Breaking

Showing posts with label Zing blog. Show all posts
Showing posts with label Zing blog. Show all posts

Monday, March 21, 2016

Monday, March 21, 2016

Sói ơi. Tiết kiệm tiền đi, hè năm sau mình đi Xì-goòng nhé...

“Mình sẽ viết... nhưng mình không tham gia cuộc thi đó…”
Đó là dòng trạng thái mà tôi đã đăng từ hôm qua… Rồi chỉ vài phút sau, đứa bạn bình luận một câu khiến tôi càng hoang mang về quyết định lúc đó của mình… “Ai tham gia hộ?”...
Cuộc thi đó, là cuộc thì mà Bút Chì đang phát động… “Cuộc thi viết về ước mơ”…  Từ lúc tôi đọc được tin, tôi băn khoăn, lưỡng lự… có tham gia hay không tham gia vào cuộc chơi này… Giờ tôi đổi ý, thử một lần công khai...
Và tôi đang làm điều tôi đã quyết…

Tôi đang lục lại trí não của mình để xem từ trước đến giờ ước mơ thực sự của tôi là gì…
Và hình như… chưa từng có ai hỏi tôi ước mơ của tôi là gì… chắc đó cũng là một phần lý do tại sao tôi chưa bao giờ ngồi lại nghiêm túc nghĩ xem ước mơ của mình là gì…
Ước mơ được định nghĩa là gì?...  Thực ra nó chỉ là một cái khái niệm trừu tượng mang tính cá nhân hóa… Mỗi người sẽ có một khái niệm về ước mơ riêng. Sẽ ra sao nếu bạn không có ước mơ?... Đừng lo! Sẽ chẳng làm sao cả… vì… Tôi không có ước mơ…

Và giờ ở cái tuổi này, thì đối với tôi dù có hay không có ước mơ thì nó cũng chẳng ảnh hưởng đến cuộc sống hiện tại của minh…
Trong số các gia đình cô, chú ruột của tôi. Những đứa con, đứa cháu tầm tuổi 9x tụi tôi thì chỉ có: Ông anh trai tôi (90), cái Hoa (90), tôi (92) và cái Hồng cệy (96) là chơi với nhau nhiều nhất, có thể gọi là những đứa trẻ chơi thân với nhau… Đó là ngày trước thôi, giờ lớn rồi, khác xưa nhiều rồi… Không thân nhiều như trước, nhưng vẫn gọi là thân hơn cả so với những đứa em khác.

Hồng cệy, theo trí nhớ của tôi, cái tên này được đặt là do hơi tý là nó chạy lại mách phụ huynh, cứ cậy phụ huynh nên gọi thế… Tôi cũng chẳng biết đích xác tại sao mà anh tôi với cái Hoa lại gọi nó như vậy nữa. Hồi bé, nó hay sang nhà tôi chơi, rồi cũng thỉnh thoảng ngủ lại nhà… lúc đó vui lắm, lúc đó nhà tôi mới xây được một tầng với cái gác xép lửng ở trong…

Tôi còn nhớ cái cửa ở gác xép rồi cả cái cửa tủ gỗ của ông nội (bây giờ nhà tôi vẫn còn giữ) là cái thứ mà chúng tôi dùng để dạy học cho nhau… Vui phết… Mà hình như cái công việc làm cô giáo, tụi trẻ con nào đi học rồi cũng từng chơi qua hay sao ý nhỉ? Chúng tôi thay nhau làm cô giáo, rồi làm học sinh…

Một trò rồi nhé, trò nữa à... Chiếc màn, chiếc chăn, và chiếc ghế tầng… Có 4 cái đinh mắc màn, thì có 2 cái ở tường, anh em chúng tôi mắc hai cái đầu màn vào nó… rồi từng đứa, từng đứa chúng tôi thi nhau chui từ đầu này qua đầu bên kia, đi len giữa cái khoảng trống hẹp hòi đó mấy vòng liền… có khi chẳng có màn chúng tôi mắc xừ hai đầu của cái chăn lên… lấy lều chăn thay lều màn luôn ... cũng vui lắm… nhưng chắc cái trò này mai một dần khi mà bố tôi mua về chiếc ghế tầng… lúc này, lều chúng tôi thay vì cắm cọc trên tường… thì chúng tôi chùm luôn chăn lên cái ghế. rồi một đứa chui thỏm vào gầm ghế trốn… Tôi từng thử một lần… mà vào thì dễ. lúc ra thì đến là vướng cơ ạ…

Tôi vẫn nhớ mãi cái cảnh ông anh tôi, mấy đứa chúng tôi buộc cái chăn vào cổ, hết làm siêu nhân thì làm hoàng tử, công chúa... mấy đứa con nít cũng hay chơi trò này nè...

Hồi tôi học cấp 1, có những hôm tôi và Hồng cệy đến giờ đi ngủ, nằm cạnh nhau mà không ngủ được, nên tâm sự… Những đứa trẻ hỏi nhau: “Sau này chị/em muốn làm nghề/những nghề gì…?” Từng đứa trả lời một, có lúc đứa nọ đang nói, đứa kia xen vào… Hầu như tất cả các công việc phổ biến thời đó đều được chúng tôi chọn… Cô giáo có, ca sỹ có, cảnh sát cũng có… Tôi từng thích làm cảnh sát… bởi tôi xem “Cảnh sát hình sự” thấy các cô/chú cảnh sát tung chưởng bắt cướp thì thích lắm ý… Nhưng đó chỉ là suy nghĩ con nít thôi… Hồi đó con nít thì biết gì là ước mơ, biết gì là theo đuổi ước mơ…

Cứ thế, chúng tôi lớn lên, đi học mà bỏ quên bẵng đi cái câu chuyện con nít thuở nào…
Và tôi cũng chằng còn được ai hỏi câu hỏi tương tự cả...
Lớn lên một chút hình như cấp 2 thì phải, có những lúc tôi thích ngồi vẽ vời những nét vẽ linh tinh, rồi lại mong muốn, mình có thể trở thành họa sỹ, hay những lúc hát vu vơ như con vịt bầu cứ nghĩ là mình hát hay nên muốn thành ca sỹ… có lần lại thích làm diễn viên… có lúc buổi tối bật Radio nghe, lại muốn làm Cô phát thanh viên đọc truyện đêm khuya…
Đó là những nghề nghiệp mà tôi đã từng mong muốn được thử làm một lần… Nghĩ lại… chả nhẽ lại đổ lỗi cho guồng quay cuộc sống…

Cái thời điểm tôi thi đại học, chọn trường nào, ngành nào… tôi còn chẳng hiểu nó là cái gì… tôi cứ nghĩ cứ thi như thi cấp 1 lên cấp 2, cấp 2 lên cấp 3 (như những lần trước)... Nhưng chả phải… “lằng nhằng” hơn nhiều… Nhưng đến giờ nghĩ lại cũng chẳng lằng nhằng gì đâu. Mọi người trong lớp đều có mục tiêu của mình… tôi thì chả biết… Thấy cái Hoa (em họ tôi) lúc đó nó đang học kế toán nên tôi chỉ biết mỗi kế toán là xong… Tôi còn chẳng biết sau này kế toán ra là làm cái gì, chỉ nghĩ rằng. có chữ “Toán” nên chọn vì mình học tốt Toán, và liên quan đến toán thì chắc cũng chỉ cộng, trừ, nhân, chia, cộng cộng, trừ trừ đơn giản thôi mà… Nên tôi đăng ký Khoa kế toán trường Đại học Kinh tế Quốc Dân… Khối A, và trường Đại học Mở, khối D (thi dự phòng). Cái lý do tôi chọn trường cũng đơn giản lắm… Trường gần nhà thôi… Tôi còn chẳng biết là thi vào trường đó khó hay dễ nữa… Mấy đứa bạn học cứ bảo tôi học tốt nên thi chắc ổn… Mình chỉ biết ừ ừ cho có. Thực ra thì tôi có học hành tử tế để thi đâu cơ chứ. Mục tiêu lúc đó của tôi là Tốt nghiệp được cấp 3, và được đi học Đại học, để được trải nghiệm cuộc đời sinh viên xem nó có giống trong những bộ phim mà tôi hay coi trên TV hay không...

Vậy là tôi đã được làm Sinh viên 4 năm… Và giờ tôi tự hào khi mọi người hỏi tôi học trường nào ra? Tôi là sinh viên Khoa kế toán, Trường Đại học Đại Nam… Khẩu hiệu của trường chúng tôi là “HỌC ĐỂ THAY ĐỔI!”...
Những ngày cuối tốt nghiệp, ai cũng như ai, lo rằng liệu mình có đủ để tốt nghiệp hay không. Lo ra trường có tìm được việc làm đúng chuyên ngành hay không… Tất nhiên, tôi cũng lo chứ… Điều lo nhất của tôi… Ra trường không tìm được việc làm…

Khi tôi vô tình thấy được tờ giấy tuyển nhân viên của một Trung tâm dạy tin học ở gần nhà, với yêu cầu: thành thạo kỹ năng tin học văn phòng… Thấy cái dòng này tôi tự tin về kỹ năng này của mình lắm… nên quyết định vào hỏi về công việc này chỉ vì nó gần nhà, và tôi cũng có một chút thích thú khi “nghiên cứu” các chương trình tin văn phòng… Nói chung là tôi được tuyển… sau khi tham gia bài test về Excel (cũng khó phết vì lâu mình không ôn lại…)
Thế là tôi có việc để làm, thế là Tôi đã được đi làm…

Sinh viên mới ra trường mà, ai cũng muốn làm công việc đúng chuyên ngành, tôi cũng vậy. Khi mới được nhận, tôi phải thử việc 2 tháng. Nếu làm tốt thì được làm chính thức. Trong hai tháng đó, phải trả lời những câu hỏi rằng ra trường rồi thì đang làm gì?...  mình cũng thấy ngại khi trả lời công việc không đúng chuyên ngành mình được đào tạo, cũng cảm thấy mình kém cỏi hơn người ta. Người ta hỏi, rồi lại động viên, tôi rằng “Có việc làm là tốt rồi!”... Tôi cũng cảm thấy nhẹ gánh, và cảm ơn họ rất nhiều…

Nhưng cũng có những người, khuyên tôi nên chọn lựa công việc khác, có những người với thiện chí muốn giúp đỡ tôi… Tôi cũng cứ ừ cho qua… Trong đầu lúc nào cũng muốn có dịp để nhảy việc… Bởi ban đầu mục đích tôi xin vào làm cũng chỉ để “chống thất nghiệp tạm thời”, để có “kinh phí” để có thể tự tin chuẩn bị cho công việc mới…

Nhiều người muốn giúp đỡ tôi, muốn xin cho tôi vào làm việc chỗ này chỗ nọ… Tôi cảm ơn lắm… Nhưng nếu tôi nhận lời… Tôi sẽ cảm thấy mình mang nợ… nên tôi từ chối các cơ hội đến với mình… tôi muốn tự mình phải làm mọi việc, tôi không thích nhờ vả…Phải tự mình kiếm việc, tự mình phải kiếm được tiền…
Chỉ với mục tiêu đơn giản… tiết kiệm tiền mua một chiếc máy tính cá nhân. Năm đó, cái máy tính của nhà tôi bị hỏng, bấy giờ, nếu có muốn nhảy việc thì phải có máy tính mới để kiếm việc và làm việc thuận lợi hơn. Và rồi tôi quyết định trụ lại thêm một vài tháng để hoàn thành mục tiêu đó của mình…rồi sau đó muốn làm gì thì làm... Và rồi cuối cùng tôi đã hoàn thành được mục tiêu mà mình đã đề ra...

Gần như trong một năm ra trường tôi rơi vào tình trạng stress, tự ti về năng lực của mình… Trong đầu lúc nào cũng muốn nhảy việc để kiếm công việc lương tốt hơn… Nghĩ ngợi nhiều lắm… Nghĩ những lời động viên của mọi người rằng “Có công việc để làm là tốt rồi”... cũng đã giúp tôi vực lại tinh thần phần nào… Tôi rất cảm ơn…

Thêm một lý do nữa khiến tôi không đi được… đó là cô chủ trung tâm đối xử rất tốt với tôi, mặc dù nhiều lúc áp lực, cô vẫn cố gắng không nặng lời, cô vẫn nhẹ nhàng góp ý cho tôi… Tôi có cảm giác cô đặt lòng tin vào tôi… nên nếu tôi bỏ đi… tôi không nỡ làm mất lòng tin của ai đó… Nên tôi đã lựa chọn ở lại…

Vậy là mong muốn của tôi bây giờ chỉ đơn giản là… làm trọn vẹn công việc hiện tại, chỉ cần tôi có việc để làm, chỉ cần tôi làm được ra tiền, cho dù mang về không được nhiều như người ta… nhưng như thế cũng đủ rồi… Khi tìm hiểu kỹ và sư tầm những tài liệu phục vụ cho công việc của mình phải làm, tôi lại cảm thấy thích thú nó dần dần...
Tương lai thì không ai biết chắc được điều gì… nên tôi sẽ không khẳng định rằng công việc hiện tại tôi sẽ làm nó mãi…

Thời còn là học sinh, tôi từng muốn mình được ở một mình trong một căn nhà đặt cạnh bở biển, tối về thì ra ngoài đứng hóng gió và ngắm biển đêm… Rồi có những lần tôi tưởng tượng cái cảnh bình mình, mình đang đứng trên một tảng đá, hai tay dang ra, nhắm mắt lại và cảm nhận hơi thở của biển cả… Vui lắm.... tôi muốn ra biển lắm… Nếu tôi có đủ tiền, tôi sẽ đưa cả nhà đi du lịch… Nhưng tôi sợ… vì mục tiêu này chắc phải thêm một thời gian dài hơn tôi mới có thể thực hiện được...
Trước đây tôi hay xem ti vi, và từng mong muốn được vào Sài Gòn chơi một lần. Xem phim nhiều nên tôi “bị ám” bởi phong cảnh và con người Sài Gòn trong phim... Ngày ý bé tôi chỉ biết là muốn đi chơi thì ba mẹ phải có tiền mới đi được… Ba mẹ tôi làm gì có tiền mà cho tôi đi chơi sang như vậy… Bây giờ tôi đã đi làm rồi, tôi đã biết kiếm được tiền rồi, và tôi cũng đã biết cách tiết kiệm tiền rồi... tôi muốn thực hiện lại mong muốn  thuở nào này…

Năm 2015, một mối quan hệ đã đổ vỡ… vì vậy, đây có lẽ sẽ là món quà duy nhất tôi giành cho chính bản thân mình chứ không dành nó cho ai cả. Tôi có nói “tớ muốn một lần vô Sài Gòn chơi quá”... Một đứa thì cũng hưởng ứng đi cùng tôi, nhưng tôi cảm giác có vẻ không tha thiết nên có lẽ tôi sẽ không rủ nó thêm lần nữa. Nhưng một đứa thì tỏ ra khá thích thú… vì nó cũng muốn "một lần như vậy”... rồi chúng tôi hứa hẹn, sẽ có dịp tôi về Ninh Bình quê nó chơi nếu tôi có thời gian, nó hứa sẽ làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi rồi… :)

Sau một hai ngày không liên lạc… tôi cầm điện thoại nhắn tin cho nó: “Sói ơi. Tiết kiệm tiền đi, hè năm sau mình đi Xì-goòng nhé =). Được không?”
Sau một hồi nhắn tin qua lại… Tôi sẽ chắc chắn với kế hoạch nhỏ trước mắt của mình… “Phải đi Xì-goòng một lần, chưa đi Xì-goòng sẽ chưa lấy chồng”. (Nôi thế này thì tỷ lệ ế cao mất thôi... có thể là... Đi Xì-goòng về rồi làm đám cưới cũng được anh chông tương lai nhá ^^)


Dù chuyến đi có diễn ra đúng kế hoạch hè năm sau hay hè năm nào đó đi chăng nữa… nhưng lần này tôi có niềm tin rằng mục tiêu nhỏ trước mắt này của tôi chắc chắn sẽ được hoàn thành… để tôi còn đặt mục tiêu lớn hơn nữa chứ…
Bên cạnh những cái mục tiêu rõ ràng, thì có những mục tiêu, những mong muốn mà ta không thể nào biết nó có được thực hiện hay không… Tôi chỉ hy vọng, mong muốn những điều tốt đẹp sẽ luôn đến bên những người thân trong gia đình…

Ước mơ ư… Với tôi chỉ là những mong muốn, và những kế hoạch, mục tiêu ngắn hạn. Hết Kế hoạch này, tôi sẽ có kế hoạch khác, Đạt được mục tiêu rồi tôi lại vạch mục tiêu mới… Những mong muốn tôi chưa thực hiện được, tôi sẽ cố gắng để Mong muốn đó được hoàn thành…
(Dung kh...) 

Saturday, March 19, 2016

Saturday, March 19, 2016

Chôm Chôm quên hỏi tên...

Chôm Chôm đang trong tư thế sẵn sàng… ù té chạy để khỏi bị thấy quê quê. Thì tiếng gọi vọng lại khiến cậu bất động đến hai giây. Khuôn mặt cậu ngơ ngác, quay lại nhìn con bé mặc chiếc váy đỏ có cái nơ trắng to ấy.
- Ơ!... Ờ! Tớ là Chôm Chôm đây! – Chôm Chôm nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin vốn có, nhưng trong đầu vẫn băn khoăn lắm.
- Thật may là mình không nhận nhầm người.
Cô bé mỉm cười một cách ngượng ngùng khiến Chôm Chôm cũng thấy ngượng theo…
- May? Không nhầm người? Bạn biết tớ ư? Chúng ta đã từng gặp nhau sao?
Cậu trở nên bối rối, và còn rất nhiều câu hỏi khác cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Cậu cố nhớ xem đã gặp cô bé đó ở đâu. Nhưng không tài nào nhớ ra. Và cậu khẳng định chắc chắn rằng cậu và cô bé đó chưa từng gặp nhau lần nào cả. Cậu khẳng định chắc nịch mà không cho cô bé có thời gian để trả lời:
- Tớ chắc chắn chưa gặp bạn bao giờ mà!
- Mình có gặp nhau rồi đấy.
- Lúc nào chứ?
- Vừa hồi nãy đấy thôi…– cô bé nhanh nhảu đáp lại lời Chôm Chôm và lúc nào môi cũng nở nụ cười với cậu.
- Ờ ha… vừa gặp nhau xong…
Chôm Chôm cảm thấy lại bị chọc quê lần nữa. Trong đầu cậu nghĩ thầm. Con nhỏ này ở đâu ra tự nhiên kiếm chuyện gì với mình đây ta… Nó là ai nhỉ? Hay là cứ cười đại chào nó một cái rồi… đường ai nấy đi. Mình còn phải về coi xem ai chuyển đến nhà chú Hành Tây chứ. Chắc lúc này họ đã dọn xong đồ đạc rồi cũng nên. Con bé này kệ nó đi… Chưa kịp “hành động” gì thì còn bé lại nói chen vào suy nghĩ của Chôm Chôm.
- Tớ đùa đấy. Tớ thấy hình cậu rồi nên mới nhận ra cậu là Chôm Chôm thôi. Chứ, tớ với cậu từ trước  tới giờ chưa có từng gặp nhau đâu.
- Thì ra là vậy à?... Ủa? Hình?... Nhưng mà hình nào cơ?
Cô bé lại tiếp tục làm cho Chôm Chôm thấy tò mò… khiến cậu luôn đặt ra những câu hỏi, để rồi cậu lại suy nghĩ tìm câu trả lời trong lúc con bé chưa trả lời cho cậu biết.
- Thì thấy hình cậu, ở trên tường nhà cậu chứ đâu. Mình mới chuyển đến đây hồi sáng thôi, nhà cậu ngay sát nhà mình đó. Hì hì. Căn nhà số 26 đó cậu biết không? Đó là nhà mình đấy. Hồi nãy nhà mình có qua chào mọi người, và mình vào cả nhà bạn chơi đó. Nên mình mới coi thấy hình của bạn.
- Vậy ra cậu là một trong bốn người sẽ chuyển đến căn hộ của chú Hành Tây à?
Cô bé nhìn Chôm Chôm và cười:
- Xuất sắc! Đoán đúng rồi đấy. Từ giờ là hàng xóm rồi đấy nhé! Về nhà thôi Chôm Chôm, chắc mọi người đang chờ đó. Mà cậu có bút viết không, cho tớ mượn lát về đến nhà rồi tớ trả lại cậu.
Bây giờ thì Chôm Chôm đã rõ được phần nào. Cậu mỉm cười đáp lại cô bé và khẽ gật cái đầu rồi cho tay vào cặp lấy cho cô bé mượn cây bút viết mà không mảy may tò mò thêm chút nào nữa.
- Bút đây, về thôi nào.
Chôm chôm đi trước, cô bé cầm cây bút và đi sau Chôm Chôm một quãng. Đi đến nhà bác Nho Tía cô bé mới đuổi kịp để đi cùng với Chôm Chôm. Hai đứa trẻ cùng nhau đi về trên con đường quen mà lạ ấy. Nhìn từ phía sau, hai cô cậu cũng nhỏ nhắn, hao hao nhau, nhưng Chôm Chôm vẫn cao hơn cô bé đó một chút. Chúng cứ đi thôi, chẳng nói với nhau câu nào nữa cho đến khi về nhà.
Theo thông lệ, nhà nào mới chuyển đến làng, thì phải sắp xếp đi thăm tất cả các gia đình khác trong làng, ít nhất là một lần, và không được bỏ sót nhà nào cả, và ngược lại. Nên những lúc như thế này, làng cậu rất nhộn nhịp, và gần như là có tiệc vậy. Thích lắm. Nhất là những đứa trẻ con, vì chúng lại được ngồi nghe không biết bao câu chuyện trên trời dưới đất của các ông bố, bà mẹ… và chúng biết được nhiều điều hơn hẳn.
Trời cũng xẩm xẩm tối, nhà nhà đã chuẩn bị lên đèn. Những căn bếp đã thoang thoảng mùi thức ăn, khiến ai đi qua, bụng cũng phải cồn cào… vì đã đói. Chôm Chôm cũng vậy, cứ đi học về là cậu lại đói. Đói, nhưng Chôm Chôm không hay ăn vặt trước bữa ăn cả. Chôm Chôm luôn để bụng để được ăn cơm với mọi người trong gia đình. Cậu nghĩ, ăn vặt trước bữa ăn sẽ ngang dạ, đến lúc vào bữa thì sẽ không ăn được nhiều. Mà ba mẹ cậu đã vất vả cả ngày đi làm, về nhà còn phải nấu bữa cơm nữa. Bao nhiêu tình thương ba mẹ gửi gắm vào từng bữa cơm. Nếu như mà không ăn, chắc ba mẹ buồn và lo lắng lắm, như thế sẽ phụ công ba mẹ. Chôm Chôm cũng yêu ba mẹ lắm. Chôm Chôm thích ăm cơm có đủ mọi người trong gia đình lắm.
Thế mà trời đã tối rồi đấy, Chôm Chôm và cô bé cũng đã gần về đến nhà rồi. Căn nhà màu xanh biển kia là nhà của Chôm Chôm, và nhà số 26 thì ở sát ngay cạnh nhà cậu. Đã đến nhà Chôm Chôm rồi kìa. Hôm nay nhà Chôm Chôm ăn cơm sớm thì phải. Chưa gì cậu đã nghe mùi thịt rang từ căn bếp thoảng ra. Bụng cậu bắt đầu réo to hơn rồi.
- Chào cậu nhé. Hẹn mai gặp lại cậu. – Chôm chôm quay ra vẫy tay chào cô bạn hàng xóm mới gặp.
- Ê nè! Khoan đã, lá bàng của Chôm Chôm đánh rơi hồi nãy nè. Cả bút viết nữa. Cậu quên à? Hì Hì… Giờ mình trả lại cậu nè… không mai lại đòi bút viết mình chết. - Cô bé chìa chiếc lá bàng và cây viết đưa cho Chôm Chôm.
- Ừ nhỉ tớ quên.  Hì hì.
- Thôi tớ cũng vào nhà đây. Chắc ba mẹ đang đợi cơm rồi.
Chôm Chôm nhận lại cây bút và chiếc lá rồi cũng nhanh chóng bước vào nhà.
Chiếc lá, thế mà Chôm Chôm quên mất đấy. Chôm Chôm cũng không nhớ đến chiếc lá mà nó đánh rơi lúc ngã. Chắc tại con nhỏ hàng xóm mới đến chọc quê cậu hồi chiều khiến cậu không để ý gì cả đấy. Suốt đoạn đường, cậu chỉ thấy ngượng ngượng, nhưng vui vui như thế nào ý. Cậu cũng chả diễn tả được nó như thế nào cả. Chợt cậu tủm tỉm cười không có lý do…
- Nhanh rửa tay rồi vào ăn cơm đi Chôm Chôm, lát còn qua thăm hàng xóm mới chứ.
- Vâng thưa U! – Cậu hay gọi đùa mẹ mình như vậy…
Sắp được thăm hàng xóm mới rồi… cậu thấy thích lắm… Cậu vẫn còn là đứa trẻ mà… Chôm Chôm nhanh chóng tháo cặp sách để lên bàn, còn cây viết cùng chiếc lá bàng đang cầm trên tay thì được cậu để ngay ngắn trên chiếc nắp cặp màu mận của mình rồi cậu đi rửa tay và giúp mẹ dọn bữa tối.
Hôm nay có món thịt rang cháy cạnh với bắp cải luộc. Vị mằn mặn, mỡ mỡ, mềm mềm của miếng thịt mẹ cậu rang mà quyện với cái vị ngọt ngọt của canh bắp cải luộc, thì còn gì bằng… Ôi! ngon hết xẩy… Cậu thích quá… nên hôm nay ăn những ba bát cơm cơ đấy…
Bữa nay Chôm chôm tranh thủ làm bài, trong khi mẹ cậu rửa bát… để còn kịp sáng nhà hàng xóm chơi nữa. Không thì cậu sẽ phải sang sau bố mẹ mất thôi. Cậu thấy hào hứng lắm. Cậu nhanh chóng ngồi vào chiếc bàn học và lôi sách vở ra để học.
Tay phải cậu cầm cây viết, còn tay kia cậu để chiếc lá cắm vào ống đựng bút ở cạnh cái đèn bàn học. Và cậu bắt đầu làm từ bài tập toán. Đúng là… hôm nay, cậu chẳng tập trung gì cả. Mọi lần cậu làm một loắng cái là xong đống bài này rồi… mà có khi chẳng cần nghỉ giải lao… Thế mà bữa nay, Chôm Chôm "nghỉ giải lao" mấy lượt liền…
Cậu cứ làm hết một bài là tự dưng cậu lại tủm tỉm cười. Cười vì cậu nhớ lại cái lúc chuông reo ở trường, cười vì cậu nhớ lại cái lúc cậu bị ngã, cười vì cậu nớ lại cảnh cậu với cô bé hàng xóm hồi chiều nói chuyện v.v…
Tự dưng, Chôm Chôm nhớ ra…
- Mà không biết con bé đó tên là gì nhỉ? Mình quên mất không hỏi rồi... Đúng là ngày thứ sáu kỳ quặc… Thôi tý sang nhà nó chơi, thể nào cũng biết thôi à…
Cậu thấy vui vui thế nào ý… và cậu cứ cười thôi… cười một vài chút rồi cậu lại nhanh nhanh quay lại làm bài cho xong, cứ thế, cứ thế… lặp đi lặp lại… chắc tối ấy, cậu tủm tỉm cười đến chục lần cũng nên.
Cuối cùng cũng làm xong bài. Hôm nay cậu tự cho phép mình chưa cần phải soạn sách vở cho ngày mai vội, lát nữa đi chơi xong rồi về cậu sẽ soạn sau cũng được. Chôm Chôm nhanh chóng xếp gọn sách vở vào một góc bàn và cắm bút vào ống. Thấy chiếc lá bàng, cậu cầm lên ngắm nó một chút.
- Ơ! hình như trên chiếc lá có viết chữ gì đó thì phải?
Cậu nhanh chóng lật mặt kia của chiếc lá và đưa lên phía chiếc đèn bàn.
Hồi chiều, Chôm Chôm thấy con nhỏ đi phía sau một đoạn không à… Thì ra là nó dừng lại nhặt rồi viết vào chiếc lá mà tuột khỏi tay Chôm Chôm lúc cậu vấp té… Cậu đi được một lúc, không thấy động tĩnh của con nhỏ, tưởng mình đi hơi nhanh, chắc cô bé không theo kịp, nên Chôm Chôm đi chậm lại, vừa để chờ cô bé đó thôi…
- Mà chữ con nhỏ đẹp thiệt ha…
Chôm Chôm lại mỉn cười cái điệu cười quen thuộc khi nãy. Cậu cất gọn chiếc lá trong ngăn kéo bàn học rồi nhanh chóng cùng mọi người chuẩn bị đi chơi… Miệng cứ mỉm cười, còn trong đầu cậu cứ lẩm nhẩm cái dòng chữ, như đọc kinh:

"Tên tớ là Mãng Cầu"
(Dung kh...)

Wednesday, March 16, 2016

Wednesday, March 16, 2016

Thứ sáu của Chôm Chôm

Những ngày đẹp trời vào cuối tháng mười, tiết trời thu se se lạnh.
Tiết khí lạnh, nhưng hơi nắng của mặt trời vẫn đủ làm cho vạn vật thấy ấm lòng.
Một chiều hôm tháng mười, cũng vẫn bình thường như bao ngày khác. Dòng người, dòng xe vẫn tất bật lưu thông trên tuyến đường bê tông mới đổ, kéo dài hàng chục ki-lô-mét từ đầu con phố Longmest của thị trấn Wolf cho đến tân khu biệt thự Storm nằm phía cuối con đường.
Chôm Chôm cũng vậy, gần như ngày nào cậu cũng đi qua con đường ấy, con đường xa lạ… nhưng cũng sắp quen thuộc với cậu. Bởi… đó là con đường duy nhất để cậu đi đến trường, và từ trường trở về nhà…
Gia đình cậu chuyển đến thị trấn Wolf này từ khi cậu vẫn còn là một thai nhi hai tháng tuổi nằm trong bụng mẹ nên có thể nói cậu cũng khá rành về địa lý và con người nơi đây.
Thị trấn nơi cậu ở, không thưa người, mà cũng chẳng đông đúc nhộn nhịp như những thị trấn xung quanh khác, nhưng bù lại, con người nơi đây, họ đối xử với nhau như những người thân trong gia đình, thân thiện, cởi mở, bất cứ vị khách phương xa nào ghé chân qua, đều được đón tiếp nồng hậu đến nỗi, khi họ phải chào tạm biệt để ra đi, họ còn quyến luyến không muốn dời.
Và đặc biệt vì vậy mà an ninh của thị trấn có khi không cần phải đáng bàn, từ khi thị trấn Wolf được chính phủ quyết định thành lập, chưa từng có một ai phạm pháp, cũng chưa từng có người nào đến đây gây chuyện cả.
Thứ 6 ấy…
Bình minh lên tuyệt đẹp, ngay cả những người thức dậy sớm nhất khu làng mà Chôm Chôm sinh sống cũng chưa từng nhìn thấy cảnh bình minh như vậy. Nó đẹp một cách lạ lùng, nó khác với những buổi bình minh đẹp khác. Bầu trời trong xanh chưa một gợn mây, không khí tươi mới đây mùi sương đêm vẫn còn vương lại, mặt trời đã bắt đầu nhú những tia nắng đầu tiên của ngày mới, những tia nắng như đang khiêu vũ cùng từng tán lá cây trên nền nhạc của cơn gió mua thu lành lạnh, man mát mà ấm ấm.
Hôn may là ngày thứ sáu, một ngày làm việc bình thường của dân làng, một ngày học tập bình thường của những đứa trẻ mang trên mình danh hiệu học sinh.
Lạ thay, ở ngôi làng này, trẻ con cứ đến tuổi đi học là đều phải đến trường, cho dù nhà không có điều kiện để cho con đi học.  Bởi vì người dân nơi đây sống với nhau là vì cái tình, nên học phí để cho chúng đến trường rất đa dạng: nhà nào có tiền thì đóng tiền, nhà nào có khoai mỳ thì đóng bằng khoai mỳ, nhà nào có bắp thì nộp học phí bằng bắp, có nhà đóng học phí bằng việc đóng góp bàn ghế cho học sinh, v.v…
Thiếu thốn là thế, ấy thế mà, đứa nào cũng ngoan ngoãn, lễ phép, học không giỏi nhưng cũng đủ làm gia sư cho các em lớp dưới, và chẳng có đứa nào là không được lên lớp cả.
Như bao ngày thứ sáu khác, hôm nay Chôm Chôm phải đến trường sớm hơn mọi ngày, vì hôm nay là ngày trực nhật của toàn trường… nên giờ học được đẩy lên sớm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Chuông đã điểm 7 giờ 30 phút, tất cả thầy cô, học sinh trong trường và thậm chí là các vị phụ huynh trong làng đã có mặt đông đủ, để tham gia tổng vệ sinh cho trường. Chẳng ai than vãn, chẳng ai càu nhàu điều gì cả, bởi tất cả họ đều có chung một tinh thần, có chung một suy nghĩ như nhau cả… Ít người làm thì lâu, mà nhiều người làm thì chóng, trường học trong sạch, thì ngôi làng cũng trong sạch và thị trấn Wolf cũng trở nên trong sạch.
Mà không khí trong lành thì tất thẩy mọi người cũng sẽ khoẻ mạnh… nên hầu như ai ghé qua ngôi làng này cũng đều thấy trống trơn không một bóng rác… mà thay vào đó, cứ cách 4 - 5 nhà là lại có một thùng rác đặt cạnh đường đi…. Nếu có rác… thì cũng chỉ lác đác vài chiếc lá cây rơi rụng xuống đường… Nhưng hễ ai có nhìn thấy thì cũng nhặt chúng lên và bỏ vào thùng rác gần ngay đó là con đường sẽ trở lại sạch trong.
Hôm nay, đến phiên Chôm Chôm đi xách nước, rồi cùng với mọi người lau bàn ghế trong lớp học.
Cái dáng người nhỏ nhắn, cao cao, với chiếc quần cộc chỉ dài đến đầu gối cậu, càng làm cho cậu trở nên gày hơn. Chôm Chôm gầy gò, nhưng không ốm yếu, mình cậu có thể gánh được hai nửa thùng phi nước mà ối người vạm vỡ  hơn cậu xách một đoạn còn kêu mệt… Người cậu nhỏ, nhưng ý chí không nhỏ. Cậu luôn nghĩ cậu làm được việc, nên quả đúng là cậu đã làm được cái việc gánh hai thùng nước chỉ sau có vài giây chao đảo lúc đầu khi vừa mới bước đi những bước gánh đầu tiên.
Đoạn đường từ suối vào trường cậu đi chưa đầy năm phút… nhưng vì cậu phải gánh trên vai hai thùng phi nước nên khiến bước chân của Chôm Chôm trở nên chậm chạp hơn thường ngày, vì cậu nghĩ, nếu không cẩn thận, làm văng nước ra ngoài thì sẽ thật là lãng phí nước… chậm nhưng bước nào chắc bước ấy, và không tìm thấy một giọt nước nào văng ra ngoài cả, cậu như một người nghệ sĩ thực thụ trên sàn catwalk vậy, trông rất điệu nghệ. Những bước đi của cậu đã trở nên nhanh dần đều.
Chỉ còn vài bước chân nữa là đến cổng trường rồi, Chôm Chôm thấy rất hào hứng, nên cái môi mím chặt suốt dọc đường đã nhếch lên chun chút, rồi nhoẻn miệng cười chào, đáp với mọi người mà cậu bắt gặp… vào đến tận lớp học.
Bất chợt, một cơn gió thu nhẹ thổi qua khiến Chôm Chôm thấy rùng mình, lạnh sống lưng.
Đặt vội hai thùng phi nước xuống trước cửa lớp, cậu nhanh chóng đi về chỗ tủ để đồ và lôi chiếc áo khoác màu đen ra và khoác lên người.
Chôm chôm xỏ tay phải, rồi xỏ đến tay trái, rồi hai tay cài từng chiếc cúc áo từ dười vạt lên dần đến cổ.
Trùng hợp thay, vừa  mới dứt tay cài chiếc cúc áo cuối cùng, tiếng chuông báo sắp vào tiết học đầu tiên bỗng réo lên… khiến cậu giật bắn mình, cậu nhớ lại cái cảm giác rùng mình hồi nãy và cái lúc giật mình vừa xong… Chôm chôm thấy hay hay, buồn cười, cậu cười như không ngớt, chắc tại cậu thấy sờ sợ một điều gì đó…

Khi cậu bị bất ngờ, cậu hay cười, trông cậu lúc đó rất ngộ… có lẽ cậu đang lấp liếm nỗi sợ bằng điệu cười riêng của chính mình.
Cậu cười để trấn an tinh thần, để xua đi những cái tâm lý cho mình. Xong, cậu lại đi về lớp học để tiếp tục nhiệm vụ của mình và phụ giúp mọi người tổng vệ sinh để còn vào học cho kịp giờ.
Đồng hồ đã điểm đến 8 giờ, vậy là Chôm Chôm cùng các bạn đều phải vào chỗ ngồi ngay ngắn chờ thầy cô vào dạy; các bậc phụ huynh thì chia tay con cái, thầy cô, và chia tay nhau; ai về nhà nấy và tiếp tục công việc của mình; ai cũng cảm thấy thoải mái, vì có một ngày thật ý nghĩa.
Chôm Chôm hôm nay học không tập trung, nên đã bị cô giáo nhắc nhở. Cậu thấy buồn lắm. Vì từ trước đến giờ, cậu chưa từng bị thầy cô nhắc nhở trên lớp học bao giờ cả.
Suốt chặng đường từ trường về nhà, cậu chỉ đi một mình, không đi cùng bạn như thường ngày, và chắc lũ bạn cũng nhận thấy Chôm Chôm buồn nên đành để cậu đi một mình vậy. Đi qua phòng bác bảo vệ cậu buồn đến độ… quên cả chào bác Nho Tía. Bác Nho Tía lúc ý cũng đang bận bịu với công việc nên cũng chẳng để ý Chôm Chôm ra về lúc nào.
Và một mình Chôm Chôm đi về nhà dọc theo con đường mới đổ quen thuộc ấy.
Đi chừng được 300 mét, thì có một chiếc lá cây chao lượn trước mặt Chôm Chôm như trêu đùa… khiến Chôm Chôm hơi thốt lên một tiếng: Trời ạ!
Cậu dừng lại và chờ cho chiếc lá rơi nằm yên xuống đất để cậu cúi xuống như bao lần. Chôm Chôm khom người cúi xuống nhặt chiếc lá vừa mới trêu tức mình hồi nãy… cầm trên tay, cậu dơ chiếc lá ra phía trước mặt, vo ve chiếc lá cho nó quay quay làm quạt mát… cái trò này cậu thích nhất.
Đến chỗ thùng rác đặt gần nhà bác Nho Tía, cậu đưa chiếc lá vào trong thùng, định thả tay… nhưng sao cậu lại chần chừ một lúc… Chôm Chôm đành rút tay lại và tiếp tục chơi với chiếc lá bàng màu vàng nâu ấy suốt dọc đường. Và thỉnh thoảng lại đặt chiếc lá lên một bàn tay, còn tay kia thì vuốt nhẹ trông cứ như đang vuốt má một em bé vậy… trông đến là dễ thương. Ấy thế mà… chả hiểu sao cậu quên hết mọi chuyện buồn ở trên lớp rồi kìa. Chiếc lá thật là ký diệu. Cậu thầm cảm ơn nó.
Hôm nay, căn nhà của Chú Hành Tây có người mới chuyển đến. Gia đình chú Hành Tây chuyển sang thị trấn kế bên, để thuận tiện cho việc làm ăn. Vậy là từ giờ Chôm Chôm ít được gặp thằng Tiểu Tây rồi… chắc là Chôm Chôm sẽ nhớ nó lắm đấy. Nhưng cậu chợt đoán, không biết là gia đình mới chuyển đến cạnh nhà cậu như thế nào, có đông người không nhỉ? Nghe nói nhà họ có bốn người và hình như có nuôi thêm cả một con chó con nữa thì phải… Chôm Chôm thấy tò mò quá à.
Cậu nhanh chân chạy về nhà mà quên đi mọi thứ đã xảy ra ở trường học. Bất chợt, uỵch một cái, tại cậu không cẩn thận nên là bị vấp ngã nằm sóng xoài bên lề đường, chiếc lá bàng cũng văng ra khỏi tay cậu. Cậu thấy hơi đau, nhưng có thấm tháp gì, Chôm Chôm đứng dậy, phủi phủi hai tay vào nhau, chỉnh đốn lại quần áo. Ơ! Hình như có ai đó đang khúc khích cười thì phải?
Chôm Chôm quay sang bên này, ngó sang bên kia, cuối cùng cũng tìm thấy được kẻ khả nghi. Một con bé chắc cũng tầm tuổi cậu, mái bằng, tết bím hai bên, khoác trên mình chiếc váy màu đỏ tươi, có cái nơ to ngay trước bụng.
Cậu nhìn con bé, con bé đó cũng nhìn lại cậu, và hai đứa cùng nhìn nhau cười tít mắt. Chẳng nói câu nào. Rồi Chôm Chôm gật đầu một cái và quay đi. Cậu còn phải về nhà nữa.
Con nhỏ đó là ai mà nhìn lạ vậy nhỉ? Mình chưa gặp nó lần nào, hay là nó có người quen ở làng mình, nên sang đây chơi? – Chôm chôm vừa đi, vừa nghĩ thầm.
Chợt có một tiếng gọi hỏi vọng ra, nhỏ nhẹ, êm ái, mà là lạ:

 - Cậu có phải là Chôm Chôm không?
(Dung kh...)

Saturday, February 20, 2016

Saturday, February 20, 2016

Hai mươi tư phẩy năm…

¼ thế kỉ, 2,5 thập kỷ, nghe có vẻ to tát, nghe có vẻ chả thấm tháp gì… Nhưng lại có nhiều thay đổi. Lời nói, hành động, thái độ và đặc biệt là suy nghĩ… có thể nào đã lớn thật không…?

24 tuổi, cái tuổi đáng nhẽ phải biết tự lực cánh sinh gần như mọi thứ… ấy mà… ngó đi ngó lại vẫn chưa tự lập được gì nhiều, vẫn còn đó… vương vấn cái phụ thuộc…

24 tuổi, cái tuổi đáng ra phải nghĩ được nhều hơn cho tương lại của chính mình được rồi… nhưng vẫn mập mờ không có gì rõ ràng, lúc nào câu cửa miệng cũng “muốn ra sao thì ra”...

Khi người ta hai tư tuổi rưỡi, có vẻ như người ta biết ngẫm về cuộc đời của người khác, biết ghen tị, biết cảm thương và biết gay gắt với chính bản thân minh hơn trước.

24 tuổi, là cái tuổi đã hết nông nỏi như mười bảy, mười tám hay đôi mươi. 24,5 là cái tuổi đã dần dần ép mình vào khuôn khổ ổn định…
Ngất ngưởng 25, người ta chẳng còn đòi hỏi sự công bằng chắc nịch, một là một, hai phải là hai, bởi cái chân lý 2 = 1 + 1 ai bảo là sai…

Chới với 25, người ta biết cho nhiều hơn mà chẳng muốn nhận gì…

Chập chờn 25, người ta nhận ra rằng, việc chấp nhận bị người khác hiểu lầm cũng là lẽ dĩ nhiên.

Gần 25, người ta đã học được cách điều khiển thái độ cũng như cảm xúc, cẩn thận hơn trước rất nhiều…

Sắp đến tuổi 25, người ta vẫn thong thả mơ… về một gia đình tương lai ấm êm, không có ồn ào, cãi vã…

Sắp đến tuổi 25, người ta sẽ ít nói đi, mà cố gắng nghe và quan sát nhiều lên.

Tuổi 24 qua lâu rồi, người ta cũng chẳng tiếc nuối.

Ở 24, người ta vẫn còn chút nông nổi của tuổi trẻ thì 25 tới người ta sẽ cố gắng chín chắn hơn…

(thonboncodon)

Sunday, October 4, 2015

Sunday, October 04, 2015

Tháng 10 rồi mấy cậu à…

Tháng 10 rồi mấy cậu à…
Trung thu cũng đã qua lâu rồi…
Tôi cứ ngỡ tôi sẽ chẳng suy nghĩ nhiều nữa, rồi mọi chuyện lại ổn với tôi như cách đây mấy năm…

Trước Trung thu mấy hôm tôi cũng đã có được biết kế hoạch của mấy cậu, tôi chỉ mong có một tin nhắn đến mà lại chẳng có tý thông báo gì từ điện thoại hay facebook cả… tôi đã bỏ qua và coi như chẳng biết tin gì… Mấy cậu hãy cứ nhớ lại “những ngày xưa ấy”... tôi chẳng kể công gì đâu… nhưng mấy cậu nghĩ vậy cũng chả sao… mấy cậu có nhớ được… hầu như những dịp chúng ta “tụ tập” được nhiều người đều là do từ phía tôi “kêu gọi” phải không!?... mặc dù tôi không phải là người đầu tiên “nổi hứng”...
Tôi hiểu những lúc đó, mấy cậu có “cuộc sống riêng” của mình, không phải ai cũng lắm thời gian rảnh rỗi, vô công dỗi nghề như tôi… nên tôi thông cảm hết khi mà… mấy cậu không thể đến được “mỗi khi tôi cần”...
Rồi đến lúc tội bận việc của mình thì mấy cậu hành xử như thế nào… tôi thấy tò mò lắm… vậy hãy lên tiếng để xé rách đi cái mảng tò mò của tôi đi… nếu không tôi sẽ nghĩ rằng mấy cậu đã nói tôi thế này, tôi thế nọ…
Cho dù mấy cậu có nói gì, đến giờ tôi cũng đã từng bàng quan, cười trừ, cho qua hết để mọi thứ lại trở về đâu vào đấy, êm ả và vui vẻ…
Nhưng sao dạo gần đây, mấy cậu khiến tôi nghĩ nhiều… mấy cậu bảo tôi vô tâm cũng được, bảo tôi kỳ lạ cũng được, bảo tôi chập cheng cũng được, tôi sẽ chẳng quan tâm bởi tôi biết những từ như vậy chỉ để “gây cười”...

Ấy thế mà một câu nói… à không… phải là hai câu mà tôi không trực tiếp được nghe tận miệng cậu mà được “truyền miệng”... Tất nhiên việc truyền miệng thì ắt hẳn sẽ có sự tam sao thất bản phải không? (tôi sẽ không đề cập đến việc bịa đặt)...

Linh à! tôi biết và đến giờ tôi vẫn tin cậu sẽ không khi nào về phe, vào hùa với người khác, cho dù có đồng tình với quan điểm của người khác, cậu vẫn sẽ có những hành động hay đơn giản chỉ trong suy nghĩ, hay chỉ một câu nói thôi, nó cũng chứng tỏ cho tôi cảm nhận rằng cậu đang bảo vệ, che chắn cho mục tiêu đang bị đem ra mổ xẻ… Nói chung là tôi có cảm giác mọi người sẽ được bảo vệ, được che chở khi ở cạnh cậu…
Linh à, sau tất cả những gì xảy ra với cậu, cậu không mảy may oán trách tôi một câu, tôi rất biết ơn và luôn cảm thấy có lỗi với cậu nhiều lắm. Tôi biết, sẽ chẳng bao giờ trả được hết nợ với cậu, trả nợ cho tấm lòng vị tha và bao dung của cậu… chỉ biết xin lỗi cậu mà thôi chứ còn cách nào khác nữa đâu…?
Này mấy cậu à, tại sao  tôi lại luôn là… người sau cùng… vậy chứ? Thậm chí có khi tôi còn chẳng hề biết chuyện gì đang diễn ra cả…
Người ta bảo, muốn biết phải hỏi… ừ, đúng… không hỏi thì làm sao mà rõ được… Ấy thế mà trớ trêu thay, tôi chẳng khi nào hỏi mấy cậu, chẳng khi nào thắc mắc đến từng chi tiết đối với mấy cậu… rồi rốt cục, cuối cùng, mọi chuyện lại tự dần sáng rõ hơn, vậy rồi tôi chẳng cần hỏi thêm nữa làm gì…?
Còn mấy cậu thì sao? mấy cậu đã bao giờ trực tiếp hỏi tôi một lần nào chưa hay chỉ tự hỏi nhau rồi tự cùng nhau trả lời… sau thì lẽ dĩ nhiên, cái kết luận đó lại gắn vào tôi như một lời giải mặc định cho bài toán đó… Hay như những lần mấy cậu hỏi, rồi nghe từ tôi câu trả lời “chẳng sao cả”... lần nào cũng vậy, mấy cậu hỏi đúng vào lúc tôi chẳng sao cả thì làm sao mà thôi làm sao được đây phải không nào?

Lan man nhiều quá nhỉ? Tôi cũng chẳng định hình được tôi đang nói về vấn đề nào nữa…

Cái ngày hôm ấy, Huyền lại đến chở tôi ra quán tâm sự… lần nào cũng nhiều chuyện lắm, chuyện này, chuyện nọ rồi xọ sang chuyện kia… đang bình thường là thế… ấy thế mà đột nhiên đang từ chuyện của Huyền lại lân sang chuyện về tôi. Lúc đầu tôi vẫn còn bình thản, à bình thường, bởi tôi có thể hình dung ra được bối cảnh gì sẽ xảy ra tiếp theo vì lần nào nó cũng lặp đi, lặp lại, cũng vài lần rồi mà… Ơ thế mà cái hình dung lần này của tôi lại chật lất rồi… mấy cậu à…


Cái câu, đại ý như… tôi tự tách nhóm ra rồi… chính xác là ai nói vậy mấy cậu?... Trời ơi… nó là tôi sững sờ đến mức nghẹn ngào, chẳng biết nói gì… khóe mắt đã không còn ráo, sống mũi bắt đầu cay cay, nhưng tôi đã kìm nén được để cho cậu ấy thấy cái vẻ bình thản của mình… bây giờ nghĩ lại câu nói đó… sao mà tôi cũng vẫn cảm thấy nghẹn đắng…
Với tính cách của tôi, thi tôi sẽ phải “đào xới” tìm cho được ra người đã nói như vậy là ai, tôi luôn cần một cái gí đó chắc nịch, nhưng tôi lại không hề đả động đến mà đã bỏ qua… tôi ngồi im, nghe tiếp những cái “câu chuyện tầm phào”, rồi thi thoảng chỉ ậm ừ, rồi là “vậy hả?” cho qua…
Mấy cậu biết không? Lần đầu tiên trong suốt hai mươi tư năm, tôi gặp phải một cái cảm xúc kỳ lạ như vậy, nó tự dưng ùa đến bất chợt… khiến tôi có cảm giác như có một bức tường nào đó không phải là dần sụp đổ mà nó đã đổ ập xuống, vỡ nát một cách nhanh chóng, khiến con người ta không kịp trở tay… và giờ thì tôi đang bị trói chân trong đống đổ nát ấy mà chẳng biết tìm đường nào để đi ra cả… tôi tự hỏi, liệu bây giờ tôi có cần phải nhặt nhạnh lại những cái mảnh vỡ ấy, rồi bồi đắp lại thêm một lần nữa không hả mấy cậu?
Thực ra, cái linh cảm của tôi tốt lắm, tôi có thể đoán trước được ai đã “phát biểu” ra cái câu phũ phàng ấy… nhưng thôi, tôi không muốn nghĩ tới nó nữa, chẳng đáng…
Mấy cậu à, cho tới bây giờ, nó cứ như văng vẳng đâu đó bên tai, rồi một bầu không khí lạnh cứ bao trùm quanh đây, khiến tôi phát nổi da gà…

Cả cái buổi tối hôm đó, tôi chỉ nghĩ mãi đến câu nói đó… tôi cũng đã hiểu tại sao cậu lại nói như thế… Cũng trước đấy không lâu, chắc mấy cậu vẫn còn nhớ mấy câu tôi inbox bằng tiếng anh chứ, này nhưng mà, Google nó chỉ dịch word by word thôi mấy cậu à… tôi chắc chắn sẽ có sự hiểu lầm, khi tôi quyết định nhấn nút Enter… Chỉ là tôi không còn muốn tham gia những cái cuộc gặp mặt tán gẫu vô ích, chẳng có nội dung… bởi mỗi lần gặp nhau là y rằng tôi ở trong trạng thái chẳng biết mình đang ở vị trí nào… mấy cậu nói những chuyện mà chỉ có mấy cậu biết với nhau, nào tôi đã được nghe mấy cậu kể lần nào đâu mà tôi lên tiếng góp ý, mấy cậu có thấy kì lắm không…? Mấy cậu biết không… nhiều lần rồi, tôi nhận ra trong cách nói chuyện của mấy cậu luôn tồn tại một điều gì đó… giấu giếm, không muốn tôi biết chuyện… Khi mà đã muốn giấu thì tôi cần gì phải đào sâu thêm vào làm gì nữa… phải không, vậy là tôi… im lặng…

Bây giờ ai cũng có việc làm, và đều bận rộn cả, không còn có thời gian rảnh như hồi còn đi học nữa đâu… mấy cậu hãy bỏ cái suy nghĩ ới một cái là phải có mặt… thưa với mấy cậu, mấy cậu hãy cùng nhớ lại nhé… ngày các cậu ới, tôi đều cố gắng có mặt, nhưng khi tối ới nào có mấy khi đến đúng giờ… Rồi thì nếu mấy cậu không chắc chắn với tôi, thì hãy nói luôn đi tại sao cứ ậm ờ để tôi hi vọng rằng sẽ gặp được mấy cậu lúc tôi cần… Chắc mấy cậu không biết, đã bao lần tôi phải hủy kế hoạch riêng của mình vào phút chót vì đợi mấy cậu đến muộn, thậm chí có những lần cậu hủy hẳn cuộc hẹn trong lúc tôi đang mong ngóng cậu…
Tôi cho ví dụ nhỏ nhé… mấy cậu hẹn buổi sáng mà đến gần trưa mới có mặt, mấy cậu chưa biết cách căn giờ sao? Sáng với trưa là các khung thời gian hoàn toàn khác biệt đó mấy cậu à… Biết vậy, nên tôi đã nhiều lần từ chối cái hẹn ẩm ương của cậu…
Ly à! cậu còn nhớ đợt cuối lớp 12 không? tự dưng có một thời gian tôi với cậu dường như có hiểu lầm, cậu không hỏi tôi, mà lại hỏi đứa khác rằng cậu có lỗi gì với tôi mà tôi cư xử như thế đúng không? Giờ tôi trả lời cậu nhé… cậu chẳng làm gì khiến tôi phải như vậy cả (ngày xưa tôi cũng bảo vậy, nhưng chắc chẳng ai tin...). Hồi đó là tôi đang rối chuyện ở nhà tôi thôi, đâm ra tôi chẳng muốn tiếp xúc với ai cả…
Có một bài blog (không biết cậu có đọc không), tôi có nói cậu luôn là người tôi nghĩ đến đầu tiên mỗi khi cả nhóm có ý định “tụ tập” hay những gì liên quan đến cả nhóm… chắc bởi vì tôi quen được cậu đầu tiên… Nhưng từ giờ tôi cũng không còn chắc được điều này có còn xảy ra nữa không…
Câu vô tư, không chấp vặt và chẳng để bụng mấy cái chuyện tào lao, không biết rằng tôi nhận định có đúng không, cậu là người sống cũng nặng về tình nghĩa… Đó chỉ là một trong những điểm nhỏ mà tôi quý ở cậu…

Này mấy cậu à, vừa rồi, tôi lại một lần nữa removed khỏi nhóm chat facebook… ấy thế mà chẳng ai hỏi tôi lý do tại sao cả… ngay cả tôi cũng im lặng… thôi thì tiện đây, tối cũng trả lời luôn cho nhé… mấy cậu rủ rê nhau thì cứ inbox riêng cho nhau thôi, việc gì phải vào group chung làm gì, có phải ai cũng onl liên tục, cùng thời điểm với mấy cậu đâu mà để “trao đổi” cơ chứ… Mỗi khi có thông báo group, tôi lại hào hứng cứ nghĩ cả nhóm mình sẽ có hoạt động gì đấy “cùng nhau làm” nhưng nào đâu phải, chỉ các cậu quyết định lẻ với nhau, vừa mở tin nhắn ra đọc, nào đã hiểu chuyện gì, lại phải lần mò từ những tin nhắn ở trên để hiểu xem các cậu đang nói về chuyện gì… đọc mãi cũng chả hiểu các cậu đang nói cái gì, vì cứ load được một đoạn tin, lại có một tin mới đến, tôi nhớ mang máng, có lần tôi đã phải hỏi lại là mấy cậu đang nói về chuyện gì? thì cậu bảo tôi load lại tin cũ mà đọc đi… đấy cứ load đi load lại, rồi đọc đi, đọc lại một đoạn khiến tôi trở nên… “tụt hậu”..., với tôi, như vậy là khá phiền phức… Đó cũng chỉ là một cái lý do nhỏ nhặt cho cái quyết định rời group chat đó của tôi mà thôi…

Chắc vì thêm cái lần này nữa đâm ra mấy cậu mới khẳng định rằng tôi có ý định tách hẳn ra khỏi nhóm phải không… với tôi hành động đó của tôi chẳng nói lên điều gì cả… Và tôi thì chưa khi nào nghĩ đến cái chuyện các cậu khẳng định, dù chỉ một lần… nhưng nếu mấy cậu muốn nghĩ vậy, thì tôi cũng chẳng cần giải thích thêm nữa… sau cái ngày tôi nghe cái câu “sét đánh” ấy, tôi mông lung lắm… nhiều câu hỏi cứ bu bấu lấy quanh đầu tôi mà không tài nào tôi thoát ra được khỏi quyết định… có hay không…

Này mấy cậu à… những lần cậu gọi điện cho tôi ý, mà tôi nói chắc nịch là không đi được… đấy chỉ là một trong các cách hành xử tôi đáp lại những gì tôi đã nhận lại từ các cậu thôi… mấy cậu có biết, một khi tôi hứa, tôi đã nhận lời trong khả năng của tôi thì tôi sẽ cố gắng làm bằng được, không làm được thì tôi sẽ dứt khoát nói không, chứ tôi không muốn nhập nhèm giữa hai lựa chọn có và không… để khiến các cậu mong ngóng tôi như tôi mong ngóng các cậu…

Phương à, so với tôi thì cậu là một người năng động, hoạt bát, hòa đồng… Nhưng chơi với nhau lâu mới rõ được cái tính của nhau. Tất nhiên, chẳng con người nào là hoàn hảo cả, tôi cũng chẳng phải là một tài phiệt và tất nhiên có những khía cạnh tồi còn chẳng sánh được với cậu…
Phương nè, nếu tôi nói cậu ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho mình, chưa biết nghĩ cho người khác… thì lúc này chắc cậu khinh tôi lắm chứ gì… vì tôi cũng có khác gì đâu mà chê cậu…
Cậu có nhớ 2 đợt đi thăm cô Dương gần đây không? tôi sẽ đặt lần một với lần hai để cậu dễ hình dung nhé. Cái lần một, cậu có nhớ… cô Dương có nhắc rằng việc chúng ta đến thăm cô mà mỗi lần gặp cô Vân, cô không dám kể không? cậu còn bảo, cậu thấy cô Vân có làm sao đâu mà mọi người không thích… (lúc này tôi đã tưởng suy nghĩ cậu đã thoáng...). Rồi đến lần 2, cô Dương cũng có kể về việc không dám kể cho cô Vân về việc học sinh cũ đến thăm cô, mà cô ngại… lúc đó hình như cậu không để ý đến hay thực sự cậu có nghe thấy mà lại thôi và bỏ ngoài tai vậy?... (thực ra thì không phải 2 lần cô Dương nhắc đến vấn đề này đâu đợt trước đó cô cũng có kể rồi đấy cậu ạ)...

Sau đợt đó, tôi cũng định đề cập với cậu một vấn đề… và cách đây không lâu, cậu có còn nhớ cái ngày Ly “ra mắt” đứa người yêu săm trổ chứ… lúc đó không khí vui và nếu tôi nhớ không lầm, mọi người cũng có nói về cô Vân hay cô Dương gì đó trong tâm trạng vui vẻ… tôi đã nói nhỏ với cậu, “hay hôm nào tụi mình về thăm cô Vân đi”, và cậu trả lời “về thăm bà ý làm gì…” ngay lúc đó tôi thấy thất vọng về cậu vô cùng…
Tôi đã phải kết hợp những điều kiện cần để tôi có đủ dũng khí đề xuất với cậu một “kế hoạch nhỏ” như vậy, đó là: cậu (rất) quý cô Dương, không khí khá vui vẻ, cùng với cái suy nghĩ chắc nịch rằng, cậu đã nghĩ thoáng cho cô Vân…
Nhưng không, lúc đó tôi đã lầm rồi… tôi đã chọn sai thời điểm…

Nói đến đây chắc cậu đã hiểu tôi định nói gì rồi phải không? Nhưng Phương à, nếu cậu thực sự quý cô Dương, và khiến cô không phải khó xử mỗi khi phải đối diện với cô Vân, thì cậu nên làm một điều gì đó. Tôi chẳng thể bắt ép cậu phải đến thăm cô Vân, vì đó là quyền của cậu… Chỉ cần một câu hỏi thăm thôi cũng đủ giải tỏa được nhiều vấn đề đó Phương ạ… nếu có dịp tôi sẽ sẵn sàng làm điều đó để cô Dương của cậu không còn phải cảm thấy NGẠI…
Tôi biết, khi cậu không thích cái gì thì cậu sẽ không nhắc đến và cũng không muốn ai nhắc đến… Đó là 1 trong những lý do khiến tôi chẳng bao giờ đưa ra ý kiến của mình… với cậu…
Có vẻ như tôi không công bằng khi kể về từng người trong mấy cậu, nhưng trong 3 người bọn cậu, người tôi tiếp xúc nhiều là Phương nên tôi có thể “bóc mẽ” được nhiều điểm xấu hơn so với mấy cậu… Tiện đây, tôi nhắc đến Huyền luôn nhé…

Trước tiên tôi phải xin lỗi ba cậu khi mà tôi tự ý cho Huyền vào nhóm mà không hỏi ý kiến ba cậu. Tôi biết mấy ngày đầu mỗi khi nhắc đến Huyền có được mấy cậu rủ đi “tụ tập” cùng không? thì có vẻ như mấy cậu không thích Huyền lắm… và đặc biệt tôi đoán được Phương không thích Huyền ngay từ đầu…
Một hai lần nên tôi nhận ra được điều đó, thế nên, những lần mấy cậu rủ rê nhau, tôi cũng cố gắng tránh không hề nhắc đến Huyền, và tôi cũng phải giấu không cho cậu ấy biết chúng ta có hẹn riêng… bởi vậy mà dạo ấy cái cụm DLPL mới xuất hiện… sau này khi ra trường, khi mà tôi đã cố gắng cho cái khoảng cách giữa 3 cậu với Huyền đã giảm, tôi muốn đổi cụm từ ấy thành DLPH nhưng nó đã “không ổn chút nào”...
Với mấy cậu, vì cái tính các cậu hiền lành ngay lần đâu gặp mặt nên tôi đã làm quen, và không vụ lợi trong bất kỳ chuyện gì, nên tôi đã cố gắng nhiều lần không để mất mấy cậu, khi tự tôi cảm nhận rằng mình dần đẩy mọi người ra xa mình hơn, rồi thì từng thành viên đang dần đường ai nấy đi, tôi đã cố gắng kéo chặt mọi người lại… nhưng cho đến giờ, tôi không còn đủ sức làm việc này nữa… tôi cảm thấy đuối rồi…

À, tôi nói thêm rằng, tôi tự hào về cái linh cảm của tôi lắm… nên khi mà tôi cảm thấy có cái gì đó bất an, là cái bản năng đề phòng của tôi trỗi dậy lúc nào không hay… và thật may là tôi “bình an” nhưng sao tôi thấy có lỗi với các cậu khi mà không thể diễn tả được nỗi bất an đó với các cậu… và từ giờ thì tôi… bàng quan và sẽ không xen vào chuyện riêng của các cậu nữa…

Cho tôi hỏi Phương một câu, có phải người yêu cậu khuyên cậu “hạn chế chơi với tôi đúng không?”... Huyền kể lại với tôi như thế đấy… cậu đừng có trách Huyền là kẻ đưa chuyện… à thêm một cái nữa mà tôi tự hào đó là… nhiều chuyện tôi chẳng cần hỏi, chẳng cần bới móc, thế mà nó cứ tự nhiên tìm đến với tôi dù rằng họ có chủ đích giấu nhẹm, lập lờ ngay từ đầu… một câu nói thâm thúy mà tôi tâm đắc… nếu đã là bí mật thì đừng bật mí…

Thực ra thì không phải do Huyền kể tôi mới biết… mà cái khoảng cách mà người yêu cậu kéo dãn ra giữa cậu với tôi, cái khoảng cách đó tôi đã từng cảm nhận được từ lâu lắm rồi… và giờ tôi cũng chẳng mảy may quan tâm rằng cậu có nghe lời người yêu cậu hay là không… vì quyết định là nằm trong tình cảm cậu dành cho tôi chứ đâu phải từ những lời nhận xét hào nhoáng bên ngoài…

Nói chung là, cậu nghĩ ai tốt, thì tôi cũng cố gắng bỏ qua những điểm chưa được để mà không gây khó xử, tôi còn nhớ có một câu nó -  người cậu yêu đã nói, mà bây giờ nghĩ lại, nếu nặng lời thì… câu đó thể hiện nó có chút khinh cậu đó Phương à…
Các cậu còn nhớ cái status tôi chia sẻ cùng một link nhạc này không?
#‎NTK [final] một câu, một câu mà cô chưa từng nghĩ rằng cô sẽ làm như vậy... cậu đã nói một câu mà khiến nước mắt cô suýt tuôn... thật may là cô kìm nén được... cô chẳng muốn biết điều đó xuất phát ra từ phương nào...
cô biết chẳng có gì là tròn trịa cả... góc khuất ai chẳng có...
sau khi nghe cậu ấy nói, cô muốn thốt lên một từ thôi... thất vọng...

nhưng tính ra khoảng thời gian cũng không quá ngắn... 8 năm... đâm ra... cho đến bây giờ... cô cũng không ngờ cô rộng lượng hơn chính bản thân cô nghĩ…”
Cái cô gái mà tôi đề cập ấy… chính là tôi đấy… 8 năm, chỉ bằng một câu nói “tôi tự tách ra khỏi nhóm” làm cho cái cảm xúc tôi điêu đứng… tôi sẽ không còn đủ minh mẫn để đưa được ra quyết định của mình…

và còn cái status này nữa… tôi cũng mới share lại trên dòng thời gian:
#‎NTK‬
mình không thích từ BEST FRIENDS, mình thích dùng từ Friends...
mình không chơi từ BẠN THÂN, mình thích xài từ Special Friends...
vì vậy, đừng khiến mình phải đắn đo có nên chuyển bạn sang ACQUAINTANCES hay không...
gửi đến đứa nào đã từng làm mình điên đầu…”

cái ngày tôi đăng status này, tôi chắc chắn rằng đó không phải là nói về mấy cậu… nhưng đến bây giờ khi mấy cậu đọc những dòng này, chắc các cậu cũng đoán được rằng ý đồ của tôi…
Thế đấy… từ giờ tôi sẽ chẳng lên tiếng, chẳng giải thích thêm một điều gì nữa… quyết định vẫn là ở mấy cậu… khi mấy cậu có quyết định của mình rồi thì tôi cũng sẽ công bố quyết định của tôi thôi…
(Dung kh…)