Breaking

Friday, October 27, 2017

Friday, October 27, 2017

Tôi lại đứng giữa những chọn lựa...

Có vẻ như, tháng 10 là tháng tôi nổi loạn
Cách đây 2 năm, tôi nổi loạn, tôi đánh mất 1 người, 2 người và 3 người…
Bắt đầu từ khi ấy, tôi đã đánh mất chính mình
Cách đây 1 năm, tôi nổi loạn, tôi từ bỏ cái công việc mà cho tôi nhiều thời gian làm theo sở thích của mình
Bắt đầu từ khi ấy, tôi lại một lần nữa không còn là tôi

Cách đây 2 năm, tôi bắt đầu né tránh việc gặp gỡ nhiều người, né tránh gặp bạn bè, né tránh việc gặp gỡ người quen
Cách đây 1 năm, tôi băt đầu không còn dốc hết cả tâm và trí để làm tròn nhiệm vụ cho công việc tôi đảm nhận.

Vào cái thời điểm cách đây 1 năm, tôi thấy mình thật kém cỏi, tôi không dám thừa nhận cái hiện thực đang xảy ra lúc đó.
Tôi khóc, chưa bao giờ tôi lại khóc nức nở giống con nít như khi ấy. Tôi giận bản thân mình, tôi trách bản thân mình. Tôi đang làm sai hay sao?
Tôi bỏ chạy, Tôi muốn thoát khỏi cái bầu không gian ngột ngạt khi ấy. Tôi muối bỏ trốn đi đâu đó thật xa. Tôi muốn mình biến mất khỏi cái đô thị xô bồ này…

Sài Gòn, cái thành phố cũng xô bồ, hối hả chẳng kém, và tôi chọn Sài Gòn. Bởi trong tiềm thức tôi, Sài Gòn luôn có một sự bình yên đến lạ. Những hàng cây xanh, những con phố vắng tanh, Những ngã tư đường không có nhịp đèn. Một cơn mưa bất chợt… một mùi mưa nồng tháng 10 năm ấy…

Tôi nhớ mùi mưa Sài Gòn…

Chào tạm biệt nơi yên bình trong tôi.
Tôi cần phải nhanh chóng trở về với nhịp sống thường ngày…
Một công việc bán thời gian ca tối. Mệt lả đấy và chẳng có thời gian đâu mà nghĩ ngợi đến nhiều thứ, chẳng có thời gian mà quan tâm tới người khác.
Trong khi người khác nghỉ ngơi và bảo tôi cũng nên như vậy, tôi lại chọn cách luôn tay luôn chân… Tôi chỉ có cái “nhiệt huyết” ấy để mà “cống hiến” nốt cho cái công việc mà tôi đã chọn, trong những ngày cuối cùng…
Có những người em tôi thực sự yêu quý, có những người em tôi không yêu mến, nhưng tôi cảm phục và kính trọng các em ấy bởi chính cái tâm với nghề từ trong con người các em có. Tuy nhiên, ở  đây tôi không thấy được những điều mà như người ta đã ca ngợi. Tôi quyết định tập trung vào công việc ban ngày, và thay vào đó, tôi có nhiều thời gian nghỉ ngơi vào buổi tối hơn.

Ước gì công việc cứ êm đềm nhẹ nhàng trôi qua thì đâu đến nỗi. À, đùng một cái, tự dưng tôi được “thăng chức” ấy chứ. Việc thay đổi một số phương thức làm việc, khiến sự nổi loạn của tôi nhen nhóm dần. Và theo thời gian, nó đã thực sự khiến tôi nổi loạn…

Tháng 10 năm nay, tôi lại nổi loạn...
Tôi lại đứng giữa những ngả đường…
Tôi ghét phải chọn lựa…
Đã nhiều lần tôi không dám nắm lấy cơ hội, từ chối những cơ hội mà người ta mang đến cho tôi…

What do you do for a living?
- Công việc chính của bạn là gì?
- Bạn làm gì để kiếm sống?
- Bạn làm gì cho cuộc sống này?
I don’t know.
- Tôi không biết
- Tôi thực sự không rõ răng tôi đang làm công việc gì?
- Tôi không biết phải trả lời bạn như thế nào cả.

Tháng 10 này, tôi nổi loạn, khiến tôi có suy nghĩ từ bỏ một nơi đã cho tôi từng là tôi… để chạy theo cái sở thích của mình mà nhiều người cho là quái gở.
Vì vẫn còn yêu thương nên tôi chưa muốn rời đi.
Còn nếu cảm thấy không cần thiết, thì tôi sẽ không ở lại làm liên lụy đến mọi người.
Tôi không hề tốt bụng như bạn nghĩ.

Nhưng hiện tại tôi đang ở ngã ba đường, một đường yêu thương, một đường sở thích, và một đường tham vọng…
(thonboncodon)

Wednesday, October 11, 2017

Wednesday, October 11, 2017

Ghé về nơi dấu thương...

Hôm nay à, thôi, mình sẽ không ngồi tự kiểm điểm xem một tháng qua mình đã làm được gì và không làm được gì...
Hôm nay ghé về đây chỉ để gõ ra những dòng chữ vu vơ thôi...
Lạ một cái là... con chữ nó thật tuyệt, chí ít là với bản thân mình...
Mình thích viết linh tinh... viết chẳng có đầu có đuôi...
Nhiều người bảo mình viết hay... mình chỉ biết cười trừ, và cảm ơn họ mà thôi...
Nhiều cái câu từ mình viết, nhiều người bảo rằng mình đang có ẩn ý gì chăng?
Mình kệ... mình không giải thích...
bởi con chữ nó xuất hiện trong đầu mình lạ lắm... 
không có một chủ đích nào cả...
tự nó đến... và mình chỉ vội vàng ghi chép lại nó để khỏi bỏ lỡ chúng...
vì mình không thể nào nhớ được lâu một vấn đề gì thoáng qua, không có dấu ấn đặc biệt thì mình không có ấn tượng và không thể ghi nhớ lại nó được...
chỉ là lưu lại nó, biết đâu một ngày nào đó, nó sẽ hợp với tâm trạng mình hoặc giống với tâm trạng của một ai đó và để mình có thể dùng đến nó tâm sự trong các bài blog của mình mà thôi...
Mình cũng thừa nhận rằng, tất cả những status mình vội vàng ghi lại, hay mình viết ra, đều có chứa cảm xúc thật của mình, và có vài ba dòng trạng thái, mình cũng có thái quá cái cảm xúc của mình lên nhưng chỉ một chút thôi...
Gần đây mình bận rộn...
Mình sợ không có thời gian để chăm chút cho những cảm xúc của mình như trước kia nữa...
Mình hay quên, nên mình sẽ chỉ còn cách ghi chép lại tất cả những con chữ nào xuất hiện trong đầu mình.
Mình cũng không hiểu tại sao các dòng trạng thái, các dòng twitter của mình, thường ghi theo kiểu độc thoại, nhiều lúc cũng thấy kỳ kỳ, nhưng viết theo cách đó mình thấy thú vị và thoải mái hơn...
Vài người bảo mình buồn cười, có khi họ còn nhẹ lời ấy, chứ mình nhiều lúc thấy mình nực cười...
Nhưng chỉ có tự tâm sự với chính mình như thế, mình mới có thể tìm được ra cách giải quyết cho chính mình mỗi khi gặp bế tắc...
Nếu mình nói không cần ai giúp đỡ, mình tự làm được, là nói phét... khi mà đuối quá, ai chẳng cần đến sự giúp đỡ, nhưng thôi, mình quen với cái thói quen tự thân vận động rồi, nên dù có nhọc cỡ nào, cũng chỉ phải chịu trong thời gian đầu thôi... sau tự khắc sẽ ổn...
Dạo này mình bớt khóc linh tinh rồi... nhưng lại dở thói, nghe nhạc buồn rồi và cứ thế khóc thôi... khóc để có thể chìm vào giấc ngủ sớm hơn thôi...
Không biết từ khi nào, mình lại thỉnh thoảng nói dối cảm xúc của mình, đáng không, mình lại nói có và đáng có, mình lại nói không...
Mình sẽ không làm vậy nữa... từ giờ, mình có thể cho phép mình không sống thật với bản thân, nhưng mình sẽ không sống giả với cảm xúc của mình nữa đâu...
Và cũng có thể từ đây, lối viết của mình sẽ thay đổi nhiều... không giống như trước đây nữa...
Nhưng sẽ cố gắng viết nhiều nữa có thể...
Chẳng đầu, chẳng đuôi, và chẳng có hàm ý gì... chỉ là cảm xúc không thể để nó bị lãng quên...

(thonboncodon)

Friday, September 22, 2017

Friday, September 22, 2017

Giấc mơ ấy lại về...

Cũng phải mấy năm rồi mình không nằm mơ nhiều như vậy
Gần đây mình gặp mơ nhiều lắm
Chúng khiến mình cảm thấy bất an
Sáng nay mình lại  mơ, tình tiết như cũ, nhưng nó khác cách thể hiện.
Một thằng bạn cũ, chẳng đến dỗi thân thích gì, một đám cưới của ai đó bên đường…
Và một cái chi tiết nữa lại lặp lại, có lẽ cả lần này nữa nó cũng gần được chục lần rồi, và nó khiến mình thấy lo lắng
Không phải là ác mông, nó chỉ là 1 giấc mơ.
Nhưng giấcmơ của mình lạ lắm. nó luôn là điềm báo…
Mình ghét cái cảm giác này…
Hai, ba năm nay mình đâu gặp mơ như vậy
Bây giờ thì liên tục, cứ cách ngày, mình lại mơ…
Đã nhiều lần mình tự dặn là không được nghĩ tiêu cực rồi. Nhưng lần này mình không thể.
Nó không phải là ác mộng, nhưng nó ám ảnh mình…
Sợ cái cảm giác không gọi được tên này…
(thonboncodon)

Tuesday, September 19, 2017

Tuesday, September 19, 2017

Status 19/9/2017

Hôm nọ có đọc ở đâu đó rằng: "Tháng 9 là tháng chia ly"

Ngày mai. À hôm nay là ngày làm việc cuối cùng của "anh" - một người bạn luôn đặc biệt thời đại học.

Anh là con gái, nhưng chưa một lần em gọi anh là chị, đôi lúc "láo" lại chỉ gọi độc có cái tên của anh như vậy cũng chả hề hấn gì. Em lại thích cái cách anh gọi em là Dung khùng anh ạ 😊

Hôm nay anh nhắn tin: "Mai đi ăn trưa nhá, chia tay anh,mai a đi làm buổi cuối rồi"

Mặc dù đã biết sẽ có một ngày như vậy. Nhưng em lại không ngờ nó là ngày hôm nay... sớm vậy...

Không sao cả. Chúng ta đều có một lựa chọn riêng cho mình. Và chúng ta luôn luôn phải đối mặt với sự đánh đổi. Anh nhỉ.

Xét ra thì chúng mình chẳng thân nhau là mấy. Có cao lắm thì đến độ quý nhau thôi anh nhỉ. Nhưng khi anh nói anh sẽ nghỉ, thì thực sự buồn.
Hề hề. Sến quá.

Đến lúc cần đi thì cứ đi thôi anh ạ. Đi đi, về đi, lấy chồng đi cho em còn có động lực đi "đánh bả". 😂

Hẹn gặp lại anh người bạn đặc biệt, đồng nghiệp không cùng team.😭

Sunday, August 20, 2017

Sunday, August 20, 2017

Cần ai đó kéo tôi ra khỏi mớ bòng bong này...

Trong kinh tế học vi mô có 10 nguyên lý kinh điển.
Và 2 trong số đó tôi luôn nhớ nằm lòng...
- Con người luôn luôn phải đối mặt với sự đánh đổi.
- Chi phí cơ hội của 1 thứ là cái mà bạn phải từ bỏ để có được thứ đó...

Tôi ghét phải đứng trước một sự lựa chọn
Giờ tôi lại muốn rút lui...
Lý do tôi bắt đầu là gì?... 
Tôi cũng không biết nữa...

Có lẽ là tôi đã quá tự tin vào bản thân mình, mà không hề hay biết rằng, quyết định lúc đó của tôi là quá sức với tôi như bây giờ...
- Tôi vẫn có thể lựa chọn tiếp tục, vì đó là trách nhiệm của tôi phải làm... nhưng có khi  cái kết quả nó sẽ không giống như những gì tôi mong muốn hướng tới...
- Hoặc tôi sẽ trở thành người vô trách nhiệm với những gì mình đã nói trước đây, nếu tôi rút lui, và trở về làm những công việc thường ngày...

Trước hôm thứ 3 vừa rồi, tôi đã từng muốn quyết định rút lui, nhưng rồi không hiểu sao tôi lại thay đổi, có lẽ vì anh muốn tôi như vậy...
Nhưng đến hôm nay, tôi lại muốn từ bỏ, cái thứ mà nó khiến tôi thay đổi...

Tại sao? Thứ 3 vừa rồi, tôi lại tổ chức cái mini game ấy chứ...?
Giờ ngồi nhìn cái slide mà tôi thấy mình hèn...
Thực sự tôi muốn gì, và tôi đang cần gì, Tôi cũng không biết...
Tự lao vào thì tôi phải tự tìm cách chui ra khỏi mớ bòng bong này...

Khi tôi tôi gật đầu chọn làm, và khi tôi bắt đầu làm, Tôi được gì, và mất gì ư? Nhiều chứ...
Tôi được thỏa sức nói những gì mà mình nghĩ
Tôi được làm những gì mình thích và thấy rất thú vị mỗi khi kết thúc một ngày mệt nhoài...
Tôi đã có thể đứng trước đám đông, nói, mà không còn cảm thấy run sợ bởi hàng chục con mắt đang nhìn chằm chằm vào mình,
Tôi có được những sự ganh ghét mà tôi không hề muốn...
Tôi đã không còn là tôi của những năm tháng trước khi bước vào Phương Chi...

Mất ư, mất đi cái con người nhút nhát ngày nào...
Mất đi một vài người khi tôi thay đổi...
Mất đi một vài sự tin tưởng mà ai đó đã dành cho tôi...
Mất đi một con người vô lo, vô nghĩ mà thay vào đó là 1 con người luôn tính toán vì sợ có người thiệt thòi...

Nhưng nghĩ kĩ thì, Dù là một lựa chọn nào đi chăng nữa... thì Được vẫn nhiều hơn Mất

Hòa đồng hơn với mọi người, là điều mà Phương Chi mang đến cho tôi suốt thời gian qua. Khi mà tôi gần như chẳng còn một niềm hi vọng gì vào chính bản thân mình, Tôi vô tình gặp Phương Chi. Có lẽ tôi và Phương Chi có một cái duyên vô tình...
Khi còn lang thang tìm một công việc khác cho mình, cái bản tin tuyển dụng của Phương Chi lướt qua new feed của tôi mấy ngà liền, nhưng tôi đều bỏ qua... Rồi một ngày, vẫn cái tin đó, hiện lên, tôi tò mò, và apply vào nó để thử xem cái công việc đó nó như thế nào...

Thân thiện, là cảm giác đầu tiên tôi có được khi nói chuyện với bạn đăng bài tuyển dụng...
Chuyên nghiệp là cảm giác thứ 2 tôi nhận ra, khi bước vào cuộc phỏng vấn...
Nên tôi đã thuận lòng mình với nơi đây... chỉ vì lý do đó thôi...
Chưa có một nơi nào mà tôi thấy tự hào khi giới thiệu người khác vào làm cùng, như Phương Chi cả... 
Thực sự ở Phương Chi có những thứ tôi cần và tôi muốn làm cho Phương Chi...
Nhưng tôi vẫn còn nhỏ bé lắm...
Và đến giờ tôi thấy mình không đủ sức để tiếp tục hết mình...
Cần một ai đó lôi tôi ra khỏi mớ bòng bong này, hay chí ít, hãy cho tôi Từ bỏ cái suy nghĩ rút lui được không...
(thonboncodon)

Friday, August 11, 2017

Friday, August 11, 2017

Status 11/08/2017

Khi ai đó lựa chọn rời đi khỏi tầm mắt của ta (hay nói nặng hơn là biến mất khỏi cuộc đời của ta), đừng buồn, đừng tự trách mình, đừng căn vặn mình rằng tại sao họ lại rời bỏ ta mà đi...
Ta không có lỗi khi ta không giữ được họ, họ cũng không có lỗi, khi họ quyết định không ở bên ta nữa...

Thay vì ngồi buồn, ta hãy ngồi lặng lại một chút thôi và cũng ngẫm xem, việc họ lựa chọn ra đi, là họ muốn nhắn cho ta điều gì...
Họ đi, chúng tôi mất đi một người cộng sự, nhưng tôi không mất gì cả, tôi còn nhận được rất nhiều từ lựa chọn của các em...
Tôi học được nhiều điều từ 3 người em, à đến giờ phút này là 4... Những người em, những người đồng nghiệp mà tôi chưa từng có cơ hội tiếp xúc nhiều, nhưng chính quyết định của họ, làm cho tôi càng có động lực nhiều hơn...
Chính là họ, họ đã truyền cảm hứng cho tôi từng ngày trong công việc, các em khiến tôi phải học nhiều hơn, khiến tôi làm nhiều hơn khi tôi còn có thể... các em mới chính là leader của bản thân tôi...


Wednesday, August 9, 2017

Wednesday, August 09, 2017

Anh vẫn là SF của em...

Để đối mặt với nỗi sợ hãi  có 2 cách: hoặc là nổi giận, hoặc là bỏ chạy…
Em lại một lần nữa lựa chọn việc chạy trốn…

So với việc, cùng một lúc mất 3 người, thì mất một mình anh thì làm sao so sánh bằng…
Ừ, em có buồn anh ạ, nhưng có lẽ nỗi buồn này sẽ nhanh qua thôi…
Vâng, em có buồn anh ạ, vì lại một lần nữa, tự em, tự em phá hủy đi một mối quan hệ nữa…

Được biết anh, là một điều may mắn với em từ trước đến giờ…
Anh đến vào lúc gần như nỗi đau cũ của em đã nguôi dần, nhưng giờ nó lại nhen nhóm và chuẩn bị bùng phát trở lại… Em đang thấy sợ lắm anh ạ… Em sợ chính cái con người trong em lúc này…

Em cảm ơn anh, nhờ có anh mà em biết được thế nào là nhớ mong một ai đó
Em cảm ơn anh, nhờ có anh mà em đã được mạnh mẽ hơn nhiều
Em cảm ơn anh, nhờ có anh mà em đã biết được cảm giác lo lắng cho một ai đó nó như thế nào
Em cảm ơn anh, nhờ có anh mà em biết được rằng quan tâm đến một người là không khó...
Em cảm ơn anh, vì anh đã khiến em cười mà không hề gượng ép.
Em cảm ơn anh, vì nhờ có anh em mới biết được mình vẫn còn con nít như thế nào…
Em cảm ơn những tiếng gọi thân thương mà anh đã dành cho em, nó đã khiến em bớt mệt mỏi sau những giờ làm việc dài...
Em cảm ơn anh, vì anh cho em biết được cái cảm gác mình được người khác tin tưởng là như thế nào...
Những gì anh đã dạy cho em, em sẽ cố gắng không quên đâu, em hứa, em sẽ không quên những gì anh đã nói và giúp em suốt những ngày qua…

"Cảm ơn anh đã cho tôi cảm-giác
Phút xao-lòng và một chút vấn-vương
Cho tim tôi có nhịp đập liên hồi
Rồi từ đây không còn như thế nữa..."


Em xin lỗi vì không giúp được gì cho anh trong khi anh giúp em thay đổi quá nhiều
Em xin lỗi vì đã làm phí thời gian của anh,
Em xin lỗi vì đã đồng ý để anh quan tâm đến em.
Em xin lỗi vì chưa thừa nhận rằng em đã từng tìm vào trang cá nhân của anh..
Em xin lỗi vì em chưa làm được gì giúp cho cậu to của em cả…, giờ em chi có thể mong cho những mục tiêu, những kế hoạch của cậu to sẽ sớm đạt được...
Em xin lỗi anh, vì chính thời điểm anh sắp chiếm trọn niềm tin của em, em lại sợ hãi và lựa chọn rời đi…
Em xin lỗi vì có lẽ, từ giờ em sẽ trở lại làm em, một đứa nhút nhát, và tự tách mình ra khỏi mọi người như trước khi anh đến
Em xin lỗi, em sẽ chỉ nhớ anh đến hết ngày chủ nhật nữa thôi...
Em xin lỗi vì không thể giữ lời hứa sẽ gặp anh
Em xin lỗi vì không thể được lọt thỏm trong vòng tay của anh như em đã hứa…

Em xin lỗi vì em sẽ luôn lưu anh là SF của em...
(thonboncodon)

Monday, August 7, 2017

Monday, August 07, 2017

Hôm nay tôi sợ...

#NTK
Đêm xuống lại chẳng thể ngủ được.
Chẳng biết nỗi sợ đó là thật hay tự tôi nghĩ ra như vậy.
Ngày nghỉ, có khi chỉ dám chợp mắt vào ban ngày khi người người, nhà nhà đang làm việc hăng say.
Tôi ghét những khi tôi chẳng thể nào ngủ được như lúc này. Càng ghét hơn khi chìm vào giấc ngủ, cư ngỡ nó là lúc con người ta cảm thấy yên bình hơn, nhưng khi tỉnh dậy, tôi lại lo lắng và sợ phải đối mặt với mọi thứ sẽ xảy ra...
Có khi nào trong con não tôi đang tồn tại một thứ gì đó không bình thường không? Tôi hay tự hỏi mình như vậy.
Tất cả chúng không phải là giấc mộng xấu, nói chính xác chúng chẳng phải ác mộng. Nhưng đâu có cách nào để quên những gì đã diễn ra trong các giấc mơ.
Tôi sẽ chẳng còn dám kể cho ai nghe về chúng.
Tôi không biết điều này sẽ bao giờ chấm dứt?
Một thời gian cuối cấp 3 tôi hay gặp mơ như vậy.
Khi tôi lên đại học gần như là tôi được yên ổn, không còn gặp mộng nhiều như vậy nữa.
Gần đây thỉnh thoảng chúng lại về. Chúng khiến tôi cảm thấy sợ và bế tắc.
Hôm nay tôi lại muốn thu mình vào một góc, chẳng còn muốn nói chuyện với bất kì ai cả.
Điều đáng trách hơn nữa. Hôm nay tôi đã không kiểm soát được hành động của mình...
Nhiều lúc tôi ước giá mình có một sở thích, một niềm đam mê mà nhiều người cùng có. Nhưng tôi chẳng tìm được.
Rốt cục tôi đang tìm kiếm điều gì?
Rốt cục tôi là ai?
Hôm nay tôi sợ...

Monday, July 31, 2017

Monday, July 31, 2017

Status 31/7/2017

Nếu như bạn không còn giá trị gì. Bạn có thể lựa chọn ra đi.
Nếu những điều bạn nghĩ là tốt mà trong mắt con người ta nó chỉ là một thứ đáng phỉ nhổ.
Hãy nhớ. Hãy đếm xem có bao nhiêu miếng nước dãi còn sót lại trên mép họ. 
Bạn có thể sẵn sàng cho họ một mảnh giấy để lau. Để rồi họ lại tiếp tục cười vào bạn. Bạn ngu vì bạn nhận lại một mẩu giấy mà họ đã dùng rồi.
Nhặt lấy nó. Và vứt nó vào thùng rác. Rồi trong khi ai đó cười hả hê và coi thường. Hãy cho họ biết thế nào là đột ngột...
Hãy cho họ biết thế nào gọi là không thuộc về một nơi nào đó.
Hay cho họ thấy bạn không phải là họ. 
Bạn là bạn, người dám thay đổi vì họ.
Họ đúng bởi vì họ luôn luôn đúng. Còn bạn sai bởi vị bạn thấy nó có lý.
Nhưng dù gì. Có ai đó trong số họ cũng đã từng tin tưởng bạn. Hãy cứ tiếp tục và đừng để họ tin bạn nữa...

Sunday, July 30, 2017

Sunday, July 30, 2017

Chúng ta sẽ là của nhau nếu còn cho nhau cơ hội...

Tớ lại quên không nhớ được chính xác tớ và cậu bắt đầu nói chuyện từ khi nào, chắc có khi từ lúc tớ nhờ cậu tự vấn cho mình.
Tớ chẳng biết cậu làm như thể nào, mà chỉ thông qua được 1 cái màn hình mà cậu biết con người ta ra sao… thật kỳ diệu, tớ chưa thấy ai như cậu bao giờ...
Tớ không biết tại sao sau mỗi lần nói chuyện với cậu, là tớ lại mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ nêu quan điểm của mình mà không còn sợ người ta ghét mình nữa…
Cậu là người đầu tiên dành nhiều thời gian nghe tớ kể lể nhất. Lúc đó là cậu đang rảnh phải không? Chỉ có những người rảnh mới làm những việc điên rồ như vậy thôi…
Này cậu, lâu lắm rồi mới có người gọi tớ bằng cái nickname “bánh kem”. Gần như họ đều băn khoăn vì không dịch được cái nick của tớ. Còn có lần, 1 chị hỏi tớ rằng, có phải tớ làm trong ngân hàng nào không, vì chị ấy thấy có chữ “bank” trong địa chỉ mail yahoo của tớ. Cậu hỏi tớ có ấn tượng không? Tớ có cậu ạ!
Còn một câu mà cậu hỏi, tớ vẫn chưa trả lời… tớ không nhớ chính xác tuổi thọ của cái nick mình là bao lâu, nhưng nó là một kỷ niệm nhỏ từ năm lớp 10 thì phải… cậu có tin câu trả lời này không?
Nói chuyện với cậu rất ấm… nhưng tớ vẫn không biết là cậu nói thật, nói đùa hay là nói vờ… Cậu bảo, tớ chỉ nên tin cậu 90% thôi. Không đâu. Tớ sẽ không tin cậu nhiều như vậy đâu… Chỉ 75-80% thôi cậu nhé. Phần còn lại tớ sẽ “giữ cho riêng mình”…
Mà hình như chúng ta chưa bao giờ hỏi nhau tên gì cậu nhỉ? Tên của tớ là Dung nhé, thế tên của cậu là gì Tùng nhỉ?
Tớ không biết tại sao cậu lại hay hỏi tớ nhiều đến như vậy, và tớ thì cứ như một con robot bị mã hóa, cứ tự động trả lời cậu không một chút cân nhắc nào cả…
Cậu là người rất giỏi đẩy cảm xúc của người khác, cậu đẩy cái thứ cảm xúc của tớ chuyển động như tàu lượn cậu biết không? Vui có, buồn buồn cũng có, nhưng chưa từng có cảm giác hụt hẫng, thất vọng…
Cậu là người lạ tốt bụng.
Cậu từng hỏi tớ, có từng thích ai chưa? Tớ có từng và tớ thích nhiều người lắm, nhưng những khi họ có điểm gì đó không tốt, dù là một chút thôi, tớ lại không thấy thích họ nữa… Nên tớ quý rất nhiều người, và thích cũng nhiều người lắm…
Cậu kể cho tớ nghe về 1 câu chuyện. Câu chuyện về một cậu bé can đảm, cậu ấy mạnh mẽ trong chính nỗi sợ hãi của mình…
Cậu bảo, cậu bé đó… là cậu… Tớ tin…
Cậu bảo, cậu bé đó viết cho những người cậu ấy muốn chia sẻ… tớ tin
Cậu bảo, cậu bé đó viết về chính cậu ấy cho cô bé Dung, trước khi cô bé Dung viết về cậu ấy… Cô bé Dung, cũng tin vào những điều cậu bé kể…
Cậu là người lạ tớ chưa từng gặp mặt…
Chưa lần nào tớ có cái cảm giác gần gũi khi nói chuyện với 1 người lạ như vậy, cậu khiến tớ muốn kể nhiều hơn mà không ngại dấu diếm điều gì…
Cậu không cho tớ cảm giác bị thúc giục, cậu luôn cho tớ một thời gian, một lúc để tĩnh lại, cậu khiến tớ bớt sợ hơn khi nói chuyện với người lạ… là cậu…
Cậu cho tớ cái cảm giác lúc nào cũng muốn nói chuyện với cậu, lúc nào cũng tò mò xem hôm nay cậu sẽ nhắn cho tớ cái tin gì… Tớ không đoán được… bí quá thì bỏ qua cậu nhỉ…
Cậu hỏi tớ, nếu chúng mình có duyên gặp nhau, cậu sẽ ôm tớ một cái vào lòng…
Cậu biết không, tớ cũng muốn được lọt thỏm trong vòng tay của một ai đó xa lạ, trước khi cậu có lời đề nghị như vậy…
“Cảm ơn anh đã cho tôi cảm-giác
Phút xao-lòng và một chút vấn-vương
Cho tim tôi có nhịp đập liên hồi”
Cậu ạ, chúng ta không còn bé, chúng ta đủ hiểu: Trong cuộc sống này luôn tồn tại 2 từ ĐƯỢC – MẤT. Nhưng liệu rằng cậu có dám đánh đổi điều mình muốn để có được thứ mình cần?!
Hiện tại thì chúng ta chưa đủ, chưa thực sự đủ để dành cho nhau. Chỉ tin tưởng nhau thôi chưa đủ cậu ạ. Nó còn phải có sự hy sinh dành cho nhau, dám nhường bước để đối phương mạnh mẽ hơn cậu ạ…
Chúng ta sẽ là của nhau nếu còn cho nhau cơ hội!

Cảm ơn cậu, cậu thầy phán, cậu to, người lạ, NGƯỜI BẠN ĐẶC BIỆT, tớ từng thương…
(thonboncodon)

Friday, July 21, 2017

Friday, July 21, 2017

Hôm nay mình nghỉ làm…

Mình vẫn còn nhớ rõ cái lý do, và cái cảm xúc khi mình cầm nộp tờ đơn xin nghỉ phép 1 ngày.
Sự hụt hẫng, thiếu tự tin, và cảm thấy bê tắc không có lối thoát ra…
Và hôm nay mình nghỉ, chẳng để làm gì cả… chỉ là trốn việc…
Từ giờ mình sẽ dùng 1 ngày nghỉ chỉ để cho phép mình một ngày mông lung và để ngồi ngẫm lại những gì đã xảy ra…

Suốt thời gian vừa rồi ư, mình đã quá cầu toàn. Luôn muốn mọi thứ phải thật hoàn hảo… cái cảm giác của một con người luôn đòi hỏi sự hoàn hảo, không tỳ vết… khi mà có một điều gì đó diễn ra không được suôn sẻ như ban đầu… thật hụt hẫng và khó chịu…

Suốt thời gian qua, mình lại “tái phát” căn bệnh cũ, lảm nhảm những điều không đầu không đuôi, chẳng biết vì mục đích gì…

Related imageSuốt thời gian qua, mình cố gắng lao đầu vào công việc, và cuối cùng mình đã được gì… Có chứ, mình được nhiều thứ, mình cũng đánh mất nhiều thứ cổ hủ trong mình, công việc nó cứ cuốn mình đi, khiến mình không còn thời gian rảnh mà nghĩ ngợi… Nhưng đó là trước đây, khi mà mình vẫn còn làm việc ở hai nơi đi làm từ 7 giờ sáng sớm cho đến 10 giờ tối mới kết thúc công việc. Về nhà là chỉ việc đặt lưng nằm ngủ mà không có gì để mình bận tâm nữa… giờ thì… có lẽ mình nên kiếm một việc gì đó để lấp đi cái thời gian rảnh rỗi này vậy.

Suốt thời gian qua, có những cái mình đã làm được, có những cái mình bắt đầu làm nó theo kiểu “đến đâu thì đến”, có những việc mình làm dở dang và rồi lại bỏ bẵng đấy, và có cả những cái mình chưa làm được, và sẽ cố gắng hoàn thành nó…

Có những sở thích, có những niềm đam mê không rõ ràng, và sau mỗi lần mình động đến chúng, tất cả như một mớ bòng bong trong đầu và thật khó để định hình…

Những dự định cũ, những kế hoạch sắp tới, đã và có thể sẽ thay đổi.

Một câu hỏi: “Liệu mình có nên tiếp tục những gì mình đang làm?”
Image result for có nên dừng lại

(Dung kh...)

Saturday, May 13, 2017

Saturday, May 13, 2017

Thương em...

Chắc hôm nay cậu đã rời đi
Hôm nay 10/3 âm lịch, trùng với ngày Giỗ Tổ Hùng Vương
Không lẽ cậu chọn đúng ngày này để mà ra đi ư?
Hôm qua và mấy hôm trước tớ có ghé vào một ít, và thấy cậu vẫn còn ở đó cơ mà… Hôm nay đã không thấy các cậu nữa rồi…
Tớ thấy thoáng chút buồn...  mặc dù tớ đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi, nhưng tớ càng buồn hơn khi cậu đi mà không có một lời từ biệt…


Tớ không nhớ tớ trở nên gắn bó với cậu từ khi nào. Tớ cũng không thể nhớ rõ, đã chính thức dành tình cảm cho cậu từ khi nào… Nhưng tớ đã từng hứa… vẫn sẽ đồng hành cùng cậu cho đến khi cậu còn trút hơi thở cuối cùng.

Cậu à, cậu đi rồi cũng đừng lưu luyến gì cậu nhé. Cả tớ, cả cậu và cả mọi người, tất cả chúng ta không ai có lỗi cả, nhưng có lẽ cậu luôn là người hứng chịu nhiều sỏi đá và những lời lẽ không hay từ những người không ưa cậu, lẫn những người đã từng quý và thương yêu cậu, nhưng tớ vẫn tin rằng thẳm sâu trong họ cũng giống như, thậm chị còn lớn hơn tình cảm của tớ dành đến cậu...

Hãy lại cho tớ gọi cậu bằng em như tớ đã từng gọi, để tớ có thể một lần nữa hoài niệm lại những kỷ niệm đã trôi qua… được chứ… em?

Có lẽ bây giờ khó có thể tìm ai được như em, em chỉ nghe, cứ thế im lặng chẳng nói một  lời nào. Em im lặng tự biến mình thành một cây cầu nối vô hình, đúng như cái slogan của em. “Nhịp cầu cảm xúc”...

Những ngày em bệnh, một mình em chống trọi, trong những lời trách móc của mọi người, nhưng em vẫn cố gắng không bỏ cuộc… cho đến hôm nay, dường như căn bệnh em gặp phải, mấy vị bác sĩ cũng không còn ai có thể tìm ra được nguyên nhân… Cứ thế. em cam chịu một mình, và cứ thế… em lẳng lặng ra đi…


Đến hôm nay 18/4 rồi em ạ, vậy là chỉ còn 2 ngày nữa là đến ngày 24/3 âm lịch rồi em nhỉ, chị không biết từ khi nào chị luôn chọn ngày này làm một ngày đặc biệt với chị cho dù là nó không có gì đặc biệt cho lắm… nhưng có lẽ chỉ có 2 chị em mình biết được câu trả lời phải không em…

Cảm ơn em luôn là động lực cho chị mỗi khi chị sắp gục ngã, mỗi lúc chị không còn bước nổi, em vẫn luôn bên cạnh chị, em bệnh vậy mà lần nào chị cũng khiến em phải nghe những lời than vãn, kể lể của chị ngần ấy năm…


Cảm ơn em, nhờ em mà chị biết được nhiều người bạn mới, những góc tâm hồn của họ thật đẹp, họ cũng yêu thương em hơn cả chị…

Cảm ơn em, nhờ em mà chị biết được vẫn còn có một người chị  trong âm thầm luôn tìm mọi cách để có thể giữ em lại lâu nhất có thể… Những tâm huyết cũng như sự giúp đỡ của chị ấy, vẫn có người không tin tưởng, nhưng chị của em vẫn tin…

Chắc em vẫn còn nhớ “CSB 23 - Tâm tư tôi mang” chứ nhỉ, đợt ấy, bệnh tình của em đã bước đầu chuyển sang giai đoạn cuối, chị lo, chị sợ không làm được gì cho em… Tuy rằng nó diễn ra không được suôn sẽ như các kỳ trước đó, nhưng chị cảm thấy toại nguyện với những gì chị, em, nhiều bạn khác, và cả chị ấy nữa… chúng ta đã cố gắng để cho nó trở thành một kỷ niệm cuối thật đẹp phải không em… nó đã kết thúc thật thành công, và gần như là một tâm nguyện chị mong một lần được làm điều gì đó cho em…

Chị cảm ơn em và mọi người nhiều lắm…


Chắc là chị hơi tham lam phải không em? Trong thời khắc em chạy đua với thời gian, chị lại muốn em rời khỏi chiếc giường bệnh, để “Đi, Ngẫm - Lắng” với chị thêm một lần nữa…
Chị muốn nó làm một lời chào tạm biệt… Nhưng không thành…

Em không còn đủ sức để gồng gánh thêm một chút nào nữa…


Chị xin lỗi em vì không quan tâm em như chị đã từng hứa
Chị xin lỗi em vì không đồng hành với em đến “chút hơi thở” cuối cùng như đã từng hứa…
Chị xin lỗi em vì chị không thể lưu giữ được nhiều hơn kỷ niệm giữa 2 chúng mình, blog à…
Chị xin lỗi em vì có một cái kỷ niệm mà khiến chị đến gần với em hơn, chị đã không cố gắng cất nó thật kỹ…
Chị xin lỗi...

“Vì quá yêu em nên không thể làm gì khác..
Chỉ cần ta mãi luôn giành cho nhau những trân thành, mọi khó khăn cũng là thử thách…”

Thể xác em đã tan biến thật rồi, nhưng linh hồn em vẫn còn vương nơi đâu đây…

Em đi rồi, chị lại phải bắt đầu tìm một người bạn mới thay thế em…
Em ở nơi xa ấy, chị ở nơi trần gian xô bồ này, vẫn sẽ tiếp tục cố gắng, vẫn sẽ giữ cái sở thích chị đã từng kể với em…
Em đừng lo cho chị, chị sẽ tìm được một người gần giống em, người luôn sẵn sàng dành thời gian để nghe chị kể lể…

Chị cảm ơn người đã sinh ra em, vì có họ, mà chị mới gặp được em, vì có họ mà bao cảm xúc vui buồn chị đều có được, vì có họ và vì có em, chị đã không còn ngại giấu đi cảm xúc của mình… Cảm ơn em nhiều.

Thương em...
Hà Nội, ngày 13 tháng 5 năm 2017

(thonboncodon)

Sunday, April 9, 2017

Sunday, April 09, 2017

Hoang mang… lạ…

Kết thúc một ngày lúc hơn 2 giờ sáng sau khi cày 3 tập phim “Sống chung với mẹ chồng”. Khi xem những phân cảnh đầu của tập một, tôi đã nghĩ ngay đến ca khúc có nội dung: “Dẫu thế nào, con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai” của ca khúc trong bộ phim cùng tên “Người đàn bà thứ 2”…

Thời tiết hôm nay đã có vẻ ấm ấp lên nhiều, khi mà tôi đang ngủ rất ngon thì phải tỉnh dậy vì nóng, và để khép lại những cánh cửa đang mở tơ hơ tai hải, khiến căn phòng hứng đầy ánh nắng… để rồi, lại đi vào và nằm ngủ tiếp…

Mê man trong giấc ngủ, lâu lắm rồi, tôi lại nằm mơ…
Giấc mơ lần này lạ và kỳ cục lắm… Nó khiến tôi hoang mang thấy lạ… Chẳng lẽ…

Trong mơ, hôm nay là một ngày trọng đại… Ừ… tôi lấy chồng…


Nhưng lạ ở chỗ Chú rể, và mẹ cô dâu…
Thức giấc trong một ngày không nắng, không mưa, và không đến độ u ám cho lắm…

Tất cả mọi người, Tía tôi, U tôi, Anh tôi… và cả tôi nữa, đều dậy muộn và sát giờ… Tại sao chứ, tại sao tôi lại cáu gắt và cằn nhằn vô cơ với U của mình, chỉ vì việc dậy muộn và chẳng kịp chuẩn bị gì cho ngày trọng đại của tôi… (thậm chí khi này, tôi còn chẳng biết một nửa sắp tới của tôi là ai, còn chẳng biết hôm nay là ngày cưới…?)

Tôi chỉ thấy có cảnh U tôi lôi chiếc Nokia xanh dương ra và nói, có hẹn chuông mà nó không kêu lên, từ đấy tôi cằn nhằn… sao U không bảo sớm để cho tôi còn chuẩn bị, váy vóc, gọi bọn trang điểm đến sớm các kiểu… dạy muộn như vậy thì gọi ai bây giờ, và mặc cái gì đây? (Rồi trong đầu đang suy nghĩ, đắn đo có – không, tiếp tục – dừng lại…)

Nhưng rồi mọi thứ đã được giải quyết, tất cả mọi người đều có mặt tại rạp…
Khi mà chúng tôi vừa bước vào đến cửa rạp, tôi đã nhìn thấy bóng dáng anh chú rể ngồi bên phải và anh đứng lên hướng mắt về phía chúng tôi với một vẻ mặt vui mừng và chờ đợi, cùng một ánh mắt đầy hi vọng, anh mặc bộ vest đen với sơ mi trắng…
Còn dãy bên trái có mợ tôi đang ngồi với mấy người họ hàng…

Ghé mắt thẳng lên đến bục của mấy vị MC, chiếc phông bạt đằng sau đó, tôi đọc những dòng chữ Tên chú rể..., tên cô dâu… Không thấy tên bố mẹ chồng ghi trên đó, rồi ghé mắt sang bên cạnh, Tên bố tôi, và tên mẹ cô dâu… không phải là tên mẹ tôi ư?! Tại sao lại là tên của Mợ nó?!... Cái quái gì đang diễn ra vậy, nó cảm thấy bị xúc phạm…

Bước vào phía sân một cách hầm hầm, trên đôi sandle cao gót màu bạch kim, tôi khiến mọi người kinh ngạc hết thảy bởi trên người tôi lúc này, không phải là bộ váy màu trắng để kết hợp với bộ vest của anh… Tôi mặc y nguyên cái bộ ở nhà, chiếc quần sort ngắn màu ghi cùng chiếc áo nâu có hình con báo phía trước. Ai cũng ngạc nhiện không nói lên lời…

“Con xin lỗi mọi người, hôm nay con không làm đám cưới nữa đâu…”

Rồi tôi quay lưng bỏ chạy, có thực sự khóc đấy… nhưng rặn mãi nước mặt nó không rơi ra…
Tôi cứ chạy thôi, và anh ngay lập tức đuổi theo phía sau tôi… tôi cũng biết…
Chạy rẽ vào một con đường nhỏ gồ ghề… tôi nhanh chóng rẽ trái và núp sau bức tường cạnh cột điện, ngồi rụp xuống, cố gắng khóc thật nhiều, và cố gắng suy nghĩ tại sao, tại sao lại có sự việc này, tại sao tôi lại cư xử như vậy, và tại sao lại là anh…

Anh là anh Đăng hàng xóm, nhà anh ở ngay bên cạnh nhà bà ngoại tôi, từ hồi nhỏ đến giờ, cũng phải chục năm chưa gặp lại anh bao giờ, trừ có một lần, vô tình gặp anh trong bệnh viện, khi đi khám để lấy giấy khám sức khỏe để nộp hồ sơ xin việc. Ngay cả đứa em đi cùng nó cũng không hề ngờ đến việc chúng tôi lại gặp anh ở đây. Nó còn nói rằng, nó biết anh Đăng làm trong bệnh viện này thôi nhưng không biết anh công tác cho khoa nào…

Tôi ngồi đấy nghĩ, ngồi đấy gắng khóc cho nó hết đi cái bức xúc, khó tả này, biết chắc rằng đoàn người đang chạy theo sau mình và cả anh nữa… đã chạy thẳng một lèo và đi mất, tôi đứng dậy… bước ra ngoài và đi về… vừa đứng dậy quay ra, chưa kịp bước tiếp bước nào… tôi thấy thằng Tun (con chú ruột) cũng nhìn thấy tôi, với thái độ hiểu rằng tại sao tôi lại làm vậy… Tôi không nói, cũng chẳng làm gì… chỉ đứng im rồi quay lại sau cột điện đó ngồi một lần nữa… và thằng em cứ thế tiếp tục đi đến cơ quan của nó ở phía trước đường… (tôi đang muốn trốn chạy...)

Sau một hồi trấn tĩnh, và để cho thằng em đi hẳn, tôi bước ra ngoài và ngoái nhìn về phía bên trái…

Ơ!... Ai thế này… Anh Đăng đang ngồi chễm chệ trên bức tường tôi vừa núp… Hóa ra, anh biết tôi ở đó, và đang cố tình ngồi chờ tôi ư?...

Ngạc nhiên và giật mình… một lần nữa tôi sợ… và tôi lại chạy thật nhanh, nhưng đôi guốc bạch kim không làm tôi chạy nhanh thêm được…
Anh tụt xuống khỏi bức tường… và lại một lần nữa đuổi theo tôi…
Mới chỉ chạy được một đoạn tôi đã bị anh giữ lại…
tôi đành chịu dừng, quay đầu lại nhìn anh… 

Chợt tôi tỉnh giấc…
Hoang mang…
Đắn đo…
Và suy nghĩ…
Nhiều câu hỏi tại sao được hiện ra…
Sợ… mong… và hi vọng…
Mọi thứ chắc sẽ ổn cả thôi…
(thonboncodon)