Breaking

Tuesday, August 6, 2013

Tuesday, August 06, 2013

ừ không sao

Vâng,
Gần như mình đã quên hẳn cái “công việc” mà trước đây mình hay làm.
Lúc nào mình cũng hứa suông như thế đó. Chẳng biết giữ lời gì cả.
Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, nhút nhát. Lúc nào cũng có cái suy nghĩ: người ta đang nhìn chăm chăm vào mìnhn, xem mình làm gì. Lúc nào cũng sợ người khác đánh giá mình thế nọ thế kia thì làm sao mà “tiến bộ” được…
Lúc nào cũng muốn “tâm sự”, dù biết cũng có người “quan tâm” nhưng thà mọi người đừng làm gì, mình còn cảm thấy tốt hơn.
Trước kia xài blog thì cho dù friends list toàn là những người mình chẳng biết là ai. Nhưng mình cảm thấy vui mỗi lần họ để lại một dòng comment bất kì.

Còn bây giờ ư... Đừng cứ tưởng rằng... Nhấn cái nút ấy là quan tâm đến tâm trạng của họ... [ngay cả mình cũng thế. Đôi lúc nhấn chỉ để lấy lệ mà thôi...]