Breaking

Sunday, April 9, 2017

Hoang mang… lạ…

Kết thúc một ngày lúc hơn 2 giờ sáng sau khi cày 3 tập phim “Sống chung với mẹ chồng”. Khi xem những phân cảnh đầu của tập một, tôi đã nghĩ ngay đến ca khúc có nội dung: “Dẫu thế nào, con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai” của ca khúc trong bộ phim cùng tên “Người đàn bà thứ 2”…

Thời tiết hôm nay đã có vẻ ấm ấp lên nhiều, khi mà tôi đang ngủ rất ngon thì phải tỉnh dậy vì nóng, và để khép lại những cánh cửa đang mở tơ hơ tai hải, khiến căn phòng hứng đầy ánh nắng… để rồi, lại đi vào và nằm ngủ tiếp…

Mê man trong giấc ngủ, lâu lắm rồi, tôi lại nằm mơ…
Giấc mơ lần này lạ và kỳ cục lắm… Nó khiến tôi hoang mang thấy lạ… Chẳng lẽ…

Trong mơ, hôm nay là một ngày trọng đại… Ừ… tôi lấy chồng…


Nhưng lạ ở chỗ Chú rể, và mẹ cô dâu…
Thức giấc trong một ngày không nắng, không mưa, và không đến độ u ám cho lắm…

Tất cả mọi người, Tía tôi, U tôi, Anh tôi… và cả tôi nữa, đều dậy muộn và sát giờ… Tại sao chứ, tại sao tôi lại cáu gắt và cằn nhằn vô cơ với U của mình, chỉ vì việc dậy muộn và chẳng kịp chuẩn bị gì cho ngày trọng đại của tôi… (thậm chí khi này, tôi còn chẳng biết một nửa sắp tới của tôi là ai, còn chẳng biết hôm nay là ngày cưới…?)

Tôi chỉ thấy có cảnh U tôi lôi chiếc Nokia xanh dương ra và nói, có hẹn chuông mà nó không kêu lên, từ đấy tôi cằn nhằn… sao U không bảo sớm để cho tôi còn chuẩn bị, váy vóc, gọi bọn trang điểm đến sớm các kiểu… dạy muộn như vậy thì gọi ai bây giờ, và mặc cái gì đây? (Rồi trong đầu đang suy nghĩ, đắn đo có – không, tiếp tục – dừng lại…)

Nhưng rồi mọi thứ đã được giải quyết, tất cả mọi người đều có mặt tại rạp…
Khi mà chúng tôi vừa bước vào đến cửa rạp, tôi đã nhìn thấy bóng dáng anh chú rể ngồi bên phải và anh đứng lên hướng mắt về phía chúng tôi với một vẻ mặt vui mừng và chờ đợi, cùng một ánh mắt đầy hi vọng, anh mặc bộ vest đen với sơ mi trắng…
Còn dãy bên trái có mợ tôi đang ngồi với mấy người họ hàng…

Ghé mắt thẳng lên đến bục của mấy vị MC, chiếc phông bạt đằng sau đó, tôi đọc những dòng chữ Tên chú rể..., tên cô dâu… Không thấy tên bố mẹ chồng ghi trên đó, rồi ghé mắt sang bên cạnh, Tên bố tôi, và tên mẹ cô dâu… không phải là tên mẹ tôi ư?! Tại sao lại là tên của Mợ nó?!... Cái quái gì đang diễn ra vậy, nó cảm thấy bị xúc phạm…

Bước vào phía sân một cách hầm hầm, trên đôi sandle cao gót màu bạch kim, tôi khiến mọi người kinh ngạc hết thảy bởi trên người tôi lúc này, không phải là bộ váy màu trắng để kết hợp với bộ vest của anh… Tôi mặc y nguyên cái bộ ở nhà, chiếc quần sort ngắn màu ghi cùng chiếc áo nâu có hình con báo phía trước. Ai cũng ngạc nhiện không nói lên lời…

“Con xin lỗi mọi người, hôm nay con không làm đám cưới nữa đâu…”

Rồi tôi quay lưng bỏ chạy, có thực sự khóc đấy… nhưng rặn mãi nước mặt nó không rơi ra…
Tôi cứ chạy thôi, và anh ngay lập tức đuổi theo phía sau tôi… tôi cũng biết…
Chạy rẽ vào một con đường nhỏ gồ ghề… tôi nhanh chóng rẽ trái và núp sau bức tường cạnh cột điện, ngồi rụp xuống, cố gắng khóc thật nhiều, và cố gắng suy nghĩ tại sao, tại sao lại có sự việc này, tại sao tôi lại cư xử như vậy, và tại sao lại là anh…

Anh là anh Đăng hàng xóm, nhà anh ở ngay bên cạnh nhà bà ngoại tôi, từ hồi nhỏ đến giờ, cũng phải chục năm chưa gặp lại anh bao giờ, trừ có một lần, vô tình gặp anh trong bệnh viện, khi đi khám để lấy giấy khám sức khỏe để nộp hồ sơ xin việc. Ngay cả đứa em đi cùng nó cũng không hề ngờ đến việc chúng tôi lại gặp anh ở đây. Nó còn nói rằng, nó biết anh Đăng làm trong bệnh viện này thôi nhưng không biết anh công tác cho khoa nào…

Tôi ngồi đấy nghĩ, ngồi đấy gắng khóc cho nó hết đi cái bức xúc, khó tả này, biết chắc rằng đoàn người đang chạy theo sau mình và cả anh nữa… đã chạy thẳng một lèo và đi mất, tôi đứng dậy… bước ra ngoài và đi về… vừa đứng dậy quay ra, chưa kịp bước tiếp bước nào… tôi thấy thằng Tun (con chú ruột) cũng nhìn thấy tôi, với thái độ hiểu rằng tại sao tôi lại làm vậy… Tôi không nói, cũng chẳng làm gì… chỉ đứng im rồi quay lại sau cột điện đó ngồi một lần nữa… và thằng em cứ thế tiếp tục đi đến cơ quan của nó ở phía trước đường… (tôi đang muốn trốn chạy...)

Sau một hồi trấn tĩnh, và để cho thằng em đi hẳn, tôi bước ra ngoài và ngoái nhìn về phía bên trái…

Ơ!... Ai thế này… Anh Đăng đang ngồi chễm chệ trên bức tường tôi vừa núp… Hóa ra, anh biết tôi ở đó, và đang cố tình ngồi chờ tôi ư?...

Ngạc nhiên và giật mình… một lần nữa tôi sợ… và tôi lại chạy thật nhanh, nhưng đôi guốc bạch kim không làm tôi chạy nhanh thêm được…
Anh tụt xuống khỏi bức tường… và lại một lần nữa đuổi theo tôi…
Mới chỉ chạy được một đoạn tôi đã bị anh giữ lại…
tôi đành chịu dừng, quay đầu lại nhìn anh… 

Chợt tôi tỉnh giấc…
Hoang mang…
Đắn đo…
Và suy nghĩ…
Nhiều câu hỏi tại sao được hiện ra…
Sợ… mong… và hi vọng…
Mọi thứ chắc sẽ ổn cả thôi…
(thonboncodon)


No comments:

Post a Comment

Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Chúc bạn Sức Khỏe và An Lành :)