. nên up vô đây để lưu giữ khoảnh khắc được một đồng nghiệp khen là "có thê viết con-ten được đấy" =))

Thursday, December 6, 2018

Thursday, December 06, 2018

Status 06/12/2018


Có những chuỗi ngày không ngắn mà cũng chẳng dài... chỉ muốn chìm vào những giai điệu, những ca từ... rồi tự thu mình vào một góc để mà không dám tự tin bước ra khỏi "vùng thoải mái"...
Chỉ cần bước qua cái vạch kẻ kia thôi, là mày sẽ khác cơ mà...
Tại sao cứ phải tìm ra cái lý do để lùi bước chân lại?!
Lùi lại để làm gì chứ... trong khi cả thiên hạ ngoài kìa người ta đang tiến bước về phía trước...
Chả phải là mày nằm lòng cái 2 cái nguyên lý "đánh đổi" và 'chi phí cơ hội" hay sao?
Chả phải là mày rất muốn là một kẻ kỳ cục trong mắt người khác hay sao?!
Ra ngoài đi... đừng quanh quẩn với những thứ mang tên thân quen, chuyện đã qua và những kẻ mang tên "xưa"...
Chả phải mày là một người giỏi làm cho mọi thứ kết thúc rõ ràng hay sao?
Hà cớ gì...mà không thử tin vào mình, rồi tin điên dại thêm một lần...?!

Sunday, November 4, 2018

Sunday, November 04, 2018

Status 04/11/2017

Cuộc sống...
Tất cả mọi thứ đều không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra với bản thân ta và những người xung quanh.
Ranh giới của cái cảm xúc tột cùng lúc ấy có lẽ nó được đo bằng một giây ngắn ngủi.
"Giờ chẳng còn gì cả!"
Cái cảm xúc đó. Chỉ duy nhất những người thân yêu của họ mới có thể cảm nhận được.
Hơn cả một cú shock với người mẹ, người thân, 
Họ sắp phải đối mặt với một sự mất mát không đong đếm được.
Tuyệt vọng đến tột cùng.
Còn tôi, tôi không phải là người trong cuộc 

Sunday, October 21, 2018

Sunday, October 21, 2018

Cảm xúc chờ...

Bao lâu nhỉ? 
16 tháng 1 ngày là thời điểm tôi bắt đầu những dòng này…

Em làm tôi rớt nước mắt…
Dù đã từng nghe được thông tin phong thanh trước đó lâu lắm rồi… dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cảm xúc đến lúc này hoàn toàn trái ngược em ạ…



Tôi buồn... 


Tôi vẫn còn giữ tấm ảnh này chụp em vào năm 2017
Tôi vẫn còn nhớ cái dáng em ngồi chờ HR cùng chúng tôi…
Tôi vẫn còn nhớ mang máng rằng “đây là công việc đầu tiên của em khi mới ra trường” (nếu như không phải đúng như vậy tôi xin lỗi em khi phải biện hộ rằng: Lâu quá rồi chị không thể nhớ rõ hoặc nhầm em với người khác)

Nay tôi lại ngồi, lại dùng thời gian cho cái cảm xúc… dành cho em…

1 năm 4 tháng 18 ngày chúng ta chính thức là đồng nghiệp cũ.
Dù sau này có ai hỏi về em tôi cũng sẽ tự hào trả lời họ như vậy, thay cho câu trả lời “đứa em trước làm cùng công ty”

Em có tin vào linh cảm không?

Chẳng biết có phải là do linh tính mách bảo hay không. Nhưng những ngày tháng tư ấy thôi thúc tôi phải làm một điều gì đó tới em. Và tất cả đều không kịp. Chỉ có thể gửi lời cảm ơn thoáng chốc tới em trong chưa đầy 1 phút cuối buổi họp mà tôi đã phải nhắn Linh Lê đổi lịch họp hôm ấy cho mình…
Và tôi thấy tâm mình nhẹ nhõm hơn khi nghe em nói rằng kết quả của buổi họp hôm ấy, đã làm em thấy đủ, đã làm em thỏa mãn những điều em mong muốn (cho dù chỉ là 1 phần)

Ngày cuối cùng ấy, tôi lại buồn hơn…

“lần đầu tiên mới thấu khoảng cách của chữ xa, lần đầu tiên mới hiểu cảm giác của chữ buồn”...

Gần đến 4 giờ chiều, bất chợt và vô tình, giai điệu bài hát vang lên… mọi bình tĩnh, cũng không thể đánh lừa cảm xúc dâng trào lúc ấy...

Ừ thì có khóc, ừ thì có lộ liễu cái cảm xúc…
Nhưng hôm ấy tôi chẳng muốn ồn ào, chẳng đăng status như bao lần…

Em, cô đồng nghiệp...
Sống tình cảm, sống hết mình, sống cống hiến…

Chưa bao giờ có cái ôm nào chặt và nặng đến thế…!

Không buông một lời chúc nào tới em cả…
Chẳng dám nhìn vào em…

Chào em một thành viên của Vỡ Lòng Hội…
Chào em một người đồng nghiệp đúng nghĩa...

21/10/2018
Vào ngày 13/1/2017, Chúng ta chính thức gặp nhau, chính thức trở thành 1 team từ ngày đó... 
887 - Vũ Nhật Linh


Chị cứ tự tin rằng… có thể lưu lại toàn bộ cái cảm xúc ngày hôm đó…

Đúng cảm xúc ngày hôm đó như thế nào, chị vẫn còn nhớ rõ…

Nhưng chị đã lầm khi đã không diễn tả luôn vào đúng cái thời điểm ấy, để bây giờ có muốn lưu giữ lại cảm xúc của mình cũng không thể trọn vẹn.



Hôm nay, chị đọc dòng status của em trên Facebook...
Con người em như nào, thì con chữ của em cũng thể hiện như vậy.

Chị cảm ơn, vì chị vẫn chưa nằm trong danh sách những người em unfriend....


Tớ không phải một người ưa thích các mối quan hệ. Tớ thích càng ít bạn càng tốt. Tớ kém trong việc mở lòng lắm, nên quanh ra quẩn vào cũng chỉ chơi được với một số người hay tiếp xúc
Tớ không thích xã giao. Càng không thích níu giữ một tình bạn chỉ để tiện thể thì nhờ nhau hay tiện thì ngó vào wall facebook của nhau
Tớ nhớ hết lý do tại sao các cậu trong list bạn bè. Tớ nhớ hết những chi tiết nhỏ nhặt về các cậu. Dù các cậu có là người không gắn bó với tớ đi nữa. Từ 280 friends, danh sách bạn của tớ tụt xuống còn 182. Các cậu đặc biệt hơn cả; cảm ơn vì tớ đã biết các cậu.

Chị không hiểu, tại sao nhiều người, người ta hay show tin nhắn "riêng tư" của họ cho chị xem như thế...
Chị không có thói quen tọc mạch và xem tin nhắn (hay các đoạn hội thoại riêng tư) của người khác, từ trước đến nay và sau này cũng vẫn vậy...
Dù người ta có đưa ra kêu chị đọc, chị cũng chỉ theo "thủ tục" nghía mắt vào cái màn hình, đảo con mắt qua trái qua phải vài từ rồi thôi, đến cả nội dung chị đã đọc là gì, chị cũng chẳng thể nhớ nổi chỉ sau vài phút vì chị không phải là người ở trong cuộc thoại đó thì làm sao chị có quyền phải đọc kỹ chúng chứ...

Hôm ấy cũng thế, nó chìa màn hình điện thoại cho chị coi đoạn trò chuyện của em cho chị coi, và vẫn vậy, chị chỉ nhìn thấy mấy cái màu xanh xanh của Skype, chứ chẳng dám đọc kỹ nội dung (mặc dù lúc ấy người ta cho mình cái quyền được đọc kỹ cơ mà...) Chị thấy cứ như chị lại hay, Có cận, nhưng chẳng đeo kính nữa... cái gì cũng muốn nhìn cho rõ ràng cũng không phải là hay lắm đâu em nhỉ?!

Bất chợt chị nhớ lại ngày hôm ấy, Sau khi nhận cái ôm chào tạm biệt, Đội "Dung lung tung" của chị đi ăn chè, Tuân nó show điện thoại của nó cho chị xem... chị chỉ nhớ 1 câu nó kể lại lúc ấy. Em nói nó có kiểu nói chuyện giống giống chị Dung, thỉnh thoảng nhảy vào nói "tào lao bí đao" 1 câu rồi thôi...

Chị lại tào lao thêm một lúc nữa nhé...
Trước đó vài hôm, đột nhiên, Tuấn inbox skype cho chị hỏi "Nhật Linh là người như thế nào hả chị?"
Có lẽ chị phải cạp cái màn hình ra đây thôi...
Chị không giỏi nhận xét về một ai đó, nhưng chị có thể cảm nhận được rằng... em ở cạnh ai, thì họ sẽ không bao giờ có cảm giác sợ hãi...

Chị không giỏi giữ gìn các mối quan hệ, cũng có thể một ngày nào đó chúng ta chẳng có lý do gì để liên lạc với nhau cả... nhưng "chị vẫn nhớ lý do tại sao em trong list bạn bè, chị vẫn nhớ lý do em xuất hiện trong cuộc sống của chị. Chị nhớ những chi tiết nhỏ nhặt ở em"
(Dung kh...)

Saturday, October 6, 2018

Saturday, October 06, 2018

Status 06/10/2018

Một bộ phim mà mình cứ xem đi xem lại thì cảm xúc dành cho nó cũng nhạt dần thì phải? 
Hôm nay, lại vô tình thấy bộ phim, và là lần thứ 4 mình xem "Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ xanh"




Bộ phim cứ nhẹ nhàng như cái tên của nó, cho đến cảnh, thằng Thiều, giấu Cu Cậu giả sau lưng và lùi bước bỏ chạy thì mạch của phim bắt đầu trùng xuống...



Niềm hi vọng dường như đang được nhen nhóm trong ba đứa trẻ, khi thằng cu Tường mò được cục vàng rồi thằng Thiều khăng khăng rằng nhà chúng nó sẽ giàu lên. Và rồi cũng lại vụt tắt...

Khi nhắc đến những đứa trẻ, người ta thường cứ mặc định gắn cho chúng hai từ "hồn nhiên"... Có đúng như vậy không...?!
Thằng hai Thiều, Con bé Mận, ngay cả thằng cu Tường, trên khuôn mặt của chúng, trong cái ánh mặt "đầy hi vọng" của chúng đâu đó vẫn đượm một nét buồn man mác...

- Anh hai, anh đừng nói vơi ba là anh đánh em. Anh nói em leo cây bị té.

Lại thêm một lần nữa, cũng chính câu nói này khiến mình chững lại... Chỉ khác là bữa nay không còn phải dùng tay lau nước mắt nữa thôi.

Luôn thích xem phim Việt chỉ bởi những câu thoại đơn độc như vậy. 
Luôn thích xem phim Việt vì nó có thể đẩy cái mớ cảm xúc của mình lên, xuống hỗn độn... 
Luôn thích xem phim Việt chỉ bởi bản nhạc phim, giai điệu nhạc nền, hay những phân cảnh quay chậm như thế... chậm đến "lòi" cái tinh tế của phim

Xúc cảm đang trùng đến mấy, âu cũng sẽ phải nhoẻn miệng cười cùng cậu bé đến 1 giây cuối cùng.
"Nắng mưa là chuyện của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng"


Friday, September 28, 2018

Friday, September 28, 2018

Chiều thu nay vắng hương hoa sữa rồi…

Loay hoay mãi, cô cũng check được 2 dòng sku đầu tiên trong cái file amazon UK. Đổ một màu xanh để đánh dấu done cho chúng xong, cô  nghía xuống góc phải màn hình, 4:02 PM, hết giờ rồi, dừng thôi, hôm nay như vậy có lẽ là đủ rồi.

Cả ngày cô đeo “chiếc bịt tai gắn dây điện” như một cách giúp cô mặc kệ thiên hạ xung quanh. Bài nhạc vẫn còn đang chạy dở, cô gỡ chiệc headphone xanh lá xuống đặt lên bàn, rồi lẩm bẩm nhớ xem sáng nay mình đã để xe ở chỗ nào. Miệng lẩm bẩm vậy, nhưng nào não cô có lập tức thực hành gì đâu… cô lúc nào cũng vậy, mắt nhìn ở một hướng, rồi quẳng não ở một phương, có lúc thì ngồi thẫn thờ nhìn cái màn hình và rồi chỉ để nín một tiếng thở nhẹ…

Có lẽ là tầm 4 rưỡi gì đó, cô bắt đầu đứng dậy và tắt máy, hôm nay cô lại về sớm, chứ chẳng nán thêm tý nào.

Mùa đông à, đôi bàn tay hở, đôi chân chẳng đi tất, cô vẫn có thể chịu được, nhưng ngoại trừ cái cổ cô rất sợ để nó hứng gió mỗi khi ra ngoài trời lạnh… Cái tiết trời lành lạnh như này, đáng lẽ cô phải cài cổ kín như bưng ấy vậy mà cô gấp chiếc áo dài tay để vào chiếc túi ni lông, treo nó trên xe rồi lên đường đi về. Chiếc ba lỗ mỏng tang màu xanh cổ vịt, bên ngoài là chiếc áo khoác lửng tay bỏ khuy cài cùng cô hòa mình vào cái tiết trời chiều hôm nay. Nhưng cái lạnh này đâu sánh được bằng cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông gió lộng…

Cô lại chọn phố lang thang…

Vẫn phố Huế, vẫn Hàng Bài, Đinh Tiên Hoàng rồi Bà Triệu…

Hôm nay cô mới nhận ra một Hà Nội nhiều cây đến vậy...

Cô sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, nhưng chưa một lần nào cô nhận mình là một người yêu Hà Nội cả. Cách cô dành tình cảm cho Hà Nội xô bồ của mình không giống như cách cô dành niềm thương cho Xì-goòng hoa lệ.

Hà Nội phố…

Những con đường chật hẹp, mà cái văn hóa nhoi luôn chực chờ giờ cao điểm, bỗng dưng thấy rộng rãi hơn hẳn. Những chiếc lá cây một màu xanh thẫm như không vướng bụi đường. Mặt hồ hôm nay lặng thinh, quán kem Thủy Tạ vẫn chưa có bóng dáng một vị khách nào tới mua.

Nếu thực sự tiết trời không lạnh lạnh như chiều nay, có lẽ cô phải lượn thêm mấy vòng rồi mới về…

Hôm nay cô mới cảm nhận được cái lạnh của tiết trời, khiến con người ta buồn thế nào… Bầu tiết lạnh ấp vào 2 cánh tay cô, ôm lấy cổ vả ngực cô khiến cô phải lái xe chậm chạp đến vậy à? Cũng hay đấy chứ, cô lại có thêm thời gian để ngắm phố, ngắm phường.

Cô thỉnh thoảng cũng hay lượn hồ như thế, mỗi lần quẩy 1 vòng là bao buồn tức, tủi hơn đều được hồ mang đi… nhưng hôm nay lạ quá, chuẩn bị chào tạm biệt Hồ, hồ lại khiến tâm trạng cô trùng xuống một xíu…

Hà Nội nhiều lúc khiến người ta buồn sao ấy…

Chiều thu nay vắng hương hoa sữa rồi…

Sunday, September 9, 2018

Sunday, September 09, 2018

Em kể anh nghe một câu chuyện đầu thu…

- Dung ơi!... Cháu chào bác, Dung đâu rồi ạ?
Đang rửa mặt trong WC, em chạy ngay ra, ló đầu ra ngoài cái lan can gác xép và đáp lại như bao lần:
- Đợi Dung một lát nhé…
Xong em tất tả chạy lên tầng để thay cái cái quần dài hơn trước khi ra ngoài. Cầm chiếc điện thoại vứt lăn lóc, nằm bơ vơ 1 chỗ, tận 5 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn mà em không hề nghe thấy tiếng chuông nào ư?!
Vì vậy mà hắn lại thêm một lần nữa vào tận nhà để hộ tống em ra ngoài đường… Dường như, em không đủ kiên nhẫn để có thể chờ một ai đó… trong khi hắn… chờ đợi em hàng mấy cái “rất lâu rồi”; khi em “trốn tránh” thì… hắn tìm gặp em bằng được… 
Thực sự thì… có nhiều lúc em cảm thấy rằng mình có lỗi với hắn nhiều lắm...
Rút sạc điện thoại, ném phăng cái điện thoại vào chiếc túi, chẳng thèm đọc cái tin nhắn hắn gửi đến có nội dung gì…
Hắn luôn vậy, luôn là xe ôm tình nguyện cho em như thế… 
- H đèo Dung ra cây ATM một lát rồi mình đi nhé,
Sau khi bước ra khỏi cây Tech… sau khi xong “công chuyện” của riêng mình…
- Giờ mình đi đâu không H?
- D có đi uống nước ép không?
- Ừ, cũng được, H đèo đi đâu thì đi…
Luôn là vậy, ngồi sau xe hắn em chẳng bao giờ phải lo rằng mình sẽ bị đi đến “một nơi chẳng ra gì”...
- Nếu đi Lạc Trung thì mình đi đường Thanh Nhàn cho dễ đi H ạ…
Cạnh quán nước mà hắn hay tới, người ta đang thi công, và ồn ào lắm… như này chắc hơi ồn...
- Ừ, hay mình đi thêm một đoạn đi, quán khác cũng được, không ồn ào là được…
Hắn đèo em lên một đoạn rồi tạt vào một quán cà phê gần đó, 
Ánh đèn mờ hiu hiu, khiến không gian trở nên tối tăm nhưng yên tĩnh, mặc dù quán ngay gần mặt đường…
- Hai em uống gì?
- Cho em một ly nước chanh - Hắn gọi 
Chị chủ quay sang phía em, em định hỏi cho mình một ly nước cam nhưng sau vài giây đứng im và lưỡng lự:
- Cho em 2 nước chanh ạ…
Em là vậy “cái gì cũng được”; “ừ”, “sao cũng được”. Lúc nào cũng khó tính với người khác, nhưng với bản thân mình thì lúc nào cũng dễ dãi chọn lựa như vậy…
Lần nào cũng thế, cùng chung một phương tiện, một người luôn tình nguyện cầm lái, một người luôn chọn ngồi đằng sau, cũng vẫn là những chuyện đã từng “than thở” cho nhau nghe hết lần này đến lần khác… Em không thể nhớ rõ được hết, nhưng có lẽ, hôm qua là lần đầu tiên, 2 đứa cùng gọi chung một loại đố uống…
Chưa có ly nước chanh nào cái gì cũng vừa phải như vậy, đá vừa phải, ngọt vừa phải, vị chanh cũng vừa phải… Nhấp ly nước không còn cái cảm giác lạnh buốt, ngọt sắc như những quán em đã tới...
Ấy thế mà đã gần 22 giờ rưỡi rồi sao… 
Đã đến lúc 2 đứa phải đứng dậy rồi…
Đứng đợi hắn đi WC một lát, em mới mở cái tin nhắn ra xem:
“D ơi! H đợi ngoài đường nhé”
- Nãy Dung để điện thoại ở trên nhà rồi xuống rửa mặt nên không nghe thấy Huyền gọi, giờ mới đọc tin nhắn…
Lý do luôn là vậy, luôn luôn là vậy, và không bao giờ là bịa ra cả… Nhưng hắn chẳng bao giờ quan tâm… Hắn vẫn tìm em, hắn chẳng bỏ mặc em lần nào cả… nhưng em chẳng bao giờ dám kể lể với hắn một lần về chuyện của mình… bởi hắn đâu có phải trong chuyện của mình đâu mà có thể giải quyết thay cho mình...

Có lẽ, hôm qua, là lần lâu nhất em “nghe” câu chuyện của hắn…
Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa thôi, là hắn về với người mà sau này hắn sẽ dành thời gian nhiều hơn là em… hắn sẽ phải lo cho tổ ấm của hắn… chứ đâu còn những tháng ngày… vô lo vô nghĩ như hiện tại… với em...

Em kể anh nghe một câu chuyện đầu thu…
Cô xe ôm đợi chờ hoài không giận
Luôn tìm kiếm khi không thấy em đâu
Vẫn những chuyện chẳng bao giờ hết được
Vị ngọt của chanh, vị mát vừa của đá
Ánh đèn mờ, hiu hắt phố quán đêm…
Ly nước chanh đầu thu hẫng một nhịp...
(thonboncodon)

Friday, August 17, 2018

Friday, August 17, 2018

Mớ cảm xúc manh động...


Cô ta vật vờ mấy ngày nay rồi. Không muốn nhích người lết ra khỏi chiếu... tất cả mọi thứ trên cơ thể cô đều như muốn rã rời...
Mệt... mắc mưa... những cảm xúc tiêu cực luôn nhen nhóm chỉ trực trào vào những ngày như thế...

Ngay cả khi người sai không phải là cô ta, lỗi lầm của họ đã khiến cho cô thấy thực sự buồn đến mức khiến cô muốn rời đi, cô muốn đẩy mọi thứ ra khỏi cuộc sống còn lại của cô, thì những "lời xin lỗi giả tạo kia" cũng đủ khiến cô cảm nhận rằng họ tôn trọng một mối quan hệ như thế nào.

Không có lời xin lỗi nào là không thật tâm cả. Cũng chẳng bao giờ là muộn để nói lời xin lỗi với bất cứ ai cả.
Cô vẫn luôn nhớ câu nói ấy.
Có những cô lúc nản lòng thật sự mà chẳng rõ căn nguyên
Trong cái mớ cảm xúc hỗn độn... cô luôn có thể xù lông nhím lên với bất cứ ai bất cứ lý do gì cũng khiến cô nổi quạu... mà chỉ khi nhìn lại cô mới nhận ra vấn đề đang đằng nằm ở chính bản thân mình...
Cô là người cố tình sai... cô luôn để cảm xúc cá nhân chi phối hành động và lời nói của mình...
Cho đến thời điểm hiện tại. Có 2 người duy nhất cô chưa dám nói lời xin lỗi đến họ... cô không có can đảm...
Có những thứ khởi điểm cô ta rất hào hứng với lựa chọn của mình. Nhưng trên đoạn đường cô chọn luôn có những thứ ngáng đường cô lại... cô sẽ ổn nếu cô bình tâm lại một chút và ngồi nói chuyện với chúng - mớ cảm xúc manh động.
--
Khi đã chọn một đường đi mơ hồ hãy cứ đi thẳng đến tận cuối con đường. Nếu đến cuối đường là một ngõ cụt, hãy quay lại quành ở chỗ ngã rẽ mà ta phân vân.
Đừng vội rẽ ngang khi chưa đi đến tận cùng của lối đi đã chọn... biết đâu đấy trên đoạn đường ta đặt chân vào có những điều ta chưa từng thấy...
(Dung kh...)