Breaking

Saturday, September 26, 2009

Saturday, September 26, 2009

Quen 11...

Rồi một ngày gió bỗng hận mây
Xua mây đi khắp chân trời góc bể
Mây chỉ buồn mà lặng thinh không nói
Để đêm về lặng lẽ hoá thành mưa”
Mấy câu thơ kiểu này, nó... có đầy...
Từ dạo mà chủ nhiệm "đá" nó từ bàn 2 xuống bàn 5, nó... "uất", rồi nó "dở chứng", (điên điên khùng khùng đủ thể loại) viết đủ những câu thơ mà nó biết ra những chỗ nào mà nó có thể viết để mọi người... thấy thì đọc cùng...
Ừ! tất nhiên là có 4 câu đó rồi. Nó cũng lại viết lên mặt bàn như hồi nó học 11 ý (quen rồi mà)
Cái hồi 11, nó viết bao nhiêu là thơ lên mặt bàn chỗ nó ngồi nhg đến buổi sau đi học thì thơ ơi mày đâu rồi? hic hic các ông bà học khối sáng đi-lết hết rồi còn đâu
Lần này cũng thế, nó dở chứng lại viết ra bàn. Nhưng lạ là thơ của nó lần này lại có thêm người đồng hành bởi bút bi mà ko có xoá được)
"Rồi một ngày em bỗng hận anh
Xua anh đi khắp chân tường góc cửa (sau nó sửa là chân trời góc bể)
Anh chỉ buồn mà lặng im không nói
Để đêm về lặng lẽ nhớ về em..."
Ô! nghe cũng hay nhỉ
Lạ chưa có người bắt chuyện với nó kìa... (lạ bởi vì có mấy ai chịu bắt chuyện rồi nói chuyện với nó dài dài bao giờ đâu...)
Hai đứa thoả thuận nó tự nhận là 12, tên "vô danh" nhận là 11 (nghe cũng ngộ nhỉ)
Biết 11, nó con nít đến nỗi... 2 lần... rủ con bạn nó đi cùng ghé qua lớp ngó 11 (tại ôum đấy học tin mà). Nhưng mà... cả 2 lần đều hứng măng cụt bởi lúc đó 11 đi chơi rồi không có trên lớp...
Nhưng mà... đến tuần này, cái tuần này là cái tuần xui xẻo của nó...
Mới đầu tuần, giờ chào cờ..., chỉ vì cái tội nói nhiều mà lần đầu tiên nó bị bắt đứng "cách li" với mọi người (---> tuần này mất làm học sinh ngoan nhá)
Đến chiều thứ 3, nó cảm thấy có vấn đề về hô hấp... y rằng tối đó nó bị ốm (khổ chưa)
Rồi là chủ nhiệm lại điều động nó đi công tác bên bàn 5 dãy trong cùng (còn may là không phải là xó lớp)
Thế là bây giờ mấy đứa chơi với nhau, mỗi đứa một nơi, cách nhau phải 3-4 bàn lận, muốn nói chuyện cũng phải sau 45 phút (---> chủ nhiệm ghét nó đấy ---> nó cũng ghét chủ nhiệm luôn)
Hic hic xui xẻo hết mức
Sáng nay lại vừa bị ghi tên vì cái tội ko làm bài tập (nhg mà không sao, nó có lí do rồi)
Mãi mới có được một  người để nói chuyện cùng thế mà... bây giờ chẳng còn ai nói chuyện với nó nữa rồi...
Chuyển sang chỗ mới toàn người lạ thui đã thế dưới nó còn có đứa mà hồi 10 đứa ý ghét nó nữa chứ (---> nó cũng hơi ghét) nhưng chả biết bây giờ thế nào nữa  ---> chán học vô đối ngồi trong lớp hơi tý là gục hơi tý là kêu như kiểu... bệnh hoạn ý  

Cuối cấp rồi sao ko có nổi chuyện nào vui để mà cho nó nhớ? sao cứ toàn chuyện buồn không à?