Có lẽ sẽ trở thành một người phiền hà... khi chỉ muốn mượn anh để trò
chuyện những chuyện không có đầu có cuối...
Đã có lần em cố tình muốn bắt chuyện với anh...
Nhưng... không dám
Em và anh một trời, một vực...
Đã có lần em thực sự muốn tạo một cái duyên...
Nhưng có vẻ như không nên.... vì thực sự em chẳng còn can đảm...
Nhiều lúc em muốn thái quá cái cảm xúc của mình... để rồi muốn ra sao thì
ra....
Nhiều lúc muốn tâm sự với một người lạ là anh... Nhưng có lẽ... em không đủ
tự tin để kể hết mọi chuyện em đã giữ...
Dù sao thì anh vẫn là người lạ..
Anh à, nếu như mà... em chỉ nói là nếu như thôi anh nhé...
Nếu như em muốn mến anh... có được không?
Liệu anh có mến em... cũng một người lạ... không hả anh
Nhiều lúc em cũng thấy mình kỳ cục. khi mà cứ cố gắng ép suy nghĩ rằng...
một ngày nào đó em đang ở bên anh...
Nhưng rồi vụt tắt... điều đó khó lắm... phải không anh..
Anh và em... một trời một vực...
Nhiều lúc muốn cố tình like hay coment nhưng điều vu vơ... để tiếp tục kéo
dài câu chuyện không ngôn từ... Nhưng nghĩ lại... nó thật nực cười... em chẳng
phải là bạn, cũng chẳng phải là người quen... Đến biết gì một chút về nhau
cũng... không hề có...
Hai người lạ... bắt chuyện... khó lắm anh nhỉ.
Em muốn nói chuyện... chỉ để thêm nhiều động lực hơn để quên đi cái quá khứ
đầy lỗi lầm không vui...
thực sự thì... hai chúng ta một trời một vực...
(thonboncodon)
No comments:
Post a Comment
Cảm ơn bạn đã ghé thăm.
Chúc bạn Sức Khỏe và An Lành :)