Breaking

Monday, September 29, 2014

Monday, September 29, 2014

Cảm ơn em... cô bé 7 tuổi...

Cuộc gặp gỡ nào... ắt cũng sẽ phải có lúc tạm biệt, chia tay...
Tối kia, tôi ngủ muộn... và tôi lại nghĩ ngợi lung tung...
Tôi nghĩ trước đến cái tương lai sẽ xảy ra  điều gì...
Quanh đi quẩn lại... tôi LẠI nghĩ đến cảnh "chia ly"...

Tôi nghĩ cả đến em nữa...
Và... tôi đã KHÓC sưng đỏ cả mắt... vì em...
Tôi không muốn dùng cụm từ “rớt nước mắt” bởi vì… bất kỳ điều gì tôi cũng có thể rớt nước mắt được…
Nhưng tôi chỉ KHÓC thực sự cho gia đình, cho bạn bè và đôi lúc là cho bản thân tôi…
Chắc là tôi đã coi em là BẠN…
Bởi tối đó… tôi đã thút thít, nức nở như con nít… khi “nghĩ trước tương lai” giống như nhiều lần trước đây tôi đã từng …

Không biết sau này tôi và em có còn giữ được liên lạc với nhau không hay là lại giống như những người khác… (những người mà tôi đã từng coi là Special Friends…), chỉ giữ liên lạc trong một thời gian ngắn… và rồi lại “mất tích”... mà không cho tôi biết lý do…
Nhưng còn em, tính cho đến thời điểm này, tôi và em vẫn chưa được gọi là “ngắt kết nối” phải không em?
Image result for cảm ơn em
Em biết tôi… hôm đó, nhớ gì về em không?
Tôi nhớ lại những câu nói của em khi em nói chuyện với tôi…
Tôi nhớ lại những biểu cảm, những hành động, những cử chỉ em thể hiện với tôi…
Và tôi nhớ cả những gì em đã “dạy thêm” cho tôi…

Hai lần… em “dạy” tôi cách nghe và trả lời điện thoại…
Tuy rằng điều em nói, tôi đã từng được nghe nhiều rồi, nhưng quả thực, em đã dạy cho tôi cách nói chuyện qua điện thoại phải như thế nào… em chỉ cho tôi, phải nói như thế này, thế kia… em chỉ cho tôi phải nói như thế này thế nọ…
Thoạt qua, ai cũng sẽ chỉ nghĩ đơn giản là những lời nói đùa vui giữa hai người đang nói chuyện với nhau…
Nhưng không… với tôi… nó là MỘT BÀI HỌC…
Một bài học trong giao tiếp, nói chuyện qua điện thoại…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã dạy tôi bài học này…

Tôi nhớ đến cái hôm tôi bị em “bắt nạt”...
Hôm ý, tôi biết rằng em khóc thật… nhưng nước mắt của em lại là nước mắt của sự… giả vờ, của cái vòi vĩnh, nũng nịu…
Nhưng tôi lại xiêu lòng… bởi tôi như cảm thấy mình đang có lỗi…
Có lỗi bởi… chắc tại vì tôi mà em khóc…
Sao em lại khóc trước mặt tôi chứ?...
Tôi sợ khi phải nhìn thấy ai đó khóc… Và càng sợ hơn khi cái lý do khiến họ khóc lại có một phần nguyên do tại tôi…
Tôi sợ điều đó lắm em biết không… cô bé 7 tuổi à?
Vì để “chuộc lỗi” với em, tôi đã phải tất tả chạy về để lấy “quà” bù cho em…
Và khi thấy em cười lúc cầm món quà trên tay… tôi đã thở phào nhẹ nhõm…
Và tối đó, tôi cũng học được nhiều điều từ em, tôi học được từ em sự tha thứ… CÁCH THA THỨ của một cô bé 7 tuổi…
Giận dỗi ngắn ngủi và tha thứ cũng nhanh gọn…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã dạy cho tôi bài học về cách tha thứ này…

Tôi nhớ những câu em chào, em gọi tôi… khiến tôi phải giật thót mình liên tục…
Ôi! Cô bé kẹ 7 tuổi mà khẩu khí lớn thấy ớn…
Em à… chị sợ nghe nói to như vậy lắm… Cái âm thanh lớn khiến chị liên tưởng tới những cuộc cãi vã… Và chị thì không thích… mà thậm chí sợ những cuộc cãi vã, to tiếng em à… Đừng lớn tiếng như thế với chị em nhé!...
Sau nhiều hôm, tôi cũng dần dần quen với cách em gọi tôi như thế… nhưng tôi vẫn còn bị giật mình… và tôi thấy vui vui mỗi khi tiếng “Chị!” cất lên… nhanh, gọn, lẹ và lớn như thế…
Tôi “nài nỉ” em vài lần, rồi em cũng chịu giảm cường độ… và nghe tiếng “Chị!” mới được em gọi, nó êm ái, ấm ấm làm sao…
Cảm ơn em vì điều này nhé… cô bé 7 tuổi…

Tôi nhớ cái “nụ cười răng sún” của em mỗi khi em đi học về, mở cửa… và chào tôi…
Nó tươi tắn, rạng ngời… và khiến tôi bớt đi cái chán, và nó tạo chút động lực cho tôi…
Cảm ơn em nhé… cô bé 7 tuổi… em khiến tôi không còn cảm thấy mình bị “lãng quên” như ngày nào…

Tôi nhớ cái hôm, bố em gọi em lên ăn cơm…
Em hỏi tôi… “Có lên nhà em chơi không?”... (đại loại ý nó là như thế)...
Em biết không… tôi đã nghĩ vài lần về câu đó của em…
Tôi cảm nhận thấy (hoặc có thể là do tôi tự suy diễn, ảo tưởng…) rằng em đã coi tôi là BẠN… Vì chỉ có bạn bè mới rủ nhau qua nhà chơi như vậy thôi… phải không em?
Tôi cũng “đứng hình” vì câu nói của em… Và tôi cảm nhận sự chân thành trong câu nói đó...
Từ trước đến giờ… Chưa từng có ai chủ động mời tôi như vậy cả… mà chỉ có tôi chủ động xin được sang nhà người khác chơi thôi… em à…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã làm cho tôi thêm tin, mình lại được là bạn của một ai đó…

Tôi nhớ cái lúc mà em “tâm sự” với tôi về điểm kiểm tra trên lớp…
Lần đầu tiên, em hỏi tôi về… bài kiểm tra ngày xưa của tôi được mấy điểm, em hỏi tôi bị điểm 3 bao giờ chưa… và em hỏi tôi đại loại như… nếu bị điểm kém thì phải làm gì… Tôi cũng trả lời em cho dù… có vài câu trả lời là tôi bịa ra…
Và rồi… em cũng “thú nhận” với tôi em bị điểm kém môn Tiếng Việt… [đúng không em?]
Lần gần đây nhất… vừa đi học về, em chạy lại gần tôi, và muốn nói về 2 bài kiểm tra Toán cho tôi nghe…
Hai con số 9 “lộn ngược”... tôi thấy cái khuôn mặt em cũng hơi hơi thẫn thờ, buồn buồn…
Ngồi chữa bài cho em, em cũng “thú nhận” với tôi là do em không đọc hết đề bài…
Cảm ơn em đã tin tưởng tôi mà kể cho tôi nghe “chuyện khó nói thời học sinh”...
Em khiến tôi nghĩ mình như được là người đầu tiên biết chuyện… [ảo tưởng level cao rồi… :D]
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… em đã làm tôi tin, mình vẫn còn có chỗ đứng trong cái đô thị xô bồ này…

[Lại tiếp tục dòng cảm xúc cho em...]

Tôi nhớ những câu em phát biểu một cách hồn nhiên…
Một trong số những câu phát biểu đầu tiên của em là: “Chơi với chị buồn cười thế!” (đại loại ý nó là như vậy)...
“Buồn cười” ám chỉ là vui phải không em?...
Tôi nghe người ta nói tôi vui tính nhiều rồi, nhưng nói như em thì là người đầu tiên đó…
Cám ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi biết, tôi có khả năng làm cho người khác vui…

Nhiều lần em nói… tôi bị hâm rồi… :D
Cái vẻ mặt đùa cợt nhưng nghiêm túc của em khiến tôi cũng phải nhoẻn miệng mà đáp lại: “Ừ! đúng rồi em!”...
Thế thì tôi mới tự đặt cho mình cái tên Dung kh… chứ em…
À tôi thích cái điệu bộ, giọng điệu, cử chỉ của em khi em nói từ “Khuây-di”... nhột nhột quá em à.
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi thấy được mình KHÙNG như thế nào khi được chơi với em…

Nhiều lần em hỏi tôi… khiến tôi phải sững người… và phải tìm ra câu trả lời để “đối phó” với em…
Em hỏi tôi: “Chị yêu ai…?”
Lần đầu tiên em hỏi, tôi trả lời, tôi yêu bố, mẹ tôi…
Tôi cũng hỏi lại em thế em yêu ai nhất….
Em trả lời: “Em yêu Bác Hồ!”...
Nó lại khiến tôi bị “đơ óc” vài giây… (giờ tôi tự hỏi… liệu mình có một chút lòng yêu nước?...)

Những lần sau, em cũng hỏi tôi vài ba lần câu này…
Khiến tôi không biết cái từ “yêu” kia, nó có hàm nghĩa gì…
Sao em không hỏi tôi rằng tôi QUÝ những ai?...
Những lần em bắt bẻ câu trả lời của tôi...khiến tôi phải “giật mình” bởi “sao óc tôi lại ngắn thế…” cơ chứ…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi biết từ “yêu” nó còn có nhiều ý nghĩa hơn nữa mà tôi chưa biết hết…

Có yêu rồi cũng có ghét…
Em hỏi tôi rằng tôi ghét ai…
Thú thực thì tôi chẳng ghét ai cả… dù có ghét chỉ ghét trong chốc lát, rồi lại thôi… không ghét nữa…
Tôi chỉ KHÔNG THÍCH thôi…
Tôi lại hỏi lại em, thế em có ghét ai không… và rất vui khi em cũng không ghét ai cả…
Ghét người khác làm chi… cho nặng óc, nghĩ nhiều… em nhỉ?

Nhiều lần em hỏi: “Chị ơi! Chị có yêu em không?”
Tôi chỉ cười trừ để đáp lại em… Câu này trả lời khó quá em ơi…
Sao em không hỏi tôi có QUÝ em không?
Tôi QUÝ em lắm…
Nếu nó yêu… thì rồi sẽ có ngày nói ghét… nên tôi không thích xài từ này em à…
Còn từ QUÝ, tôi không thấy có từ nào trái nghĩa cả…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi... em khiến tôi phải xác định lại tình cảm của mình với từng người…

Mấy lần em hỏi tôi… “Không gặp em, chị có nhớ em không?”...
Rồi em trả lời thay tôi luôn… “Có, đúng không?”...
Rồi em lại nở “nụ cười răng sún”...
Tôi lại mỉm cười và đáp “Ừ! có” với em…
Tất nhiên là có nhớ rồi em à…^^
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… em cho tôi trải nghiệm thêm cái cảm giác… chờ đợi, mong ngóng một người… và đến khi người đó xuất hiện… nó thú vị như thế nào ấy…

Bữa nọ, em hỏi tôi… hôm nào em qua nhà tôi chơi được không…
Tôi cũng muốn rủ em qua nhà để chơi lắm…
Nhưng nhà chị chẳng có đồ gì cho em chơi đâu… em à… :(
Mà không có gì chơi… chắc em sẽ “Chán” ngay thôi…

Nhiều lần em hỏi tôi, “Chị có thấy em ngoan không?”
Tôi đều trả lời cho qua rằng em chưa ngoan, hay em ngoan hơn hôm qua…
Nhưng thật ra thì tôi thấy em cũng ngoan mà…
Em tuy bướng nhưng cái bướng của em tôi thấy là cái bướng ngoan, cái bướng biết chừng mực…
Tôi thấy em ngoan, khi mà bác em “dỗ” em ăn hết bát cơm mà tôi “nài nỉ” em ăn mà không có được…
Tôi thấy em ngoan, khi mà bác em dặn em là không được vẽ lên bàn nó bẩn, em gật đầu đáp “Vâng!”...
Tôi thấy em ngoan, bởi hôm gì em bảo “Chị ý không cho em nói!” (tôi làm sao cấm được em nói chứ… chỉ nài nỉ em đừng có nói thôi…)
Tôi thấy em ngoan, khi mà tôi kêu mãi, em mới cầm bút lên để viết bài… cho dù chỉ viết được 1 chữ rồi lại dừng… để chơi…
Tôi thấy em ngoan, khi mà em hoàn thành liên tiếp 2 bài tập Tiếng Việt trong chưa đầy 5 phút…
Tôi thấy em ngoan, khi mà em chịu nghe lời tôi… vác cái cặp nặng trịch lên nhà đỡ mẹ…
Cảm ơn em đã nghe lời tôi…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi tin… lời nói của tôi vẫn còn có giá trị…

Trước đây tôi từng ước được có chị gái để được làm nũng, bắt nạt chị… hoặc là có em trai để được quan tâm, chăm sóc, cho ra dáng một người chị… lúc đó tôi không hề thích có em gái…
Nhưng giờ chắc khác rồi… em nào cũng được…

Tôi vốn dĩ, chẳng HÀO PHÓNG đến mức… ai xin gì thì cho… hay như tự dưng muốn cho ai vật gì…
Nhưng… em là người đầu tiên, tôi “gật đầu cái rụp” khi em xin tôi cho em cái bút chì… cũ… mà có người từng xin mà tôi không muốn cho…
Em là người đầu tiên khiến tôi muốn đem hết những gì mà tôi “tự giữ làm kỉ niệm”... đem đến tặng cho em làm đồ chơi…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi đã cho tôi trải qua cái cảm giác được LÀM CHỊ, nó thú vị đến như thế nào…
Cảm ơn em... cô bé 7 tuổi... tên Mít nhỏ…

Không biết sau này tôi và em có bị “cắt đứt liên lạc” như những lần không rõ lý do kia hay không?
Nhưng nếu em có quên tôi, tôi cũng không có trách gì em cả đâu…
Thời gian mà…
Tôi coi em là BẠN rồi đấy…

Có hôm tôi hỏi em, em muốn tôi gọi em bằng tên ở nhà hay tên thật, em bảo gọi tên nào cũng được…
Rồi hôm sau tôi lại hỏi em câu đó…
Em trả lời… “Hôm qua chị gọi em như nào thì gọi như thế…”
Image result for to my sistêr
Thân gửi em, người bạn nhỏ 7 tuổi tên Minh Anh…
(Dung kh...)

Thursday, September 25, 2014

Thursday, September 25, 2014

tôi... mông lung... mất cân bằng...

Lần này thì tôi đã biết đươc lý do là gì...

Nhớ lại...
Tại sao khi ấy lại là con số 2... [có vẻ như tôi thường "có duyên" với con số 2]
Và đến hiện giờ cũng đang ở con số 2...

Cứ coi như đó là sự tình cờ...
Nhưng mấy bữa nay tôi nghĩ nhiều...


Trước đó... tôi cũng nghĩ... cũng suy xét đến cái được, cái mất...
Lúc đó tôi cũng không biết mình có trụ được với tình hình để tiếp tục hay không... hay là chỉ nên trụ thêm một thời gian ngắn thôi...

Có một câu, tôi đọc được, ý của nó như thế này: một câu nói cho dù là của người bạn chưa từng gặp bao giờ cũng có thể thay đổi suy nghĩ của bạn trong một thời gian...
Tôi thấy nó đúng với tôi... ngay cả lúc này...

Không rõ là tình cờ hay không tình cờ...
Tôi đang nhớ lại xem tổng thể là mấy lần...
Và hình như là 6 - 7 lần thì phải...
Những lần đầu tôi không chú ý lắm...
Nhưng đến hôm nay tôi đâm ra phải liên kết lại chuỗi sự kiện ý...
Và tôi lại thấy mông lung...

Mông lung bởi... có thể một ngày nào đó... tôi lại làm cho những người từng tin tôi... có chút thất vọng...
Mông lung bởi... nếu việc đó đến, thì tôi sẽ lại phải xác định lại "tư tưởng" của mình thêm lần nữa...
Mông lung bởi... nếu như con số 2 được viết xong... thì liệu nó có giống như tôi đã nghĩ không...
Mông lung bởi... tôi có nên bắt đầu nghĩ xem mình sẽ làm gì nếu việc đó xảy ra... hay là tôi nên để cho nó tự nhiên... và bây giờ thì cứ coi như chưa có chuyện gì...
Mông lung bởi... tôi có nên tiếp tục cái "chủ nghĩa bơ" của mình hay không...
Mông lung bởi... tôi nhiều khi muốn hỏi nhưng chắc chả ai có thời gian để trả lời tôi... nên tôi không tìm được câu trả lời thoả đáng cho mình...
Và tôi thấy mình như mất cân bằng...



"Xin sống vô tư cho   ngày tiếp theo ..."

Monday, September 8, 2014

Monday, September 08, 2014

Một mình nên cũng quen rồi...

Lúc một mình... bạn làm những gì?
Còn tôi, không chỉ những lúc rảnh rỗi thôi đâu...
Ngày ngày tôi toàn tự tạo cho mình những niềm vui, cho dù, điều đó, tôi biết nó khiến tôi trở nên điên khùng trong mắt mọi người... nhưng tôi thích thế...

Và cái cách mà tôi thường chọn đó là... viết... chỉ cần có bút, với giấy trong tay là tôi vui rồi... sang hơn thì là gõ gõ cái bàn phím... thế thôi... cũng vui rồi...

Tôi chỉ có biết kể lể, tự sự lại chuyện của mình thôi... tự kể, tự mình nghe, tự mình khen mình...  hơi khùng nhỉ... nhưng như thế cũng bớt chán hơn nhiều bạn à...
Tôi quen... tự mình tạo niềm vui như thế đấy...

Nhiều lúc rảnh rỗi hơn nữa... tôi lại lật "truyện" của mình ra mà đọc lại... rồi lại thấy mình lúc đó thật nực cười... nhưng như thế cũng vui... được "ôn lại kỉ niệm xưa"... và nhận thấy, ngày xưa mình cũng con nít thấy mồ :P...
Bây giờ tôi "lớn" hơn trước ư?... Không! Tôi cũng không công nhận điều đó...
Chỉ thấy rằng... suy nghĩ của tôi bây giờ khác so với kiểu của ngày xưa thôi...

Nhưng tôi vẫn chưa bỏ được thói quen "Nghĩ gì viết nấy" của mình được...
Cái suy nghĩ, cảm xúc của tôi phải nói là cực cực thất thường, thất thường hơn cả thời tiết vậy...
Sao mà cứ những chuyện gì có tác động đến tôi là luôn làm cho... không những tâm trạng, cảm xúc mà còn cả suy nghĩ của tôi bị xáo trộn hết lên thế là sao?, lúc ấy tôi cũng không còn được bình thường như những lúc bình thường nữa đâu ý...

Tôi biết, mọi người mà tôi đã từng gặp dù chỉ một lần, chắc chắn có người nghĩ tôi giả dối, sống không thật...
Và tôi cũng chẳng phủ nhận điều đó...
Tôi cũng chẳng thèm biện minh làm gì... bởi tôi cũng không thích người khác nghĩ tốt về tôi... bởi thực chất ra tôi cũng có tốt đâu cơ chứ...
Cái tốt của tôi... củng chỉ là cái tốt giả tạo mà thôi... phải không???


Tôi là người khó hiểu, bởi chẳng ai có thể hiểu nổi tôi... Ngay cả tôi...
Nếu bạn muốn tìm hiểu lý do... thì bạn cứ việc, tôi không có quyền cẩm cản bạn làm gì... tôi thì không giỏi dấu diếm thông tin về mình [dấu dầu thì hở đuôi...] vì thế đừng có hỏi tôi "nhiều quá" những lúc tôi... không muốn nói gì...

Ai cũng thế mà... cũng có những bí mật riêng tư, và đôi lúc cũng muốn hé lộ, chia sẻ với mọi người... tôi cũng vậy... chỉ cần đừng hỏi tôi trực diện nơi đông người là được... Nếu bạn vẫn cứ quyết hỏi cho bằng được... thì tôi cũng chỉ có thể đáp lại bạn câu trả lời rằng: Chả có việc gì cả, linh tinh ý mà, v.v...
Nhưng sau đó, tôi chỉ có thể trả lời cho bạn một cách "gián tiếp" mà thôi...

Nếu chỉ có riêng tôi với bạn, thì có thể câu trả lời sẽ khác, chứ không có đại khái như thế kia đâu...
Sao thế ư? Bởi tôi sống theo kiểu đó quen rồi...
Tôi chỉ cần bạn biết "lắng nghe" thôi, nghe tôi kể lể luyên thuyên mà thôi... thế là được rồi...
Nhưng dường như tôi cảm thấy chẳng có ai đáng tin cả...


Tôi nhận ra việc làm mình sai rồi... nhưng chẳng một ai chịu ngồi phân tích một cách nghiêm túc cho tôi, suốt ngày chỉ đưa tôi ra "phán xét" trước "bàn dân thiên hạ" là thế nào... cái cảm giác này ai từng bị chắc hiểu...
Trước đây, mỗi khi tâm trạng như vậy, tôi chỉ thích chui vào một góc mà "suy tư" và ngủ thôi...
Và tôi... quen như thế rồi...

Tôi một mình cũng quen rồi...
Quen học một mình
Quen chơi một mình
Quen xem film một mình
Quen nghe nhạc một mình
Quen chơi game một mình
Quen nghĩ linh tinh, rồi cười một mình...
Chẳng ai có thể chịu nổi tôi nên tôi cũng quen thế rồi...
Quen chịu đựng một mình rồi...
Và quen bị bỏ lại ở phía sau rồi....

Nên đâm ra cứ rảnh rỗi, không có việc gì làm, tôi cũng quen nghĩ ngợi linh tinh... nghĩ đến đủ chuyện... vui, buồn, tưởng tưởng cũng có...
Nên để ngăn nó lại, hoặc là tôi lại chơi game, hoặc là tôi lại nghe nhạc, nghe radio, hoặc làm việc gì đó... đại loại là để chân, tay, tai, mắt, miệng... hoạt động thay cho cái đầu...
Có lúc lại mở log ra gõ chơi, có lúc lại cầm bút ra vẽ vời, viết lách linh tinh...
Như thế cũng đỡ chán... đỡ nghĩ linh tinh...

Và tôi... cứ thế... một mình... nên quen rồi... thế thôi..

Saturday, September 6, 2014

Saturday, September 06, 2014

Mơ lâu rồi... nhưng giờ mới kể

Mình lại mơ, mình là "anh hùng bắt cướp". Nhưng lần này thủ phạm lại là một nữ nhi...
Không biết là ngày hội gì mà mình cũng "hào hứng" và chấp nhận sử dụng đến những "đồng tiền cuối cùng" của mình...
Hình như đó là một buổi biểu diễn ca nhạc...


Địa điểm là tầng 3 (tầng thượng) nhà chú Mr. Sáng...
Một căn nhà mới xây, à không, vẫn đang xây, cầu thang vẫn chưa hoàn thiện... Muốn lên tầng... Thì mọi người phải leo lên bằng chiếc thang gỗ (ngày xưa ý)...
Con em hàng xóm leo trước, và mình theo sau...
Lên đến tầng thượng, thấy quang cảnh mọi người...
Người thì đang tập luyện trên sân khấu, khán giả thì đã chọn sẵn chỗ để ngồi...
Sân thượng có quang cảnh như là một sân bóng, với nền bằng cát thay vì sân cỏ xanh rờn...
Đảo quanh được một lúc, có "con bé chủ trì" xuất hiện... Nó bảo mọi người đi ăn cơm (ăn cơm ở cái khu, đi qua giống như nhà trẻ ý...)
Con em hàng xóm từ trên "bãi bóng", nó tụt xuống dưới, để đi ăn cơm,... Mình cũng bắt trước theo nó... Nhưng...

Quả bóng tennis tay mình cầm lại vô tình rơi tọt vào đường "ống cống", cái đường ống to tướng ấy, ai cũng có thể dễ dàng khom người mà đi vào...
Đang loay hoay nghĩ cách để lôi được quả bóng ra mà không phải chui vào trong, "con bé chủ trì" đứng ngay cạnh mình bảo... Cứ để đấy lát ăn xong rồi ra lấy cũng được... [Bóng phải có "dấu" thì mới được xem là có vé vào cửa... Dấu gì mà khiến cho quả bóng móp, lõm, lún lún thế nhỉ?... Bóng của mình không có dấu... Tennis xịn mà... Nên đành phải để lại quả bóng và đi kiếm chỗ ăn cơm...]

Đi hết sân khấu, là đến cái sân, mọi người đã có sẵn chỗ cho mình rồi...
Lúc này, mình đi ngang qua một căn phòng, trong căn phòng có khá nhiều người, [cảm giác như là các nhà sư đang ngồi thiền ý...]
Mình cũng ghé vào coi, hóa ra mọi người đang coi bói... Mình cũng lao vào để ...hóng...  
Cũng xem bói như ai...
Thầy phán nhiều... Nhưng chỉ nhớ nhất là lúc đó thầy phán rằng là "Ế!"..
(Chết rồi... Ế!... Không biết mơ này, liệu có thành sự thật không nhỉ  )

Sau một hồi thì mọi người giải tán, ai về nhà nấy...
"Khán giả" về nhà ngồi [tại nhà mình, ở bên đối diện], đợi mãi, đợi mãi mà không thấy buổi biểu diễn bắt đầu... Rồi con bé chủ trì với mấy đứa trong "ê kíp sản xuất" xuất hiện, bước từ trên gác xuống...
Mình chạy ngay ra chặn lại [đoạn này không nhớ rõ... Nhưng thôi... Hãy để mình lập công], và hỏi tại sao buổi biểu diễn không được bắt đầu, và nếu không diễn thì trả lại tiền cho mọi người đi... Và mọi người, cũng nhao nhao nói vậy...

Con bé, cái thái độ của nó như kiểu không muốn trả, nhưng với "sức ép của dư luận" thì nó cũng phải nói là... Sẽ trả... Nhưng cũng trong cái thái độ kỳ kèo...
Nó có ý định tẩu thoát, may mà mình và mấy người khác tóm kịp tóc nó... Và kết quả là... Con bé không có đường chạy...

Nó đành phải nói là "Sẽ trả"... Nhưng có vẻ nó vẫn lươn lẹo, sảo trá thế nào ý...
Nó bảo mọi người đợi nó lên gác (căn nhà của chú Mr. Sáng) để lấy tiền và trả mọi người... Và mọi người để nó đi... Trong "niềm tin và hy vọng ngờ vực"  

Nó đã leo lên tầng, mọi người đợi nó ở tầng một...
Lúc nó ở tầng 3 bước xuống cầu thang đề vào gác xép, mọi người nhìn thấy, và nhao nhao hết cả lên là sao?... [cái cảnh này giống một cái ảnh mà mình đã từng nhìn thấy đâu đó...]
Nó đi ra mép tầng gác xép, đưa tay ra... Ai cũng cứ tưởng là nó đưa tiền cho mọi người... Hóa ra là nó với cái tay để nhấn vào "nút công tắc bí ẩn", làm cho bức tường mà mọi người đang đứng ngay sát cạnh... Chuyển động... Cứ như một tấm phản di động... Nó nâng hết tất thảy mỏi người lên... Và bắt đầu quay với tốc độ chậm...

Mọi người gắng với giữ lấy mép gác xép để một phần ngăn cho tấm phản không quay nữa... Nhưng dường như chẳng có ích gì mấy... Sức người... Sao địch lại nổi sức động cơ...
Con bé lươn lẹo kia... Nó "cảnh báo"  mọi người, nếu có mà trèo lên thì sẽ càng nguy hiểm hơn với nó...
Còn mình... Mình đã với được cái mép gác, và cứ đà đó mình đã thoát được khỏi cái "bức tường hỗn độn" kia...
Mình trèo lên, tóm ngay được con nhỏ và đã khiến cho cỗ máy ngừng quay...

Mình với nó vật nhau, người con bé ướt nhoẹt như bị... Đổ cả thùng... Sữa Ông Thọ vào người ý   [còn có đoạn cái máy chạy nguyên liệu bằng đường cơ... Nhưng chả nhớ... Nên thôi, khỏi kể]

Đang túm tóc, vật nhau với nó... Hay là thế, gay cấn là thế... Thì tự dưng ở đâu có một người đàn ông xuất hiện...

Chắc anh ta cũng đang không biết có chuyện gì xảy ra nên câu hỏi của ổng làm cuộc đánh vật dừng lại, "có chuyện gì xảy ra vậy?"...

Hai con bé đang oánh nhau say sưa... Ngơ ngác nhìn... [mình chả biết ông ý là ai... Hình như ông ý là chồng con bé đó thì phải... Chẳng biết nữa... Đó là chuyện của họ]

Và rồi... Con bé... Tỉnh giấc... Vào hồi... Khoảng 7 giờ sáng   

Wednesday, September 3, 2014

Wednesday, September 03, 2014

Chỉ đơn giản thế thôi...

Có lần tôi từng ước… một điều ước mà ai cũng thấy là hão huyền… và tôi cũng thấy nó hão huyền thật đấy…
Hão huyền đấy… nhưng tôi vẫn thích ước như vậy…

Tôi từng ước mình được làm con trai….
Bởi tôi thấy (bỏ qua những cái gọi là “xấu xa”, đểu cáng của bọn con trai, bỏ qua các cái tệ nạn xã hội…) được làm bọn con trai, tôi thấy họ “tuyệt vời”…
Cho tôi dùng ngôn từ “tụi nó” đối với tụi con trai nhé…
Tôi cũng là con gái nên về cơ bản, con gái như nào… tôi cũng vậy…
Làm con gái cũng có cái thú vị riêng của nó… nhưng nhiều lúc tôi không muốn chút nào…
Tôi tự thấy mình là người sống nội tâm… nên rất dễ bị tình cảm, cảm xúc chi phối, và tôi cũng không thích điều này cho lắm…
Tôi thích xem những bộ phim (tất nhiên là phim nào chả có con trai đóng) nói về tình bạn, tình cảm gia đình, những bộ phim về tuổi học trò các kiểu…
Ngay cả phim về tình yêu đôi lứa… tôi chắc chắng rằng cũng đa phần những bộ phim đếu có phảng phất tình bạn của tụi con trai…
Bạn có xem “Vườn Sao Băng” chứ? Phim hot thế mà… ừ… tôi cũng xem… nhưng tôi không xem trọn bộ… (3 phiên bản tôi đều xem)
Bạn có nhớ cảnh phim mà 4 nhân vật chính giải quyết những “mâu thuẫn tình cảm” không?
Phim nào cũng thế… giải quyết nhẹ nhàng bằng nắm đấm… thế là xong…

Tụi con gái ư… bây giờ thì “đánh đấm” cũng chẳng thua kém tụi nó đâu…
Tụi nó giải quyết với nhau, xong thì thôi… và lại vẫn chơi với nhau… “khoác tay nhau bước tiếp”… và hiểu đơn giản… bạn vẫn là bạn… không như tụi con gái đâu… đã ghét nhau thì “không đội trời chung”… đã ghét nhau, có khi không muốn gặp mặt nhau nữa là…

Chỉ đơn giản thế thôi… tôi nể tình bạn của tụi nó…

Tôi thấy… con gái con nít hơn tụi nó

Thấy nhiều chị, bạn, em, đi chơi với người yêu, bạn trai… hay giả bộ làm con nít để “lấy lòng” tụi nó… nhìn cũng đáng yêu thật đấy… nhưng tôi tin, tụi nó nhiều khi không thích vậy “chốn đông người”…
Chỉ đơn giản thế thôi… tôi không thích cái kiểu con nít của “tụi mình”

Tôi vẫn thấy con gái “yếu đuối” hơn con trai
Về thể lực, đương nhiên con gái vẫn yếu hơn con trai rồi…
Chia tay… thì có gì mà phải “đau đớn” vậy hả các bạn gái… tôi cũng tin tụi con trai nó cũng thấy “đau đớn” nhưng theo kiểu của tụi nó… một “cuộc nhậu an ủi”… là giảm ngay tâm trạng ý mà… nhưng con gái… chắc phải mấy “cuộc nhậu” mới giảm được một chút ít…

Chỉ đơn giản thế thôi… tôi thấy con trai can đảm hơn một chút… tôi không thích cái phận “liễu yếu đào tơ”…

Con gái có cái vũ khí nước mắt…

Thấy nước mắt… chả ai là không có chút “động lòng”… tôi biết tụi con trai cũng có lúc khóc… nhưng tụi nó biết cách xài nước mắt… xài đúng nơi, đúng chỗ, không dễ để người khác nhìn thấy được nước mắt của tụi nó đâu… không như tụi mình… tụi nó là phía mạnh sao mà khóc như phía yếu được… (không xài từ “phái” đâu nhé)

Chỉ đơn giản thế thôi… tôi chưa khi nào thấy tụi con trai khóc cả…

Trên thế giới… phụ nữ tài giỏi cũng không phải chỉ đếm trên đầu ngón tay… nhưng bạn có công nhận với tôi… con trai tài giỏi vẫn nhiều hơn con gái không? Cho dù số lượng chỉ là 1… nhưng đừng buồn con gái ơi… người ta bảo “cần cù bù thông minh”… mà cần cù tụi mình có nhiều hơn tụi nó ấy… ;)

Chỉ đơn giản thế thôi… tôi thấy con trai giỏi…

Con gái ơi… con gái có lịch hẹn với tụi nó, tụi nó cũng không quên đâu… chỉ là nhất thời chưa nhớ ra là phải làm gì thôi… nàng với hắn hẹn nhau được một ngày đi xem film… nàng đợi hắn cả tiếng đồng hồ… mà không thấy bóng dáng hắn đâu… rồi… gọi liên tục cho hắn… thì lúc này hắn mới nhớ ra cái “công việc tạm thời chưa nhớ ra” ấy… thế nào hắn cũng phải cuống cuồng để đi đến chỗ nàng ấy… gặp nhau, nàng mắng hắn là luôn thất hứa này nọ… nhưng sao nàng không thử nghĩ… nó đã phải bỏ dở công việc [thường thấy nhất… bỏ dở trận game] có khi công việc hắn đang làm giở  đó còn hẹn còn trước cả hẹn với nàng ý… Film hết, hai người đành tìm phương án thay thế cho buổi hẹn hò…
Xem film cũng chỉ là đi chơi với nhau… giờ không coi film thì đi dạo nơi này, nơi kia… cũng là đi chơi với nhau mà…
Con trai có hứa là sẽ cùng đi chơi… đấy thấy chưa… cũng được đi chơi rồi đó… đâu có thất hứa đâu…

Chỉ đơn giản thế thôi… tôi thấy Con trai không hay thất hứa, con trai luôn cố gắng làm những điều đã hứa ngay cả vào phút chót…

Vẫn còn nữa cơ… {lý do đơn giản chỉ vậy thôi…}

Và chỉ đơn giản là… tôi thấy tụi nó đơn giản, không cầu kỳ như con gái… thế thôi… 


(Dung kh...)