Zing blog
Sunday, October 04, 2015
Tháng 10 rồi mấy cậu à…
Tháng 10 rồi mấy cậu à…
Trung thu cũng đã qua lâu rồi…
Tôi cứ ngỡ tôi sẽ chẳng suy nghĩ nhiều nữa, rồi mọi chuyện lại ổn với tôi như cách đây mấy năm…
Trước Trung thu mấy hôm tôi cũng đã có được biết kế hoạch của mấy cậu, tôi chỉ mong có một tin nhắn đến mà lại chẳng có tý thông báo gì từ điện thoại hay facebook cả… tôi đã bỏ qua và coi như chẳng biết tin gì… Mấy cậu hãy cứ nhớ lại “những ngày xưa ấy”... tôi chẳng kể công gì đâu… nhưng mấy cậu nghĩ vậy cũng chả sao… mấy cậu có nhớ được… hầu như những dịp chúng ta “tụ tập” được nhiều người đều là do từ phía tôi “kêu gọi” phải không!?... mặc dù tôi không phải là người đầu tiên “nổi hứng”...
Tôi hiểu những lúc đó, mấy cậu có “cuộc sống riêng” của mình, không phải ai cũng lắm thời gian rảnh rỗi, vô công dỗi nghề như tôi… nên tôi thông cảm hết khi mà… mấy cậu không thể đến được “mỗi khi tôi cần”...
Rồi đến lúc tội bận việc của mình thì mấy cậu hành xử như thế nào… tôi thấy tò mò lắm… vậy hãy lên tiếng để xé rách đi cái mảng tò mò của tôi đi… nếu không tôi sẽ nghĩ rằng mấy cậu đã nói tôi thế này, tôi thế nọ…
Cho dù mấy cậu có nói gì, đến giờ tôi cũng đã từng bàng quan, cười trừ, cho qua hết để mọi thứ lại trở về đâu vào đấy, êm ả và vui vẻ…
Nhưng sao dạo gần đây, mấy cậu khiến tôi nghĩ nhiều… mấy cậu bảo tôi vô tâm cũng được, bảo tôi kỳ lạ cũng được, bảo tôi chập cheng cũng được, tôi sẽ chẳng quan tâm bởi tôi biết những từ như vậy chỉ để “gây cười”...
Ấy thế mà một câu nói… à không… phải là hai câu mà tôi không trực tiếp được nghe tận miệng cậu mà được “truyền miệng”... Tất nhiên việc truyền miệng thì ắt hẳn sẽ có sự tam sao thất bản phải không? (tôi sẽ không đề cập đến việc bịa đặt)...
Linh à! tôi biết và đến giờ tôi vẫn tin cậu sẽ không khi nào về phe, vào hùa với người khác, cho dù có đồng tình với quan điểm của người khác, cậu vẫn sẽ có những hành động hay đơn giản chỉ trong suy nghĩ, hay chỉ một câu nói thôi, nó cũng chứng tỏ cho tôi cảm nhận rằng cậu đang bảo vệ, che chắn cho mục tiêu đang bị đem ra mổ xẻ… Nói chung là tôi có cảm giác mọi người sẽ được bảo vệ, được che chở khi ở cạnh cậu…
Linh à, sau tất cả những gì xảy ra với cậu, cậu không mảy may oán trách tôi một câu, tôi rất biết ơn và luôn cảm thấy có lỗi với cậu nhiều lắm. Tôi biết, sẽ chẳng bao giờ trả được hết nợ với cậu, trả nợ cho tấm lòng vị tha và bao dung của cậu… chỉ biết xin lỗi cậu mà thôi chứ còn cách nào khác nữa đâu…?
Này mấy cậu à, tại sao tôi lại luôn là… người sau cùng… vậy chứ? Thậm chí có khi tôi còn chẳng hề biết chuyện gì đang diễn ra cả…
Người ta bảo, muốn biết phải hỏi… ừ, đúng… không hỏi thì làm sao mà rõ được… Ấy thế mà trớ trêu thay, tôi chẳng khi nào hỏi mấy cậu, chẳng khi nào thắc mắc đến từng chi tiết đối với mấy cậu… rồi rốt cục, cuối cùng, mọi chuyện lại tự dần sáng rõ hơn, vậy rồi tôi chẳng cần hỏi thêm nữa làm gì…?
Còn mấy cậu thì sao? mấy cậu đã bao giờ trực tiếp hỏi tôi một lần nào chưa hay chỉ tự hỏi nhau rồi tự cùng nhau trả lời… sau thì lẽ dĩ nhiên, cái kết luận đó lại gắn vào tôi như một lời giải mặc định cho bài toán đó… Hay như những lần mấy cậu hỏi, rồi nghe từ tôi câu trả lời “chẳng sao cả”... lần nào cũng vậy, mấy cậu hỏi đúng vào lúc tôi chẳng sao cả thì làm sao mà thôi làm sao được đây phải không nào?
Lan man nhiều quá nhỉ? Tôi cũng chẳng định hình được tôi đang nói về vấn đề nào nữa…
Cái ngày hôm ấy, Huyền lại đến chở tôi ra quán tâm sự… lần nào cũng nhiều chuyện lắm, chuyện này, chuyện nọ rồi xọ sang chuyện kia… đang bình thường là thế… ấy thế mà đột nhiên đang từ chuyện của Huyền lại lân sang chuyện về tôi. Lúc đầu tôi vẫn còn bình thản, à bình thường, bởi tôi có thể hình dung ra được bối cảnh gì sẽ xảy ra tiếp theo vì lần nào nó cũng lặp đi, lặp lại, cũng vài lần rồi mà… Ơ thế mà cái hình dung lần này của tôi lại chật lất rồi… mấy cậu à…
Cái ngày hôm ấy, Huyền lại đến chở tôi ra quán tâm sự… lần nào cũng nhiều chuyện lắm, chuyện này, chuyện nọ rồi xọ sang chuyện kia… đang bình thường là thế… ấy thế mà đột nhiên đang từ chuyện của Huyền lại lân sang chuyện về tôi. Lúc đầu tôi vẫn còn bình thản, à bình thường, bởi tôi có thể hình dung ra được bối cảnh gì sẽ xảy ra tiếp theo vì lần nào nó cũng lặp đi, lặp lại, cũng vài lần rồi mà… Ơ thế mà cái hình dung lần này của tôi lại chật lất rồi… mấy cậu à…
Cái câu, đại ý như… tôi tự tách nhóm ra rồi… chính xác là ai nói vậy mấy cậu?... Trời ơi… nó là tôi sững sờ đến mức nghẹn ngào, chẳng biết nói gì… khóe mắt đã không còn ráo, sống mũi bắt đầu cay cay, nhưng tôi đã kìm nén được để cho cậu ấy thấy cái vẻ bình thản của mình… bây giờ nghĩ lại câu nói đó… sao mà tôi cũng vẫn cảm thấy nghẹn đắng…
Với tính cách của tôi, thi tôi sẽ phải “đào xới” tìm cho được ra người đã nói như vậy là ai, tôi luôn cần một cái gí đó chắc nịch, nhưng tôi lại không hề đả động đến mà đã bỏ qua… tôi ngồi im, nghe tiếp những cái “câu chuyện tầm phào”, rồi thi thoảng chỉ ậm ừ, rồi là “vậy hả?” cho qua…
Mấy cậu biết không? Lần đầu tiên trong suốt hai mươi tư năm, tôi gặp phải một cái cảm xúc kỳ lạ như vậy, nó tự dưng ùa đến bất chợt… khiến tôi có cảm giác như có một bức tường nào đó không phải là dần sụp đổ mà nó đã đổ ập xuống, vỡ nát một cách nhanh chóng, khiến con người ta không kịp trở tay… và giờ thì tôi đang bị trói chân trong đống đổ nát ấy mà chẳng biết tìm đường nào để đi ra cả… tôi tự hỏi, liệu bây giờ tôi có cần phải nhặt nhạnh lại những cái mảnh vỡ ấy, rồi bồi đắp lại thêm một lần nữa không hả mấy cậu?
Thực ra, cái linh cảm của tôi tốt lắm, tôi có thể đoán trước được ai đã “phát biểu” ra cái câu phũ phàng ấy… nhưng thôi, tôi không muốn nghĩ tới nó nữa, chẳng đáng…
Mấy cậu à, cho tới bây giờ, nó cứ như văng vẳng đâu đó bên tai, rồi một bầu không khí lạnh cứ bao trùm quanh đây, khiến tôi phát nổi da gà…
Cả cái buổi tối hôm đó, tôi chỉ nghĩ mãi đến câu nói đó… tôi cũng đã hiểu tại sao cậu lại nói như thế… Cũng trước đấy không lâu, chắc mấy cậu vẫn còn nhớ mấy câu tôi inbox bằng tiếng anh chứ, này nhưng mà, Google nó chỉ dịch word by word thôi mấy cậu à… tôi chắc chắn sẽ có sự hiểu lầm, khi tôi quyết định nhấn nút Enter… Chỉ là tôi không còn muốn tham gia những cái cuộc gặp mặt tán gẫu vô ích, chẳng có nội dung… bởi mỗi lần gặp nhau là y rằng tôi ở trong trạng thái chẳng biết mình đang ở vị trí nào… mấy cậu nói những chuyện mà chỉ có mấy cậu biết với nhau, nào tôi đã được nghe mấy cậu kể lần nào đâu mà tôi lên tiếng góp ý, mấy cậu có thấy kì lắm không…? Mấy cậu biết không… nhiều lần rồi, tôi nhận ra trong cách nói chuyện của mấy cậu luôn tồn tại một điều gì đó… giấu giếm, không muốn tôi biết chuyện… Khi mà đã muốn giấu thì tôi cần gì phải đào sâu thêm vào làm gì nữa… phải không, vậy là tôi… im lặng…
Bây giờ ai cũng có việc làm, và đều bận rộn cả, không còn có thời gian rảnh như hồi còn đi học nữa đâu… mấy cậu hãy bỏ cái suy nghĩ ới một cái là phải có mặt… thưa với mấy cậu, mấy cậu hãy cùng nhớ lại nhé… ngày các cậu ới, tôi đều cố gắng có mặt, nhưng khi tối ới nào có mấy khi đến đúng giờ… Rồi thì nếu mấy cậu không chắc chắn với tôi, thì hãy nói luôn đi tại sao cứ ậm ờ để tôi hi vọng rằng sẽ gặp được mấy cậu lúc tôi cần… Chắc mấy cậu không biết, đã bao lần tôi phải hủy kế hoạch riêng của mình vào phút chót vì đợi mấy cậu đến muộn, thậm chí có những lần cậu hủy hẳn cuộc hẹn trong lúc tôi đang mong ngóng cậu…
Tôi cho ví dụ nhỏ nhé… mấy cậu hẹn buổi sáng mà đến gần trưa mới có mặt, mấy cậu chưa biết cách căn giờ sao? Sáng với trưa là các khung thời gian hoàn toàn khác biệt đó mấy cậu à… Biết vậy, nên tôi đã nhiều lần từ chối cái hẹn ẩm ương của cậu…
Ly à! cậu còn nhớ đợt cuối lớp 12 không? tự dưng có một thời gian tôi với cậu dường như có hiểu lầm, cậu không hỏi tôi, mà lại hỏi đứa khác rằng cậu có lỗi gì với tôi mà tôi cư xử như thế đúng không? Giờ tôi trả lời cậu nhé… cậu chẳng làm gì khiến tôi phải như vậy cả (ngày xưa tôi cũng bảo vậy, nhưng chắc chẳng ai tin...). Hồi đó là tôi đang rối chuyện ở nhà tôi thôi, đâm ra tôi chẳng muốn tiếp xúc với ai cả…
Có một bài blog (không biết cậu có đọc không), tôi có nói cậu luôn là người tôi nghĩ đến đầu tiên mỗi khi cả nhóm có ý định “tụ tập” hay những gì liên quan đến cả nhóm… chắc bởi vì tôi quen được cậu đầu tiên… Nhưng từ giờ tôi cũng không còn chắc được điều này có còn xảy ra nữa không…
Câu vô tư, không chấp vặt và chẳng để bụng mấy cái chuyện tào lao, không biết rằng tôi nhận định có đúng không, cậu là người sống cũng nặng về tình nghĩa… Đó chỉ là một trong những điểm nhỏ mà tôi quý ở cậu…
Này mấy cậu à, vừa rồi, tôi lại một lần nữa removed khỏi nhóm chat facebook… ấy thế mà chẳng ai hỏi tôi lý do tại sao cả… ngay cả tôi cũng im lặng… thôi thì tiện đây, tối cũng trả lời luôn cho nhé… mấy cậu rủ rê nhau thì cứ inbox riêng cho nhau thôi, việc gì phải vào group chung làm gì, có phải ai cũng onl liên tục, cùng thời điểm với mấy cậu đâu mà để “trao đổi” cơ chứ… Mỗi khi có thông báo group, tôi lại hào hứng cứ nghĩ cả nhóm mình sẽ có hoạt động gì đấy “cùng nhau làm” nhưng nào đâu phải, chỉ các cậu quyết định lẻ với nhau, vừa mở tin nhắn ra đọc, nào đã hiểu chuyện gì, lại phải lần mò từ những tin nhắn ở trên để hiểu xem các cậu đang nói về chuyện gì… đọc mãi cũng chả hiểu các cậu đang nói cái gì, vì cứ load được một đoạn tin, lại có một tin mới đến, tôi nhớ mang máng, có lần tôi đã phải hỏi lại là mấy cậu đang nói về chuyện gì? thì cậu bảo tôi load lại tin cũ mà đọc đi… đấy cứ load đi load lại, rồi đọc đi, đọc lại một đoạn khiến tôi trở nên… “tụt hậu”..., với tôi, như vậy là khá phiền phức… Đó cũng chỉ là một cái lý do nhỏ nhặt cho cái quyết định rời group chat đó của tôi mà thôi…
Chắc vì thêm cái lần này nữa đâm ra mấy cậu mới khẳng định rằng tôi có ý định tách hẳn ra khỏi nhóm phải không… với tôi hành động đó của tôi chẳng nói lên điều gì cả… Và tôi thì chưa khi nào nghĩ đến cái chuyện các cậu khẳng định, dù chỉ một lần… nhưng nếu mấy cậu muốn nghĩ vậy, thì tôi cũng chẳng cần giải thích thêm nữa… sau cái ngày tôi nghe cái câu “sét đánh” ấy, tôi mông lung lắm… nhiều câu hỏi cứ bu bấu lấy quanh đầu tôi mà không tài nào tôi thoát ra được khỏi quyết định… có hay không…
Này mấy cậu à… những lần cậu gọi điện cho tôi ý, mà tôi nói chắc nịch là không đi được… đấy chỉ là một trong các cách hành xử tôi đáp lại những gì tôi đã nhận lại từ các cậu thôi… mấy cậu có biết, một khi tôi hứa, tôi đã nhận lời trong khả năng của tôi thì tôi sẽ cố gắng làm bằng được, không làm được thì tôi sẽ dứt khoát nói không, chứ tôi không muốn nhập nhèm giữa hai lựa chọn có và không… để khiến các cậu mong ngóng tôi như tôi mong ngóng các cậu…
Phương à, so với tôi thì cậu là một người năng động, hoạt bát, hòa đồng… Nhưng chơi với nhau lâu mới rõ được cái tính của nhau. Tất nhiên, chẳng con người nào là hoàn hảo cả, tôi cũng chẳng phải là một tài phiệt và tất nhiên có những khía cạnh tồi còn chẳng sánh được với cậu…
Phương nè, nếu tôi nói cậu ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, chưa biết nghĩ cho người khác… thì lúc này chắc cậu khinh tôi lắm chứ gì… vì tôi cũng có khác gì đâu mà chê cậu…
Cậu có nhớ 2 đợt đi thăm cô Dương gần đây không? tôi sẽ đặt lần một với lần hai để cậu dễ hình dung nhé. Cái lần một, cậu có nhớ… cô Dương có nhắc rằng việc chúng ta đến thăm cô mà mỗi lần gặp cô Vân, cô không dám kể không? cậu còn bảo, cậu thấy cô Vân có làm sao đâu mà mọi người không thích… (lúc này tôi đã tưởng suy nghĩ cậu đã thoáng...). Rồi đến lần 2, cô Dương cũng có kể về việc không dám kể cho cô Vân về việc học sinh cũ đến thăm cô, mà cô ngại… lúc đó hình như cậu không để ý đến hay thực sự cậu có nghe thấy mà lại thôi và bỏ ngoài tai vậy?... (thực ra thì không phải 2 lần cô Dương nhắc đến vấn đề này đâu đợt trước đó cô cũng có kể rồi đấy cậu ạ)...
Sau đợt đó, tôi cũng định đề cập với cậu một vấn đề… và cách đây không lâu, cậu có còn nhớ cái ngày Ly “ra mắt” đứa người yêu săm trổ chứ… lúc đó không khí vui và nếu tôi nhớ không lầm, mọi người cũng có nói về cô Vân hay cô Dương gì đó trong tâm trạng vui vẻ… tôi đã nói nhỏ với cậu, “hay hôm nào tụi mình về thăm cô Vân đi”, và cậu trả lời “về thăm bà ý làm gì…” ngay lúc đó tôi thấy thất vọng về cậu vô cùng…
Tôi đã phải kết hợp những điều kiện cần để tôi có đủ dũng khí đề xuất với cậu một “kế hoạch nhỏ” như vậy, đó là: cậu (rất) quý cô Dương, không khí khá vui vẻ, cùng với cái suy nghĩ chắc nịch rằng, cậu đã nghĩ thoáng cho cô Vân…
Nhưng không, lúc đó tôi đã lầm rồi… tôi đã chọn sai thời điểm…
Nói đến đây chắc cậu đã hiểu tôi định nói gì rồi phải không? Nhưng Phương à, nếu cậu thực sự quý cô Dương, và khiến cô không phải khó xử mỗi khi phải đối diện với cô Vân, thì cậu nên làm một điều gì đó. Tôi chẳng thể bắt ép cậu phải đến thăm cô Vân, vì đó là quyền của cậu… Chỉ cần một câu hỏi thăm thôi cũng đủ giải tỏa được nhiều vấn đề đó Phương ạ… nếu có dịp tôi sẽ sẵn sàng làm điều đó để cô Dương của cậu không còn phải cảm thấy NGẠI…
Tôi biết, khi cậu không thích cái gì thì cậu sẽ không nhắc đến và cũng không muốn ai nhắc đến… Đó là 1 trong những lý do khiến tôi chẳng bao giờ đưa ra ý kiến của mình… với cậu…
Có vẻ như tôi không công bằng khi kể về từng người trong mấy cậu, nhưng trong 3 người bọn cậu, người tôi tiếp xúc nhiều là Phương nên tôi có thể “bóc mẽ” được nhiều điểm xấu hơn so với mấy cậu… Tiện đây, tôi nhắc đến Huyền luôn nhé…
Trước tiên tôi phải xin lỗi ba cậu khi mà tôi tự ý cho Huyền vào nhóm mà không hỏi ý kiến ba cậu. Tôi biết mấy ngày đầu mỗi khi nhắc đến Huyền có được mấy cậu rủ đi “tụ tập” cùng không? thì có vẻ như mấy cậu không thích Huyền lắm… và đặc biệt tôi đoán được Phương không thích Huyền ngay từ đầu…
Một hai lần nên tôi nhận ra được điều đó, thế nên, những lần mấy cậu rủ rê nhau, tôi cũng cố gắng tránh không hề nhắc đến Huyền, và tôi cũng phải giấu không cho cậu ấy biết chúng ta có hẹn riêng… bởi vậy mà dạo ấy cái cụm DLPL mới xuất hiện… sau này khi ra trường, khi mà tôi đã cố gắng cho cái khoảng cách giữa 3 cậu với Huyền đã giảm, tôi muốn đổi cụm từ ấy thành DLPH nhưng nó đã “không ổn chút nào”...
Với mấy cậu, vì cái tính các cậu hiền lành ngay lần đâu gặp mặt nên tôi đã làm quen, và không vụ lợi trong bất kỳ chuyện gì, nên tôi đã cố gắng nhiều lần không để mất mấy cậu, khi tự tôi cảm nhận rằng mình dần đẩy mọi người ra xa mình hơn, rồi thì từng thành viên đang dần đường ai nấy đi, tôi đã cố gắng kéo chặt mọi người lại… nhưng cho đến giờ, tôi không còn đủ sức làm việc này nữa… tôi cảm thấy đuối rồi…
À, tôi nói thêm rằng, tôi tự hào về cái linh cảm của tôi lắm… nên khi mà tôi cảm thấy có cái gì đó bất an, là cái bản năng đề phòng của tôi trỗi dậy lúc nào không hay… và thật may là tôi “bình an” nhưng sao tôi thấy có lỗi với các cậu khi mà không thể diễn tả được nỗi bất an đó với các cậu… và từ giờ thì tôi… bàng quan và sẽ không xen vào chuyện riêng của các cậu nữa…
Cho tôi hỏi Phương một câu, có phải người yêu cậu khuyên cậu “hạn chế chơi với tôi đúng không?”... Huyền kể lại với tôi như thế đấy… cậu đừng có trách Huyền là kẻ đưa chuyện… à thêm một cái nữa mà tôi tự hào đó là… nhiều chuyện tôi chẳng cần hỏi, chẳng cần bới móc, thế mà nó cứ tự nhiên tìm đến với tôi dù rằng họ có chủ đích giấu nhẹm, lập lờ ngay từ đầu… một câu nói thâm thúy mà tôi tâm đắc… nếu đã là bí mật thì đừng bật mí…
Thực ra thì không phải do Huyền kể tôi mới biết… mà cái khoảng cách mà người yêu cậu kéo dãn ra giữa cậu với tôi, cái khoảng cách đó tôi đã từng cảm nhận được từ lâu lắm rồi… và giờ tôi cũng chẳng mảy may quan tâm rằng cậu có nghe lời người yêu cậu hay là không… vì quyết định là nằm trong tình cảm cậu dành cho tôi chứ đâu phải từ những lời nhận xét hào nhoáng bên ngoài…
Nói chung là, cậu nghĩ ai tốt, thì tôi cũng cố gắng bỏ qua những điểm chưa được để mà không gây khó xử, tôi còn nhớ có một câu nó - người cậu yêu đã nói, mà bây giờ nghĩ lại, nếu nặng lời thì… câu đó thể hiện nó có chút khinh cậu đó Phương à…
Các cậu còn nhớ cái status tôi chia sẻ cùng một link nhạc này không?
#NTK [final] một câu, một câu mà cô chưa từng nghĩ rằng cô sẽ làm như
vậy... cậu đã nói một câu mà khiến nước mắt cô suýt tuôn... thật may là cô kìm
nén được... cô chẳng muốn biết điều đó xuất phát ra từ phương nào...
cô biết chẳng có gì là tròn trịa cả... góc khuất ai chẳng có...
sau khi nghe cậu ấy nói, cô muốn thốt lên một từ thôi... thất vọng...
nhưng tính ra khoảng thời gian cũng không quá ngắn... 8 năm... đâm ra...
cho đến bây giờ... cô cũng không ngờ cô rộng lượng hơn chính bản thân cô nghĩ…”
Cái cô gái mà tôi đề cập ấy… chính là tôi đấy… 8 năm, chỉ bằng một câu nói “tôi tự tách ra khỏi nhóm” làm cho cái cảm xúc tôi điêu đứng… tôi sẽ không còn đủ minh mẫn để đưa được ra quyết định của mình…
và còn cái status này nữa… tôi cũng mới share lại trên dòng thời gian:
“#NTK
mình không thích từ BEST FRIENDS, mình thích dùng từ Friends...
mình không chơi từ BẠN THÂN, mình thích xài từ Special Friends...
vì vậy, đừng khiến mình phải đắn đo có nên chuyển bạn sang ACQUAINTANCES hay không...
gửi đến đứa nào đã từng làm mình điên đầu…”
cái ngày tôi đăng status này, tôi chắc chắn rằng đó không phải là nói về mấy cậu… nhưng đến bây giờ khi mấy cậu đọc những dòng này, chắc các cậu cũng đoán được rằng ý đồ của tôi…
Thế đấy… từ giờ tôi sẽ chẳng lên tiếng, chẳng giải thích thêm một điều gì nữa… quyết định vẫn là ở mấy cậu… khi mấy cậu có quyết định của mình rồi thì tôi cũng sẽ công bố quyết định của tôi thôi…
(Dung kh…)