Zing blog
Saturday, March 19, 2016
Chôm Chôm quên hỏi tên...
Chôm Chôm đang trong tư thế sẵn sàng… ù té chạy để khỏi bị thấy quê quê. Thì tiếng gọi vọng lại khiến cậu bất động đến hai giây. Khuôn mặt cậu ngơ ngác, quay lại nhìn con bé mặc chiếc váy đỏ có cái nơ trắng to ấy.
- Ơ!... Ờ! Tớ là Chôm Chôm đây! – Chôm Chôm nhanh chóng lấy lại vẻ tự tin vốn có, nhưng trong đầu vẫn băn khoăn lắm.
- Thật may là mình không nhận nhầm người.
Cô bé mỉm cười một cách ngượng ngùng khiến Chôm Chôm cũng thấy ngượng theo…
- May? Không nhầm người? Bạn biết tớ ư? Chúng ta đã từng gặp nhau sao?
Cậu trở nên bối rối, và còn rất nhiều câu hỏi khác cứ quanh quẩn trong đầu cậu. Cậu cố nhớ xem đã gặp cô bé đó ở đâu. Nhưng không tài nào nhớ ra. Và cậu khẳng định chắc chắn rằng cậu và cô bé đó chưa từng gặp nhau lần nào cả. Cậu khẳng định chắc nịch mà không cho cô bé có thời gian để trả lời:
- Tớ chắc chắn chưa gặp bạn bao giờ mà!
- Mình có gặp nhau rồi đấy.
- Lúc nào chứ?
- Vừa hồi nãy đấy thôi…– cô bé nhanh nhảu đáp lại lời Chôm Chôm và lúc nào môi cũng nở nụ cười với cậu.
- Ờ ha… vừa gặp nhau xong…
Chôm Chôm cảm thấy lại bị chọc quê lần nữa. Trong đầu cậu nghĩ thầm. Con nhỏ này ở đâu ra tự nhiên kiếm chuyện gì với mình đây ta… Nó là ai nhỉ? Hay là cứ cười đại chào nó một cái rồi… đường ai nấy đi. Mình còn phải về coi xem ai chuyển đến nhà chú Hành Tây chứ. Chắc lúc này họ đã dọn xong đồ đạc rồi cũng nên. Con bé này kệ nó đi… Chưa kịp “hành động” gì thì còn bé lại nói chen vào suy nghĩ của Chôm Chôm.
- Tớ đùa đấy. Tớ thấy hình cậu rồi nên mới nhận ra cậu là Chôm Chôm thôi. Chứ, tớ với cậu từ trước tới giờ chưa có từng gặp nhau đâu.
- Thì ra là vậy à?... Ủa? Hình?... Nhưng mà hình nào cơ?
Cô bé lại tiếp tục làm cho Chôm Chôm thấy tò mò… khiến cậu luôn đặt ra những câu hỏi, để rồi cậu lại suy nghĩ tìm câu trả lời trong lúc con bé chưa trả lời cho cậu biết.
- Thì thấy hình cậu, ở trên tường nhà cậu chứ đâu. Mình mới chuyển đến đây hồi sáng thôi, nhà cậu ngay sát nhà mình đó. Hì hì. Căn nhà số 26 đó cậu biết không? Đó là nhà mình đấy. Hồi nãy nhà mình có qua chào mọi người, và mình vào cả nhà bạn chơi đó. Nên mình mới coi thấy hình của bạn.
- Vậy ra cậu là một trong bốn người sẽ chuyển đến căn hộ của chú Hành Tây à?
Cô bé nhìn Chôm Chôm và cười:
- Xuất sắc! Đoán đúng rồi đấy. Từ giờ là hàng xóm rồi đấy nhé! Về nhà thôi Chôm Chôm, chắc mọi người đang chờ đó. Mà cậu có bút viết không, cho tớ mượn lát về đến nhà rồi tớ trả lại cậu.
Bây giờ thì Chôm Chôm đã rõ được phần nào. Cậu mỉm cười đáp lại cô bé và khẽ gật cái đầu rồi cho tay vào cặp lấy cho cô bé mượn cây bút viết mà không mảy may tò mò thêm chút nào nữa.
- Bút đây, về thôi nào.
Chôm chôm đi trước, cô bé cầm cây bút và đi sau Chôm Chôm một quãng. Đi đến nhà bác Nho Tía cô bé mới đuổi kịp để đi cùng với Chôm Chôm. Hai đứa trẻ cùng nhau đi về trên con đường quen mà lạ ấy. Nhìn từ phía sau, hai cô cậu cũng nhỏ nhắn, hao hao nhau, nhưng Chôm Chôm vẫn cao hơn cô bé đó một chút. Chúng cứ đi thôi, chẳng nói với nhau câu nào nữa cho đến khi về nhà.
Theo thông lệ, nhà nào mới chuyển đến làng, thì phải sắp xếp đi thăm tất cả các gia đình khác trong làng, ít nhất là một lần, và không được bỏ sót nhà nào cả, và ngược lại. Nên những lúc như thế này, làng cậu rất nhộn nhịp, và gần như là có tiệc vậy. Thích lắm. Nhất là những đứa trẻ con, vì chúng lại được ngồi nghe không biết bao câu chuyện trên trời dưới đất của các ông bố, bà mẹ… và chúng biết được nhiều điều hơn hẳn.
Trời cũng xẩm xẩm tối, nhà nhà đã chuẩn bị lên đèn. Những căn bếp đã thoang thoảng mùi thức ăn, khiến ai đi qua, bụng cũng phải cồn cào… vì đã đói. Chôm Chôm cũng vậy, cứ đi học về là cậu lại đói. Đói, nhưng Chôm Chôm không hay ăn vặt trước bữa ăn cả. Chôm Chôm luôn để bụng để được ăn cơm với mọi người trong gia đình. Cậu nghĩ, ăn vặt trước bữa ăn sẽ ngang dạ, đến lúc vào bữa thì sẽ không ăn được nhiều. Mà ba mẹ cậu đã vất vả cả ngày đi làm, về nhà còn phải nấu bữa cơm nữa. Bao nhiêu tình thương ba mẹ gửi gắm vào từng bữa cơm. Nếu như mà không ăn, chắc ba mẹ buồn và lo lắng lắm, như thế sẽ phụ công ba mẹ. Chôm Chôm cũng yêu ba mẹ lắm. Chôm Chôm thích ăm cơm có đủ mọi người trong gia đình lắm.
Thế mà trời đã tối rồi đấy, Chôm Chôm và cô bé cũng đã gần về đến nhà rồi. Căn nhà màu xanh biển kia là nhà của Chôm Chôm, và nhà số 26 thì ở sát ngay cạnh nhà cậu. Đã đến nhà Chôm Chôm rồi kìa. Hôm nay nhà Chôm Chôm ăn cơm sớm thì phải. Chưa gì cậu đã nghe mùi thịt rang từ căn bếp thoảng ra. Bụng cậu bắt đầu réo to hơn rồi.
- Chào cậu nhé. Hẹn mai gặp lại cậu. – Chôm chôm quay ra vẫy tay chào cô bạn hàng xóm mới gặp.
- Ê nè! Khoan đã, lá bàng của Chôm Chôm đánh rơi hồi nãy nè. Cả bút viết nữa. Cậu quên à? Hì Hì… Giờ mình trả lại cậu nè… không mai lại đòi bút viết mình chết. - Cô bé chìa chiếc lá bàng và cây viết đưa cho Chôm Chôm.
- Ừ nhỉ tớ quên. Hì hì.
- Thôi tớ cũng vào nhà đây. Chắc ba mẹ đang đợi cơm rồi.
Chôm Chôm nhận lại cây bút và chiếc lá rồi cũng nhanh chóng bước vào nhà.
Chiếc lá, thế mà Chôm Chôm quên mất đấy. Chôm Chôm cũng không nhớ đến chiếc lá mà nó đánh rơi lúc ngã. Chắc tại con nhỏ hàng xóm mới đến chọc quê cậu hồi chiều khiến cậu không để ý gì cả đấy. Suốt đoạn đường, cậu chỉ thấy ngượng ngượng, nhưng vui vui như thế nào ý. Cậu cũng chả diễn tả được nó như thế nào cả. Chợt cậu tủm tỉm cười không có lý do…
- Nhanh rửa tay rồi vào ăn cơm đi Chôm Chôm, lát còn qua thăm hàng xóm mới chứ.
- Vâng thưa U! – Cậu hay gọi đùa mẹ mình như vậy…
Sắp được thăm hàng xóm mới rồi… cậu thấy thích lắm… Cậu vẫn còn là đứa trẻ mà… Chôm Chôm nhanh chóng tháo cặp sách để lên bàn, còn cây viết cùng chiếc lá bàng đang cầm trên tay thì được cậu để ngay ngắn trên chiếc nắp cặp màu mận của mình rồi cậu đi rửa tay và giúp mẹ dọn bữa tối.
Hôm nay có món thịt rang cháy cạnh với bắp cải luộc. Vị mằn mặn, mỡ mỡ, mềm mềm của miếng thịt mẹ cậu rang mà quyện với cái vị ngọt ngọt của canh bắp cải luộc, thì còn gì bằng… Ôi! ngon hết xẩy… Cậu thích quá… nên hôm nay ăn những ba bát cơm cơ đấy…
Bữa nay Chôm chôm tranh thủ làm bài, trong khi mẹ cậu rửa bát… để còn kịp sáng nhà hàng xóm chơi nữa. Không thì cậu sẽ phải sang sau bố mẹ mất thôi. Cậu thấy hào hứng lắm. Cậu nhanh chóng ngồi vào chiếc bàn học và lôi sách vở ra để học.
Tay phải cậu cầm cây viết, còn tay kia cậu để chiếc lá cắm vào ống đựng bút ở cạnh cái đèn bàn học. Và cậu bắt đầu làm từ bài tập toán. Đúng là… hôm nay, cậu chẳng tập trung gì cả. Mọi lần cậu làm một loắng cái là xong đống bài này rồi… mà có khi chẳng cần nghỉ giải lao… Thế mà bữa nay, Chôm Chôm "nghỉ giải lao" mấy lượt liền…
Cậu cứ làm hết một bài là tự dưng cậu lại tủm tỉm cười. Cười vì cậu nhớ lại cái lúc chuông reo ở trường, cười vì cậu nhớ lại cái lúc cậu bị ngã, cười vì cậu nớ lại cảnh cậu với cô bé hàng xóm hồi chiều nói chuyện v.v…
Tự dưng, Chôm Chôm nhớ ra…
- Mà không biết con bé đó tên là gì nhỉ? Mình quên mất không hỏi rồi... Đúng là ngày thứ sáu kỳ quặc… Thôi tý sang nhà nó chơi, thể nào cũng biết thôi à…
Cậu thấy vui vui thế nào ý… và cậu cứ cười thôi… cười một vài chút rồi cậu lại nhanh nhanh quay lại làm bài cho xong, cứ thế, cứ thế… lặp đi lặp lại… chắc tối ấy, cậu tủm tỉm cười đến chục lần cũng nên.
Cuối cùng cũng làm xong bài. Hôm nay cậu tự cho phép mình chưa cần phải soạn sách vở cho ngày mai vội, lát nữa đi chơi xong rồi về cậu sẽ soạn sau cũng được. Chôm Chôm nhanh chóng xếp gọn sách vở vào một góc bàn và cắm bút vào ống. Thấy chiếc lá bàng, cậu cầm lên ngắm nó một chút.
- Ơ! hình như trên chiếc lá có viết chữ gì đó thì phải?
Cậu nhanh chóng lật mặt kia của chiếc lá và đưa lên phía chiếc đèn bàn.
Hồi chiều, Chôm Chôm thấy con nhỏ đi phía sau một đoạn không à… Thì ra là nó dừng lại nhặt rồi viết vào chiếc lá mà tuột khỏi tay Chôm Chôm lúc cậu vấp té… Cậu đi được một lúc, không thấy động tĩnh của con nhỏ, tưởng mình đi hơi nhanh, chắc cô bé không theo kịp, nên Chôm Chôm đi chậm lại, vừa để chờ cô bé đó thôi…
- Mà chữ con nhỏ đẹp thiệt ha…
Chôm Chôm lại mỉn cười cái điệu cười quen thuộc khi nãy. Cậu cất gọn chiếc lá trong ngăn kéo bàn học rồi nhanh chóng cùng mọi người chuẩn bị đi chơi… Miệng cứ mỉm cười, còn trong đầu cậu cứ lẩm nhẩm cái dòng chữ, như đọc kinh:
"Tên tớ là Mãng Cầu"
(Dung kh...)