Breaking

Friday, November 11, 2016

Friday, November 11, 2016

Có lẽ sẽ là từng quen...

Tôi chẳng hiểu sao, những lúc buồn, tui lại thích nghe nhạc thất tình... trong khi tôi chưa từng được bước vào một cuộc tình chính thức nào cả...
Nhiều người tò mò, và nhiều người hiểu lầm... nhưng tôi vẫn cười, vẫn cố gắng giải đáp để che giấu đi một cái sự thật mà chính tôi biết rõ...
Nhưng họ vẫn cứ tếu táo... chẳng tin...
Ừ thì chẳng tin cũng được, không sao cả đâu. tui... mình tui tin là được rồi....

Chủ nhật ấy, cậu có lên Hồ Gươm không? Đi ngược dòng người, tôi vô tình thấy một gương mặt và một nụ cười quen quen...
Như vậy đã 2 lần trên Hồ, tôi bắt gặp những người bước qua cuộc đời tôi
Lần đầu là một cậu em của người quen lướt qua trước mặt tôi... tôi dõi theo và rồi ngưng tìm kiếm...

Còn cậu, tôi... lướt qua cậu trong sự vô tình...
Gương mặt ấy, nụ cười ấy, có lẽ giống cậu, cũng có lẽ là cậu
Thật may, cái thời khắc ấy... tôi không vác theo cặp kính cận của mình...
Để có thể nhủ lòng rằng NGƯỜI GIỐNG NGƯỜI, ĐI NGANG QUA CUỘC ĐỜI NHAU...
Lý trí muốn ngoái lại để có thể nhìn rõ hơn cái người lạ ấy, nhưng con tim mềm yếu, không còn mạnh mẽ để ngoái lại nhìn cô ấy bước đi cùng anh ấy...


Tại sao vậy. tại sao trong cái thời khắc tôi gần quên được rồi, dường như không còn chút lưu luyến gì nữa rồi, đột nhiên cậu lại quay về trong giấc mơ của tôi...
Tôi muốn yên..
Lại một lần nữa tôi hi vọng, rằng cậu không mơ thấy tôi... để tôi có thể bác bỏ cái câu người ta từng nói... Nếu trong mơ bạn gặp một người nào đó, thì cũng có nghĩa người đó cũng đang mơ thấy bạn...
Đừng để cho tôi tin vào điều mà người ta nói cậu nhé...

Tôi thật sự muốn bớt nhớ cậu...

(thonboncodon)

Tuesday, November 1, 2016

Tuesday, November 01, 2016

1 năm vẫn nhớ...

vậy là cũng đã 1 năm trôi qua rồi nhỉ...
nhiều thứ đã thay đổi, nhưng cũng chẳng có gì đổi thay mấy
Tôi vẫn vậy...
Cái suy nghĩ bất cần lại trở về...
Lại muôn trở về sống theo kiểu "muốn ra sao thì ra"...
Nhưng có lẽ... tôi không được phép làm như vậy thêm một lần nào nữa...
Quá khứ là quá khứ, ta không nên cứ giữ mãi chúng và mang chúng đến hiện tại được đâu...
Dám đối mặt... nhưng có lẽ vẫn trốn tránh ai đó...

Chẳng biết tự bao lâu rồi... tôi chẳng còn muốn đoái hoài đến điều mình thích thú...
Có một người bảo tôi rằng... tôi hợp làm với những thứ mình thích mới say mê...
Chắc có lẽ vậy, nhưng tính ra, tôi cũng chẳng còn thứ gì để theo đuổi... ngoài dăm ba điều... Cơm, áo, gạo, tiền...

Có bao dự định, nhưng dường như tôi lại một lần nữa đánh mất cơ hội, để cho chúng thành hiện thực...
Luôn để tuột những cơ hội mà tôi mong muốn chỉ thực hiện nó 1 lần...


Mong một sự bình an đến lạ...