Breaking

Monday, February 17, 2014

Monday, February 17, 2014

vui quá :) một cái happy suýt ending

Chào buổi sáng các bạn, chúc các bạn một ngày vui vẻ.
Một ngày của tớ bây giờ mới bắt đầu đây, sau vài phút "hồi tưởng" trên giường về giấc mơ tớ vừa gặp
Mở đầu giấc mơ với cái cảnh "gia đình" không phải êm ấm cho lắm... Có cái cảnh "đâm chém, cãi lộn, giết chóc..." mà mình là nạn nhân... {có lẽ là do dư âm của "hậu valentine" hôm qua đi coi "Quả tim máu" về}
Một tâm trạng mà có thể nói là RẤT ĐÚNG với mình: thất vọng, cô đơn, không được ai tin tưởng...
Câu chuyện nào cúng có 3 phần giống như bài văn vậy: mở bài, thân bài, kết bài...
Giấc mơ của mình cũng vậy, cũng có thể coi là có 3 phần như vậy, mở bài với cảnh "bạo lực gia đình, họ hàng"... Nên mình đã không muốn phí thời gian để "tưởng niệm" lại nó... Chỉ có ần tượng là... Sau"1 cuộc chiến tranh đẫm máu" thì mình đã "chết" {không phải chết hẳn chôn đi đâu nhé} mình lại "sống lại",  tiếp tục "cuộc chiến" nhưng với tâm trạng chán nản, tuyệt vọng... Không muốn nói gì... Và lặng lẽ đi vào căn nhà đối diện nhà mình...
{Thân bài đây rồi}
Bước vào căn nhà đó, "nội tạng" căn nhà thật là giản dị, giống như là mấy căn nhà tranh vách đất, ngày xưa ý... Mình cứ đi thẳng, đi thẳng, bước qua cánh cửa tối màu, đi thẳng... Và đến một cái phản ở góc nhà. {khoảng thời gian để đến được đích, chỉ vẻn vẹn chưa đầy chục bước chân}
Mình leo lên chiếc phản, như một con "tự kỉ" {xin lỗi nếu từ này làm tổn thương ai đó}... Nhìn sang quanh quanh, nhiều người quá, đông vui quá, náo nhiệt quá... Bên phải đường, phía dãy nhà mình, ở góc chéo đối diện ... Mọi người thì cứ  tấp nập đi lại... Như đi chợ ý...
Nếu coi khung cảnh đó là một hình vuông thì 4 góc hình vuông là 4 khung cảnh. Một góc là cài phản mình đang nằm ườn (góc nhà chú Mr. Sáng hàng xóm)... Bên góc phải là phía nhà mình... Còn cái chợ, là bên phải của cái nhà mình (chả biết tên chủ nhà là gì chỉ biết nhà cô chú có thằng ku nhỏ tên là Nghĩa)... còn trước mặt mình, là một hội quây đầu vào  nhau "đánh tổ tôm" [xài từ cho nó dân dã tí... Thực ra là đánh bài]
Ô! Ai kìa, có cái Bích {bạn đại học, kiêm "học sinh" của miềng} là mình thấy rõ mặt nhất, bên phải cạnh nó là một đứa nào đấy không rõ dáng ai... Hai đứa đều quay lưng vào cái phản... Bên phải cái đứa "vô hình" đó. Hình như là bạn Hoa thì phải {cũng là "học sinh" của tớ đấy hihi, và cũng là người tớ hay chở cùng đi học}... Bên phải cái Hoa hình như là Lan Anh thì phải... Sao 2 đứa này, mình nhìn không rõ mặt nhỉ...
Đang tâm trạng, với nghịch điện thoại... Thì cái Bích bỗng gọi mình... Bèn vứt điện thoại xuống, ngồi dậy, đi ra chỗ tụi nó...
Tưởng gọi sang hỏi thăm... Sao buồn thế... Ai ngờ hắn ý bảo... Pha cho hắn ấm nước chè... Để "phục vụ" tụi nó đánh bài à...
OMG! Đang buồn thối ruột thì lại gặp chuyện này... "tức lộn máu" vểnh mặt lên quạt {từ này mới học được} cho chúng nó một câu đại khái... "các cậu chơi thì tự đi mà làm !@#$!@#$!%" kèm vẻ mặt cau có... Và ngoảnh đít đi ra cửa... [hình như nó giống cái cửa trong phim hôm qua mình coi u u ám ám quá]... Mấy đứa há hốc mồm.. Tròn cả mắt ngạc nhiên... Vì không ngờ bị mình cáu với tụi nó như thế... Nhìn vẻ mặt của tụi nó mà muốn phát cười...
Mở cửa đi ra ngoài... Đi được một đoạn đến đoạn nhà bác Vạn, cô Dung chú Tuấn... Thì tự dưng sực nhớ ra là quên điện thoại... Bèn quay lại tìm...
{Sắp đến đoạn kết rồi}
Quay lại căn nhà đó... Thì một khung cảnh lạ khác thường... Không một bóng người... Không khí lạnh tanh... Thời tiết âm u...   Rợn người...  
Mình sau khi bước vào cửa thì bắt đầu ngó nghiêng... Tìm cái điện thoại của mình... Lúc này... Phía sau lưng mình hình như là... Cậu Quân, với ông anh trai miềng đang ngồi trong căn phòng đèn sáng... nói chuyện thì phải, khung cảnh đó không phải là căn nhà của mình đâu... Mình quay lại nhìn thấy thế mà... Rồi tiếp tục loay hoay tìm điện thoại... Vài bước nữa là đến cài phản rồi... Nhưng sao nó tối om mà rùng rợn ghê người... Mình không dám bước thêm nưa... Sợ lắm ý....
Mình cứ quanh quẩn ở đấy... Để... "tìm cách"... Và cũng một phần là để cậu với anh chú ý để ra giúp đỡ tìm... [cứ như là tìm báu vật ý nhở] nhưng họ chẳng biết được chuyện gì đang xảy ra... Vẫn đang say sưa nói chuyện...
Mình ngó ngiêng thì thấy phía ngoài căn phòng 2 cậu cháu đang ngồi, có cái công tắc đèn, có mấy cái nút, được treo lủng lẳng ở trên cao... [cứ như là treo chuông gió ý]
Mình chạy ra với tay bật thử... Cái công tắc... Thì đèn trong căn phòng chứa cái phản sáng lên và mình chạy vào tìm thì thấy điện thoại của mình trong cái túi.... Ở góc tường, trên cái phản... May quá tìm được. Thế mà mình cứ nghĩ vu vơ là có đứa nào nó quẵm mất rồi...
Mình quay ra để tắt công tắc điện... Mà sao không tài nào với được... Mình trèo lên cả bục lan can cũng không tới được... Cứ với mãi với mãi thôi... Bèn xuống đi loanh quanh nghĩ cách... Cũng một phần là để cậu với anh chú ý (tập 2) để giúp đỡ... Nhưng không... Họ vẫn say sưa nói chuyện (tập 2 luôn)...
Mình cứ cố với... Cố với mà cũng chả với được...
Bỗng có thằng em... Kiểu em họ em hàng gì gì đấy... Nó nhảy qua lan can, đứng về phía sau mình... Tưởng nó vào nói cái câu "để em giúp cho" thì... Nó vào nó trêu mình... Nó cứ nghịch cái áo khoác mình... Chứ lị... Thế có điên không... Lại quạt cho cái câu đại ý... "mày bị dở ak !@#$!@" [ừ thì nó cũng chủ ý định giúp nhưng chắc là phải để mình mở mồm thì nó mới giúp]... Mình đếch cần... Quay mặt với tay tiếp...
Cứ với... Với... Với... Mãi chả được...
Rồi lúc sau... Cũng có mấy đứa con trai nhoé cũng nhảy qua lan can... Đi đến từ mọi phía đông kín cái góc lan can ấy...
Ra cái điều giúp đỡ... Mà cứ cười khành khạch khành khạch...  "để tớ/anh/mình... Lấy giúp cho"...
Bà biết thừa... Chúng mày chỉ trêu bà thôi... Bà kệ bà cứ với lấy bà đếch cần nhờ ai cả... Nhưng chả được... Nên đành bỏ tay xuống nghỉ cho đỡ mỏi đã...
Vẫn cái câu củ bựa trên văng vẳng xung quanh... Thì bên phải cạnh mình... Mình có nghe thấy tiếng cười tủm tỉm của ai đó, kèm câu nói... "để tớ giúp cho... Tớ không cười cười đâu" rồi lại cười tủm tỉm...  Ngoảnh ra thì không nhìn thấy ai "cá biệt" trong đám hỗn loạn kia cả...
Có chút vui lòng nhẹ...
À quên. Kèm với đó... Lúc đó... Lại có một cái máy điện tử gắn ở lan can chứ... Trên đó hiển thị các số... Không rõ là gì... Nhưng các số khác đều cao 6,7,8 mươi gì gì ấy... Nhưng có một số là thấp nhất... Mà có 30 hay 40 thôi... Không hiểu ý gì... Hay là máy đo độ cuời nhạo báng chăng?...  
[k hiểu sao lúc này lại biến thành cục tẩy có vỏ bọc màu tím]
Mình với tay thì lạ lắm... Cục tẩy cần cực gần luôn... Mình đã chạm tới nó "trong tiếng reo hò của mọi người"... Và đột nhiên mình giật phắt nó xuống trong cái tâm trạng khó tả... Có lẽ là bực tức vì "đội phan cuồng đang cổ vũ"...
Lấy được cục tẩy xuống... Mình đưa xuống, ngắm nghía cục tẩy, nhìn vào cái bảng điện tử... Thì cái con số mà thấp nhất vừa nãy ấy... Cũng có hiển thị cục tẩy giống mình... Còn những đứa mà cao chót vót... Thì màu trắng...
Mình lặng lẽ rút lui ra khỏi đám đông, mặc cho chúng reo hò... Mà chả rõ chúng reo hò về cái chuyện gì cơ?!
Cứ lẳng lặng đi... Trong đầu thì cứ mong cái bạn "số lùn" ấy sẽ đi theo... Sau mình... Nhưng chẳng có ai cả...
Mình cũng kệ... Cũng thấy bình thường thôi...
Cứ đi, tay cầm cục tẩy... Đi ra ghế đá, công viên ngồi, phía trước mắt là một vườn hoa...
Đang ngồi say sưa ngắm cảnh... Thì bỗng có tiếng nói vang lên:
"Tặng cậu nè..."
Kèm theo cánh tay đưa ra một bông hoa. Dáng hoa như kiểu hoa hồng mà không giống hoa hồng, màu đỏ nhưng không phải, mà na ná màu đỏ cam...
Tâm trạng thấy vui vui...
Ngoái đầu lại..... Định coi bạn là ai mà bí hiểm thế....    
Huhu... Đang đến phút chót thì tỉnh giấc...
Aaaaaaaaaaaaaaaaaa
Không biết đâu...
FA mơ mộng...
Khụ khụ...   
Hi vọng tối đi ngủ mơ tiếp tập nữa.