Zing blog
Monday, September 29, 2014
Cảm ơn em... cô bé 7 tuổi...
Cuộc gặp gỡ nào... ắt cũng sẽ phải có lúc tạm biệt, chia tay...
Tối kia, tôi ngủ muộn... và tôi lại nghĩ ngợi lung tung...
Tôi nghĩ trước đến cái tương lai sẽ xảy ra điều gì...
Quanh đi quẩn lại... tôi LẠI nghĩ đến cảnh "chia ly"...
Tôi nghĩ cả đến em nữa...
Và... tôi đã KHÓC sưng đỏ cả mắt... vì em...
Tôi không muốn dùng cụm từ “rớt nước mắt” bởi vì… bất kỳ điều gì tôi cũng có thể rớt nước mắt được…
Nhưng tôi chỉ KHÓC thực sự cho gia đình, cho bạn bè và đôi lúc là cho bản thân tôi…
Chắc là tôi đã coi em là BẠN…
Bởi tối đó… tôi đã thút thít, nức nở như con nít… khi “nghĩ trước tương lai” giống như nhiều lần trước đây tôi đã từng …
Không biết sau này tôi và em có còn giữ được liên lạc với nhau không hay là lại giống như những người khác… (những người mà tôi đã từng coi là Special Friends…), chỉ giữ liên lạc trong một thời gian ngắn… và rồi lại “mất tích”... mà không cho tôi biết lý do…
Nhưng còn em, tính cho đến thời điểm này, tôi và em vẫn chưa được gọi là “ngắt kết nối” phải không em?
Em biết tôi… hôm đó, nhớ gì về em không?
Tôi nhớ lại những câu nói của em khi em nói chuyện với tôi…
Tôi nhớ lại những biểu cảm, những hành động, những cử chỉ em thể hiện với tôi…
Và tôi nhớ cả những gì em đã “dạy thêm” cho tôi…
Hai lần… em “dạy” tôi cách nghe và trả lời điện thoại…
Tuy rằng điều em nói, tôi đã từng được nghe nhiều rồi, nhưng quả thực, em đã dạy cho tôi cách nói chuyện qua điện thoại phải như thế nào… em chỉ cho tôi, phải nói như thế này, thế kia… em chỉ cho tôi phải nói như thế này thế nọ…
Thoạt qua, ai cũng sẽ chỉ nghĩ đơn giản là những lời nói đùa vui giữa hai người đang nói chuyện với nhau…
Nhưng không… với tôi… nó là MỘT BÀI HỌC…
Một bài học trong giao tiếp, nói chuyện qua điện thoại…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã dạy tôi bài học này…
Tôi nhớ đến cái hôm tôi bị em “bắt nạt”...
Hôm ý, tôi biết rằng em khóc thật… nhưng nước mắt của em lại là nước mắt của sự… giả vờ, của cái vòi vĩnh, nũng nịu…
Nhưng tôi lại xiêu lòng… bởi tôi như cảm thấy mình đang có lỗi…
Có lỗi bởi… chắc tại vì tôi mà em khóc…
Sao em lại khóc trước mặt tôi chứ?...
Tôi sợ khi phải nhìn thấy ai đó khóc… Và càng sợ hơn khi cái lý do khiến họ khóc lại có một phần nguyên do tại tôi…
Tôi sợ điều đó lắm em biết không… cô bé 7 tuổi à?
Vì để “chuộc lỗi” với em, tôi đã phải tất tả chạy về để lấy “quà” bù cho em…
Và khi thấy em cười lúc cầm món quà trên tay… tôi đã thở phào nhẹ nhõm…
Và tối đó, tôi cũng học được nhiều điều từ em, tôi học được từ em sự tha thứ… CÁCH THA THỨ của một cô bé 7 tuổi…
Giận dỗi ngắn ngủi và tha thứ cũng nhanh gọn…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã dạy cho tôi bài học về cách tha thứ này…
Tôi nhớ những câu em chào, em gọi tôi… khiến tôi phải giật thót mình liên tục…
Ôi! Cô bé kẹ 7 tuổi mà khẩu khí lớn thấy ớn…
Em à… chị sợ nghe nói to như vậy lắm… Cái âm thanh lớn khiến chị liên tưởng tới những cuộc cãi vã… Và chị thì không thích… mà thậm chí sợ những cuộc cãi vã, to tiếng em à… Đừng lớn tiếng như thế với chị em nhé!...
Sau nhiều hôm, tôi cũng dần dần quen với cách em gọi tôi như thế… nhưng tôi vẫn còn bị giật mình… và tôi thấy vui vui mỗi khi tiếng “Chị!” cất lên… nhanh, gọn, lẹ và lớn như thế…
Tôi “nài nỉ” em vài lần, rồi em cũng chịu giảm cường độ… và nghe tiếng “Chị!” mới được em gọi, nó êm ái, ấm ấm làm sao…
Cảm ơn em vì điều này nhé… cô bé 7 tuổi…
Tôi nhớ cái “nụ cười răng sún” của em mỗi khi em đi học về, mở cửa… và chào tôi…
Nó tươi tắn, rạng ngời… và khiến tôi bớt đi cái chán, và nó tạo chút động lực cho tôi…
Cảm ơn em nhé… cô bé 7 tuổi… em khiến tôi không còn cảm thấy mình bị “lãng quên” như ngày nào…
Tôi nhớ cái hôm, bố em gọi em lên ăn cơm…
Em hỏi tôi… “Có lên nhà em chơi không?”... (đại loại ý nó là như thế)...
Em biết không… tôi đã nghĩ vài lần về câu đó của em…
Tôi cảm nhận thấy (hoặc có thể là do tôi tự suy diễn, ảo tưởng…) rằng em đã coi tôi là BẠN… Vì chỉ có bạn bè mới rủ nhau qua nhà chơi như vậy thôi… phải không em?
Tôi cũng “đứng hình” vì câu nói của em… Và tôi cảm nhận sự chân thành trong câu nói đó...
Từ trước đến giờ… Chưa từng có ai chủ động mời tôi như vậy cả… mà chỉ có tôi chủ động xin được sang nhà người khác chơi thôi… em à…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã làm cho tôi thêm tin, mình lại được là bạn của một ai đó…
Tôi nhớ cái lúc mà em “tâm sự” với tôi về điểm kiểm tra trên lớp…
Lần đầu tiên, em hỏi tôi về… bài kiểm tra ngày xưa của tôi được mấy điểm, em hỏi tôi bị điểm 3 bao giờ chưa… và em hỏi tôi đại loại như… nếu bị điểm kém thì phải làm gì… Tôi cũng trả lời em cho dù… có vài câu trả lời là tôi bịa ra…
Và rồi… em cũng “thú nhận” với tôi em bị điểm kém môn Tiếng Việt… [đúng không em?]
Lần gần đây nhất… vừa đi học về, em chạy lại gần tôi, và muốn nói về 2 bài kiểm tra Toán cho tôi nghe…
Hai con số 9 “lộn ngược”... tôi thấy cái khuôn mặt em cũng hơi hơi thẫn thờ, buồn buồn…
Ngồi chữa bài cho em, em cũng “thú nhận” với tôi là do em không đọc hết đề bài…
Cảm ơn em đã tin tưởng tôi mà kể cho tôi nghe “chuyện khó nói thời học sinh”...
Em khiến tôi nghĩ mình như được là người đầu tiên biết chuyện… [ảo tưởng level cao rồi… :D]
[Lại tiếp tục dòng cảm xúc cho em...]
Tôi nhớ những câu em phát biểu một cách hồn nhiên…
Một trong số những câu phát biểu đầu tiên của em là: “Chơi với chị buồn cười thế!” (đại loại ý nó là như vậy)...
“Buồn cười” ám chỉ là vui phải không em?...
Tôi nghe người ta nói tôi vui tính nhiều rồi, nhưng nói như em thì là người đầu tiên đó…
Cám ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi biết, tôi có khả năng làm cho người khác vui…
Nhiều lần em nói… tôi bị hâm rồi… :D
Cái vẻ mặt đùa cợt nhưng nghiêm túc của em khiến tôi cũng phải nhoẻn miệng mà đáp lại: “Ừ! đúng rồi em!”...
Thế thì tôi mới tự đặt cho mình cái tên Dung kh… chứ em…
À tôi thích cái điệu bộ, giọng điệu, cử chỉ của em khi em nói từ “Khuây-di”... nhột nhột quá em à.
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi thấy được mình KHÙNG như thế nào khi được chơi với em…
Nhiều lần em hỏi tôi… khiến tôi phải sững người… và phải tìm ra câu trả lời để “đối phó” với em…
Em hỏi tôi: “Chị yêu ai…?”
Lần đầu tiên em hỏi, tôi trả lời, tôi yêu bố, mẹ tôi…
Tôi cũng hỏi lại em thế em yêu ai nhất….
Em trả lời: “Em yêu Bác Hồ!”...
Nó lại khiến tôi bị “đơ óc” vài giây… (giờ tôi tự hỏi… liệu mình có một chút lòng yêu nước?...)
Những lần sau, em cũng hỏi tôi vài ba lần câu này…
Khiến tôi không biết cái từ “yêu” kia, nó có hàm nghĩa gì…
Sao em không hỏi tôi rằng tôi QUÝ những ai?...
Những lần em bắt bẻ câu trả lời của tôi...khiến tôi phải “giật mình” bởi “sao óc tôi lại ngắn thế…” cơ chứ…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi biết từ “yêu” nó còn có nhiều ý nghĩa hơn nữa mà tôi chưa biết hết…
Có yêu rồi cũng có ghét…
Em hỏi tôi rằng tôi ghét ai…
Thú thực thì tôi chẳng ghét ai cả… dù có ghét chỉ ghét trong chốc lát, rồi lại thôi… không ghét nữa…
Tôi chỉ KHÔNG THÍCH thôi…
Tôi lại hỏi lại em, thế em có ghét ai không… và rất vui khi em cũng không ghét ai cả…
Ghét người khác làm chi… cho nặng óc, nghĩ nhiều… em nhỉ?
Nhiều lần em hỏi: “Chị ơi! Chị có yêu em không?”
Tôi chỉ cười trừ để đáp lại em… Câu này trả lời khó quá em ơi…
Sao em không hỏi tôi có QUÝ em không?
Tôi QUÝ em lắm…
Nếu nó yêu… thì rồi sẽ có ngày nói ghét… nên tôi không thích xài từ này em à…
Còn từ QUÝ, tôi không thấy có từ nào trái nghĩa cả…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi... em khiến tôi phải xác định lại tình cảm của mình với từng người…
Mấy lần em hỏi tôi… “Không gặp em, chị có nhớ em không?”...
Rồi em trả lời thay tôi luôn… “Có, đúng không?”...
Rồi em lại nở “nụ cười răng sún”...
Tôi lại mỉm cười và đáp “Ừ! có” với em…
Tất nhiên là có nhớ rồi em à…^^
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… em cho tôi trải nghiệm thêm cái cảm giác… chờ đợi, mong ngóng một người… và đến khi người đó xuất hiện… nó thú vị như thế nào ấy…
Bữa nọ, em hỏi tôi… hôm nào em qua nhà tôi chơi được không…
Tôi cũng muốn rủ em qua nhà để chơi lắm…
Nhưng nhà chị chẳng có đồ gì cho em chơi đâu… em à… :(
Mà không có gì chơi… chắc em sẽ “Chán” ngay thôi…
Nhiều lần em hỏi tôi, “Chị có thấy em ngoan không?”
Tôi đều trả lời cho qua rằng em chưa ngoan, hay em ngoan hơn hôm qua…
Nhưng thật ra thì tôi thấy em cũng ngoan mà…
Em tuy bướng nhưng cái bướng của em tôi thấy là cái bướng ngoan, cái bướng biết chừng mực…
Tôi thấy em ngoan, khi mà bác em “dỗ” em ăn hết bát cơm mà tôi “nài nỉ” em ăn mà không có được…
Tôi thấy em ngoan, khi mà bác em dặn em là không được vẽ lên bàn nó bẩn, em gật đầu đáp “Vâng!”...
Tôi thấy em ngoan, bởi hôm gì em bảo “Chị ý không cho em nói!” (tôi làm sao cấm được em nói chứ… chỉ nài nỉ em đừng có nói thôi…)
Tôi thấy em ngoan, khi mà tôi kêu mãi, em mới cầm bút lên để viết bài… cho dù chỉ viết được 1 chữ rồi lại dừng… để chơi…
Tôi thấy em ngoan, khi mà em hoàn thành liên tiếp 2 bài tập Tiếng Việt trong chưa đầy 5 phút…
Tôi thấy em ngoan, khi mà em chịu nghe lời tôi… vác cái cặp nặng trịch lên nhà đỡ mẹ…
Cảm ơn em đã nghe lời tôi…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi tin… lời nói của tôi vẫn còn có giá trị…
Trước đây tôi từng ước được có chị gái để được làm nũng, bắt nạt chị… hoặc là có em trai để được quan tâm, chăm sóc, cho ra dáng một người chị… lúc đó tôi không hề thích có em gái…
Nhưng giờ chắc khác rồi… em nào cũng được…
Tôi vốn dĩ, chẳng HÀO PHÓNG đến mức… ai xin gì thì cho… hay như tự dưng muốn cho ai vật gì…
Nhưng… em là người đầu tiên, tôi “gật đầu cái rụp” khi em xin tôi cho em cái bút chì… cũ… mà có người từng xin mà tôi không muốn cho…
Em là người đầu tiên khiến tôi muốn đem hết những gì mà tôi “tự giữ làm kỉ niệm”... đem đến tặng cho em làm đồ chơi…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi đã cho tôi trải qua cái cảm giác được LÀM CHỊ, nó thú vị đến như thế nào…
Cảm ơn em... cô bé 7 tuổi... tên Mít nhỏ…
Không biết sau này tôi và em có bị “cắt đứt liên lạc” như những lần không rõ lý do kia hay không?
Nhưng nếu em có quên tôi, tôi cũng không có trách gì em cả đâu…
Thời gian mà…
Tôi coi em là BẠN rồi đấy…
Có hôm tôi hỏi em, em muốn tôi gọi em bằng tên ở nhà hay tên thật, em bảo gọi tên nào cũng được…
Rồi hôm sau tôi lại hỏi em câu đó…
Em trả lời… “Hôm qua chị gọi em như nào thì gọi như thế…”
Thân gửi em, người bạn nhỏ 7 tuổi tên Minh Anh…
(Dung kh...)