Breaking

Saturday, September 25, 2010

Saturday, September 25, 2010

thoát khỏi "chiếc xe tử thần"

Hôm qua tớ  phải đi học chính trị ở nhà văn hoá Hà Đông. 2 hôm trước cô chủ nhiệm bảo là học chính trị cả ngày. Nhưng thực ra hôm ý khoảng 11h30’ là tan rồi. tớ gọi điện về nhà để bố ra đón vì tớ không thích và không biết đi bus. Nhưng vì bố bận việc nên tớ không được ai đưa về. Thật may. Có 1 điểm đỗ bus ngay ở NVH, tớ nhìn lên lộ trình bus, thấy có tuyến 37 về bến xe Giáp Bát nên tớ định đi tuyến này^^. Vì chỉ cần ra được Giáp Bát là mọi việc ok. Đúng đấy, tớ gọi điện rồi nhắn tin; cũng có hỏi thăm mấy bạn khác nữa. Nhưng các bạn ý toàn đi 22 với 39 thui. Vài cái 37 đi qua, khi mọi người đợi bus vắng gần hết, tớ cũng ngậm ngùi leo lên chiếc xe mà đối với tớ, nó là “tử thần”.
Cứ mẩm chắc là chỉ đi mấy điểm đỗ thôi là sẽ đến bến xe GB nên tớ cũng cố gắng chịu đựng. Nhưng mới chỉ đi chưa được 1 điểm đỗ, khi biết chiếc xe không rẽ phải như mình nghĩ… mà nó lại đi thẳng thì đột nhiên có cảm giác hơi lo… Nhưng khi nghĩ là nó chắc chắn qua bến xe GB nên đã trấn tĩnh được tinh thần. Nhưng càng nhìn, càng nghe đến hai từ Hà Đông thì lại càng lo hơn... nhưng rồi cũng lại trấn tĩnh được.
Xe cứ đi, chiếc “tử thần” vẫn chạy về phía nó phải đi… Được 1 lúc, mình mới phát hiện ra là mình đi ngược tuyến; hoá ra chiều mình đi lại về cuối bến… (không nhớ tên nữa chỉ bít cái tên ý nghe nhiểu rồi, nó còn có tên khác là gì gì Sơn ý) thấy mọi người xuống bến, mình cũng xuống mà ngớ người đến muốn khóc (như kiểu bị bán đi Trung Quốc ý)
Nghỉ được khoảng 10’ (cuối bến mà) thì xe lại tiếp tục đi. tớ lại leo lên “chiếc xe tử thần”… vì mệt quá nên nhắm mắt lại không nhìn thấy gì, nhưng vẫn nghe thấy mọi chuyện…
Đi được 1-2 điểm đỗ, bác xe “thanh lịch” (gọi thế bởi vì luợt đi, cũng như lượt về, lúc tớ vừa leo lên, xe đi được 1 đoạn, bác ý chửi bậy trong khi bus là phương tiện công cộng…) nghe thấy bác xế nói đoạn đường theo lộ trình cũ có đoạn bị tắc nên xe không đi qua viện 103 mà đi đường khác. Tớ mặc kệ đằng nào xe chả tới bến. Được 1 lát, thấy khó chịu trong người, lại thêm ám ảnh bus từ lâu nên càng cảm thấy rợn cái bus…
Tớ cố gắng nhắm mắt cho mọi chuyện mau qua. Rồi lúc sau nữa, nghe thấy báo là điểm đỗ tiếp theo là trung tâm văn hoá Hà Đông ý. Tớ như vớ phải vàng, đứng phắt dậy ra cửa sau, nhanh chóng thoát khỏi “chiếc xe tử thần”.
Đáp xuống mặt đất.  
Ngơ ngác nhìn trái, nhìn phải, nhìn trước mặt. Ơ.... Cái NVH đâu rồi… 
Đi lui xuống 1 đoạn không thấy nó đâu cả. thấy quán nước gần đó có bán bánh ngọt, rút 4 ngàn ra mua cái bánh ăn lót dạ. từ sang đến giờ có mỗi vài ngụm C2, chứ chưa có gì đút vô mồm cả. Véo được vài mẩu thì chả nuốt nồi, tự dưng họng cứng khô, không ăn được nữa… lại đi ngược về phía điểm đỗ vừa nãy, rồi tiếp tục đi, đi được 1 đoạn; thấy 1 chị đang đứng trên đường chờ xe bèn tiến lại gần:
- chị ơi cho em hỏi NVH HĐ đi hướng này hay hướng này ạ?. Vừa nói tay vừa khua khua khoắng khoắng bên này bên kia…
Chị ý chỉ về “hướng bán bánh”. Biết là mình đang ở đoạn đường Trần Phú nên mình không quay lại mà cứ đi tiếp vì biết chắc chắn sẽ đến đường Nguyễn Trãi.
Thế là tớ cứ đi cứ lo đến nỗi muốn “lệ thác trào” nhưng rồi lại cố “hoá thành mưa”…
Tớ cứ đi, cứ đi trên đôi guốc tương đối cao với cái quai vừa bị hỏng lúc “đáp đất”, đi trên đoạn đường lúc bằng phẳng, lúc gồ ghề, đi dưới một bầu trời nắng chói chang khó kiếm thấy 1 bóng cây nào, cùng với những câu hỏi: “đi không?” của các chú bản đồ đường phố (chú ôm xe à nhầm ^^ chú xe ôm ý mà).
- không ạ, cháu không đi. Tớ trả lời.
Cứ thế đi về phía trước mà chẳng bít lí do gì khiến mình cứ đi như thế… cho đến khi nhìn thấy cái biển ghi Khu san lấp mặt bằng (hình như thế) thì mới chắc chắn mình không đi sai đường. tớ cứ đi, cứ đi. đi qua cả trường Kiến trúc mới mừng thầm… đi… đi… đi nữa tự dưng có cái anh phát cho 2 quyển xinh xinh toàn hình nền, nhạc chuông… qua sms…
Lại đi tiếp, đi qua cái siêu thị Sài gòn (gọi thế cho ngắn) đi qua nhiều trường lắm hình như có cả Học viện Bưu chính viễn thông, Viện y dược cổ truyền, KHXH&NV, v.v… thấy cả cơ sở khác của trường Đại Nam nữa… cứ đi như thế chả biết mình đi hết đường Trần Phú lúc nào, chả biết qua giữa đường Nguyễn Trãi lúc nào không hay… 
Đi bên này đường, nhìn bên kia đường. Có 1 lý do khiến tớ sang bên kia đường… đi bên này tớ lại thấy được trường ĐH sư phạm nghệ thuật trung ương, rồi là cơ sở khác của trường Hoà Bình nũa… Lại đi nữa, đi đến khoảng gần 2h30’ chiều thì bố gọi điện bảo xong việc rồi đang ở đâu bố đến đón. Tớ nói tớ đi nhầm bus nên bây giờ đang ở giữa đường Nguyễn Trãi rồi, đoạn ngã tư, chỗ viện không quân Trường Sơn ý… ( cuống quá đọc bừa… thực ra là Binh đoàn 12 của Tổng công ty xây dựng Trường Sơn)
Sau khoảng 5’ thì Thuỳ Linh, bạn tớ gọi điện. Tiện thể tớ tường thuật lại cho bạn ý nghe. Khoảng 10-15p sau xe máy đến rồi
Về đến nhà thấy Linh đang chờ trước cửa nhà đợi. Hai đứa lên nhà nghỉ chút rồi rủ nhau đi vô hiệu sách Bách Khoa… nghịch.
Nghịch xong, hai đứa rủ nhau lên Hàm Long măm khoai (khì khì ăn mảnh chút^^ hai bồ kia đừng rỗi nghen)
bữa nay đang giàu lại đói nên chơi mỗi đứa 1 lang, 1 tây măm cho bõ) thêm chai pepsi nữa, măm no căng cả rốn
Cứ tưởng về nhà chỉ măm được ít hơn 1/2 bát cơm… ai dè ăn được  nhiều hơn 1/2 bát cơ đấy lại còn muốn ăn thêm nữa^^ nhưng mà thôi. Măm thía đủ rồi^^
Công nhận mình quốc bộ tài thật. Tớ đang bảo nước mình mà có tổ chứ thi xem ai đi bộ lâu hơn mà không nghỉ tớ đăng kí liền.

Thế có bạn nào thi với tớ không?