Breaking

Wednesday, April 1, 2015

Wednesday, April 01, 2015

Tháng ba… ngoảnh lại…

Nhanh thật đấy, ngoảnh đi, ngoảnh lại đã hết tháng ba…
Mới ngày nào vừa đón tết trong cái tiết trời… “áo dày cộp” ấy vậy mà giờ nắng hạ đang lên…
Chỉ biết nói hai tiếng… nhanh nhỉ?

Tháng ba… của cô ra sao?
Cô cũng tò mò ngoái lại cái tháng ba đã qua của mình…
http://img2.tamtay.vn/files/photo2/2012/3/2/13/94786/4f506f9b_5e475428_page3_resize.jpg


Tháng ba… cái tháng đầu tiên cô bắt đầu và… muốn “hoạt động lại” kể từ sau tết…


Chắc là cô bắt đầu mê tín… cô coi tử vi, họ bảo năm nay đường tài lộc của cô có chút khởi sắc hơn… nhưng bù lại cô nên tập trung vào công việc nhiều hơn năm trước… Cô cũng quyết tâm “đâm đầu” vào cái công việc mà ngay từ ban đầu cô chọn nó chỉ để... GIẾT THỜI GIAN… Nhiều lần cô chán, cô tính bỏ cuộc… nhưng không hiểu có cái “ma lực” nào cứ níu kéo chân cô lại… cô chẳng đi được… cô thấy mình… kém cỏi… vì cái “lòng tốt” mà cô lấy làm lý do… rồi cô lấy thêm vài lý do khác để bám trụ lại nơi ấy… với cái mục tiêu nho nhỏ trước mắt…
Cô muốn… tìm ra một cái gì đó trong cô… mà bấy lâu nay cô chưa nhận thấy được…
Tháng ba… ngoảnh lại, cô cũng có nhiều dự định khác. Cô nhận được lời đề nghị của bạn bè về chuyện gọi là “hợp tác kinh doanh”... cô cũng thấy hứng thú một phần… nhưng vẫn tiềm ẩn đâu đó trong cô những trăn trở… vì cô không muốn làm mất lòng người khác mà đặc biệt là lòng tin của mọi người...

Tháng ba… cô nhớ…
cô nhớ cái hôm được “truyền bá tư tưởng” về tiêu chuẩn chọn chồng của một số người…  cái tư tưởng cũ cô đã được “đả thông” và củng cố một phần nào… cô học được… cái gì cũng phải gắn với thực tế một chút… Ừ! Đúng, cô nằm trong chòm sao Kim Ngưu, mà Kim Ngưu thì luôn thiên về thực tế, và ngay từ đầu… cô cũng thích cái gì đó nó thực tế một chút, hơi lãng mạn một chút cũng được, chỉ một xíu thôi,  nhưng đừng có mơ mộng quá mà xa rời thực tế…

Tháng 03, cô nhớ…
Trên trang FaceBook của mình, cái ngày 24 tháng 3, cũng không hẳn là ngày thật mà cũng không phải là ngày giả… bởi ngày ấy chính là ngày sinh của cô nhưng tính theo lịch âm… như vậy đâu có sai phải không? và hai con số ấy cũng đã được… 2 tuổi.

Tháng 03 năm 2014, lần đầu tiên, à không lần thứ 2 trên FB cô nhận được lời chúc mừng sinh nhật của mọi người, từ những người bạn ở trên đấy nhưng không phải trên wall… mà chỉ qua inbox, hay những “bình luận ngoài lề” trên cái avatar cô up từ đời tám ngoánh nào rồi… (vì cô đã chỉnh chế độ không ai có thể viết lên tường nhà mình). Lúc đó cô cũng có chút vui vì có những người “lạ hoắc, lạ huơ” cũng chúc cô… nhưng cô cũng hơi giận dỗi, tủi thân một chút… khi mà những SF của cô cũng vào chúc mừng… Tại sao cô lại giận dỗi vô cớ, khi mà chính cô đã quyết định lấy đó làm ngày sinh của mình cơ chứ!?

Tháng 03 năm 2015, cũng vậy cũng có chút ngủi lòng với mấy đứa… nhưng cô cũng quen rồi… cô chẳng trách chúng nó nhiều như năm ngoái nữa… vì vẫn có những đứa còn nhớ ngày sinh dương lịch của cô nữa mà... cô đã chấp nhận được cái “hậu quả” mà ngay từ đầu cô không ngờ tới…

Tháng ba vừa rồi… là tháng mà cô lại làm “cú đêm”...
Đi làm về… sau khi ăn uống xong xuôi cả, cô nghỉ ngơi… và cô chỉ dán mắt mình vào cái ti vi… cô chỉ xem phim… và thi thoảng lại coi tin tức… Vậy là tháng ba này, cô chỉ có loanh quanh trên mấy kênh VTV1, VTV3, VTV6… là nhiều… dạo này cô thích xem phim Việt Nam nhiều hơn
Cô rút ra nhiều cái “chân lý” từ những bộ phim ấy…
Giả dụ như: đừng nên ăn mừng (ngủ quên) trên chiến thắng; người mẹ nào cũng luôn sẵn sàng hi sinh bản thân vì con cái…; có những kẻ quyết chí đến cùng, không chịu bỏ cuộc … chỉ để theo đuổi mục tiêu của mình… mà mục tiêu đó theo nhiều người gọi là… cái ác... và nhiều điều khác nữa…

Tháng ba năm nay, ngoái lại… cô nhận ra nhiều điều, suy nghĩ của cô cũng thay đổi nhiều…
Cô tự thấy, cô không còn ích kỷ nhiều như trước, cô nhận ra rằng cô trở nên thân thiện hơn, hòa đồng hơn, cởi mở hơn cả trong cách cư xử và suy nghĩ…

Tháng ba… ngoảnh lại… cô còn rất nhiều dự định, kế hoạch đã ấp ủ, không phải từ lâu mà cũng chẳng phải mới đây… cô cần có cái gọi là “tài chính” để trang trải một số thứ…
Tháng ba… nhìn lại… cô đã cởi trói cái “tự kỉ” bấy lâu nay của cô… khi mà đứa bạn học cũ lâu năm chưa từng gặp mặt… inbox cho cô, cô đã biết nó sẽ nói gì… ban đầu cô cũng định từ chối bằng mọi cách… nhưng sao… cô thấy có cái gì đó chân thành… nên cô đã đồng ý… mặc dù thời gian của cô không nhiều, và “hoàn cảnh” lúc ấy cũng không thích hợp với cô…

Tháng ba, ngoảnh lại… cô nhận ra được, nhiều người cũng quan tâm đến cô… cũng… cần cô ở bên… cho dù cô chẳng giúp ích được gì nhiều… cô chỉ biết im lặng, lắng nghe… à mà cũng chả phải là lắng nghe… vì cô đâu có chú tâm vào cuộc trò chuyện đâu cơ chứ… cô cứ ngồi nhìn miệng người ta nói, thi thoảng gật gù mỉm cười… có lúc hỏi những cái câu vớ vẩn mà chả hề liên quan tới thời điểm cô nói gì cả… cô chậm tiêu… nên nhiều lúc cô cũng chả rõ… mình vừa nghe cái gì… mình vừa hỏi cái gì… Cô thấy cô chưa xứng để nhận được SỰ TIN TƯỞNG này từ họ…

Tháng ba, ngẫm lại… cô đã dần khám phá ra được sở thích của mình…
Ngày trước, khi viết CV xin việc, cái phần mô tả về sở thích cá nhân… cô còn hoang mang không biết được mình thích cái gì… nhưng đến giờ, cô đã khám phá ra được cái mà bấy lâu nay nó chơi trò trốn tìm với cô… viết blog… cô bắt đầu THÍCH LẠI nó…

Mỗi blogger, sử dụng blog với mục đích khác nhau, có người viết lăng nhăng, ba xàm… chỉ để lấy nhiệm vụ; có người dùng chúng để… “chém”, sáng tác thơ; có những bạn lại phát triển trí tưởng tượng của mình bằng những câu chuyện hư cấu, không có thật; có những anh, những chị gõ ra những câu chuyện đang hiện hữu hàng ngày trong cuộc sống; có những người em phát triển cái suy nghĩ của mình, gửi gắm những thông điệp nho nhỏ vào từng con chữ, câu từ;... có những blogger khác… chỉ có coppy, paste, click like… một cách BỪA PHỨA chẳng có mục đích gì…; có những bờ-lóc-gờ chỉ âm thầm ghé thăm mà chẳng để lại “dấu tích” gì…
Còn cô, cô chọn blog, đúng như cái thư mục cô hay viết, NTK - Tiểu Thuyết Kể Lể… cô kể lể lại những cái cảm xúc tưng tửng, con nít, những cái suy nghĩ mơ hồ, đôi khi hâm hấp của mình… cô chẳng giỏi văn như bao người khác… nhưng từ lâu lắm rồi… trong cô cũng thích môn Văn, chỉ là cô máy móc rập khuôn nên hầu như những bài kiểm tra văn của cô điểm chỉ phọt phẹt mà thôi…

Ngày trước cô giáo dạy Toán của cô có nói… thường thì những người học tốt môn Toán thì học văn cũng sẽ tốt, còn ngược lại, những ai học môn Văn tốt chưa chắc đã tốt môn Toán… chắc đúng vậy, môn Toán cần sự logic, mà cô cũng thích cái logic trong văn chương…

Ngày trước, cô học văn, những đề bài về phân tích... thì cô còn khá khá chút… phát biểu cảm nghĩ… thì thôi rồi… cô lại cực sợ…
Nhưng… tháng ba này, ngó lại… bài làm cho cái đề “Hãy phát biểu cảm nghĩ của anh/chị…” cô đã biết cách giải bài toán khó này…

Cô thích đọc bình luận của mọi người, tuy rằng nhiều câu không liên quan đến bài viết nhưng cô cảm thấy có sự “dành chút thời gian quan tâm” của ai đó bất kỳ… cô cũng thấy vui… Nhưng sao dạo này… cô bị “mẫn cảm” với một cái từ “Hay” thế không biết…


Ơ hay mấy blogger “nhỏ tuổi” à!, đừng chỉ đọc thoáng qua mà bình luận mỗi từ này… có nhiều khi một biểu tượng mặt cười hay một cú click like bừa phứa… còn tốt hơn là các bạn viết ra cái từ ấy… Chỉ có TRUYỆN mới hay… chứ không có CẢM XÚC nào là hay cả… khi mà các bạn chưa phân biệt được đó có phải là truyện hay không… thì thà các bạn đừng comment còn hơn… cứ lẳng lặng mà bỏ đi… và đừng nên để lại dấu tích gì… thế là cô cảm ơn lắm rồi…

Tháng 3, cô ngoái lại… đã có lúc cô từng muốn chạy đua theo cái danh hiệu mà nhiều blogger đang theo đuổi… nhưng cô lại thôi… bởi cô nhận thấy có nhiều áp lực trong đó…
Một lần cô ghé đọc blog một bạn… họ cằn nhằn tại sao anh này, chị kia… kiêu thế… không thèm trả lời lại những tin nhắn của họ; rồi có những người hủy tự hủy kết bạn chỉ vì nghĩ “người bạn ảo” đã click nút CHUỒN THÔI… (bạn có thực sự hiểu tại sao họ làm vậy?)...  đừng có lãng phí cái sự ích kỉ ấy của mình bạn à… khi bạn đã viết ra những cái câu như thế… là bạn chỉ nghĩ cho riêng mình bạn thôi… trong khi trên thực tế… bạn chẳng có bất kỳ mối quan hệ dây mơ, rễ má giữa bạn với các hot blogger ấy cả… Thế giới ảo là thế… bạn cố gắng mà làm quen… đừng mang, đem khoe cái ích kỷ con nít ấy ra mà lấy cớ trách móc… em nhé…! Thế giới ảo… tập cho ta biết cách tha thứ… chứ không nuôi lớn sự ích kỉ của bản thân em à!...

Tháng ba vừa rồi, cô nhận thấy… có những người thầm lặng cống hiến… nhưng chưa bao giờ họ nói về suy nghĩ, cảm xúc của mình… chị Bút Chì (cho mình xưng hô thế nhé!... nếu là Bút chì là boy thì lên tiếng ha :P)
Tháng ba rồi, cô băn khoăn… không biết được rằng những người admin như chị Bút Chì… đã bao giờ chia sẻ cho cộng đồng Zing Blog cảm xúc thật của mình chưa? Hay chị chỉ luôn phục vụ cho FAN CUỒNG của mình? Hầu như tất cả những sự kiện, event… đều là do chị thông báo… chị cũng là con người như bao người khác thôi… sao mà các bạn lại trách móc chị khi chị không ghé quá đọc blog mình chứ? Bạn có nghĩ rằng… khi là một người Admin, thì như vậy đã tạo áp lực cho Bút Chì không thế?
Liệu rằng bạn có thể ngồi kiên trì đọc hết một danh sách… chỉ có mỗi tiêu đề hay như chỉ là bạn có thể nào ngồi yên vị một chỗ để mà đọc hết được đến dòng cuối cùng của danh sách chỉ có ghi tên Zinger không?

Ừ… đành rằng… đấy là công việc chị phải làm… chị chẳng bao giờ đoái hoài một lần đến bạn… bạn đừng nghĩ oan cho chị như vậy chứ… Chị đã phải căng cơ mắt, giãn cơ não :P để mà đọc từng bài viết của thành viên gửi về… chưa kể có những bài viết LẶP ĐI LẶP LẠI nữa…

Ngay cả bạn còn không yên vị ngồi đọc hết một cuốn giáo trình mỏng khô khan, huống hồ… chị phải tiếp nhận hàng chục, hàng trăm bài viết… chữ thường không nói làm gì… chứ mấy chữ tuổi teen… thì còn đau đầu hơn gấp nhiều lần đối với “người lớn tuổi”... [mình tin rằng… Bút Chì cũng đã qua cái tuổi teen rồi phải không^^]

Công việc thì nhiều… mà thêm “búa rìu dư luận”... thì hỏi sao một con người bình thường không gặp áp lực được chứ… Đừng than trách chị… tội chị ra…
Chị thầm lặng cống hiến cho các bạn… các bạn có một lần nghĩ cho chị… một người dưng trên mạng ảo!?...


Cái việc copy, paste… cứ lặp đi, lặp lại… bạn có thấy lãng phí không?
Lãng phí cái công sức, cái thời gian… bạn dành để cắt, dán…
Bạn có biết cái khái niệm… tốn bộ nhớ không?... hai cái, ba cái ảnh… thậm chí là nhiều hơn thế… chúng giống nhau không khác một chi tiết… đã khiến cho thẻ nhớ của bạn thiếu chỗ… và để có chỗ cho những bức ảnh, bài hát khác chắc chắn bạn phải xóa bớt chúng đi phải không?... Vậy tại sao thay vì share link gốc bài viết, bạn lại chọn cách copy/paste chúng làm gì… cho TỐN TÀI NGUYÊN MẠNG… cơ chứ…
Và bạn cũng đang lãng phí cái sự ích kỉ của mình…
Tháng ba… ngoảnh lại… cô thấy tâm hồn mình...bay bổng…
Tháng ba… ngoảnh lại… cô thấy mình yêu thương và được yêu thương nhiều hơn…
Tháng ba… ngoảnh lại… cô thấy mình lớn hơn một chút…
Tháng ba… ngoảnh lại… cô thấy mình có nhiều thay đổi hơn hẳn so với trước… đặc biệt là suy nhĩ, và cảm nhận của cô…
Tháng ba… ngoảnh lại… cô hiểu được ý nghĩa của từ YÊU không chỉ đơn thuần là tình cảm giữa nam và nữ…
Tháng ba… ngoảnh lại… cô thấy trân trọng từ YÊU THƯƠNG, QUÝ MẾN…
Tháng ba… ngoảnh lại… cô nhận ra được… con tim mình có nhiều ngăn… để có thể yêu thương nhiều người một lúc…
(Dung kh…)

Monday, September 29, 2014

Monday, September 29, 2014

Cảm ơn em... cô bé 7 tuổi...

Cuộc gặp gỡ nào... ắt cũng sẽ phải có lúc tạm biệt, chia tay...
Tối kia, tôi ngủ muộn... và tôi lại nghĩ ngợi lung tung...
Tôi nghĩ trước đến cái tương lai sẽ xảy ra  điều gì...
Quanh đi quẩn lại... tôi LẠI nghĩ đến cảnh "chia ly"...

Tôi nghĩ cả đến em nữa...
Và... tôi đã KHÓC sưng đỏ cả mắt... vì em...
Tôi không muốn dùng cụm từ “rớt nước mắt” bởi vì… bất kỳ điều gì tôi cũng có thể rớt nước mắt được…
Nhưng tôi chỉ KHÓC thực sự cho gia đình, cho bạn bè và đôi lúc là cho bản thân tôi…
Chắc là tôi đã coi em là BẠN…
Bởi tối đó… tôi đã thút thít, nức nở như con nít… khi “nghĩ trước tương lai” giống như nhiều lần trước đây tôi đã từng …

Không biết sau này tôi và em có còn giữ được liên lạc với nhau không hay là lại giống như những người khác… (những người mà tôi đã từng coi là Special Friends…), chỉ giữ liên lạc trong một thời gian ngắn… và rồi lại “mất tích”... mà không cho tôi biết lý do…
Nhưng còn em, tính cho đến thời điểm này, tôi và em vẫn chưa được gọi là “ngắt kết nối” phải không em?
Image result for cảm ơn em
Em biết tôi… hôm đó, nhớ gì về em không?
Tôi nhớ lại những câu nói của em khi em nói chuyện với tôi…
Tôi nhớ lại những biểu cảm, những hành động, những cử chỉ em thể hiện với tôi…
Và tôi nhớ cả những gì em đã “dạy thêm” cho tôi…

Hai lần… em “dạy” tôi cách nghe và trả lời điện thoại…
Tuy rằng điều em nói, tôi đã từng được nghe nhiều rồi, nhưng quả thực, em đã dạy cho tôi cách nói chuyện qua điện thoại phải như thế nào… em chỉ cho tôi, phải nói như thế này, thế kia… em chỉ cho tôi phải nói như thế này thế nọ…
Thoạt qua, ai cũng sẽ chỉ nghĩ đơn giản là những lời nói đùa vui giữa hai người đang nói chuyện với nhau…
Nhưng không… với tôi… nó là MỘT BÀI HỌC…
Một bài học trong giao tiếp, nói chuyện qua điện thoại…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã dạy tôi bài học này…

Tôi nhớ đến cái hôm tôi bị em “bắt nạt”...
Hôm ý, tôi biết rằng em khóc thật… nhưng nước mắt của em lại là nước mắt của sự… giả vờ, của cái vòi vĩnh, nũng nịu…
Nhưng tôi lại xiêu lòng… bởi tôi như cảm thấy mình đang có lỗi…
Có lỗi bởi… chắc tại vì tôi mà em khóc…
Sao em lại khóc trước mặt tôi chứ?...
Tôi sợ khi phải nhìn thấy ai đó khóc… Và càng sợ hơn khi cái lý do khiến họ khóc lại có một phần nguyên do tại tôi…
Tôi sợ điều đó lắm em biết không… cô bé 7 tuổi à?
Vì để “chuộc lỗi” với em, tôi đã phải tất tả chạy về để lấy “quà” bù cho em…
Và khi thấy em cười lúc cầm món quà trên tay… tôi đã thở phào nhẹ nhõm…
Và tối đó, tôi cũng học được nhiều điều từ em, tôi học được từ em sự tha thứ… CÁCH THA THỨ của một cô bé 7 tuổi…
Giận dỗi ngắn ngủi và tha thứ cũng nhanh gọn…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã dạy cho tôi bài học về cách tha thứ này…

Tôi nhớ những câu em chào, em gọi tôi… khiến tôi phải giật thót mình liên tục…
Ôi! Cô bé kẹ 7 tuổi mà khẩu khí lớn thấy ớn…
Em à… chị sợ nghe nói to như vậy lắm… Cái âm thanh lớn khiến chị liên tưởng tới những cuộc cãi vã… Và chị thì không thích… mà thậm chí sợ những cuộc cãi vã, to tiếng em à… Đừng lớn tiếng như thế với chị em nhé!...
Sau nhiều hôm, tôi cũng dần dần quen với cách em gọi tôi như thế… nhưng tôi vẫn còn bị giật mình… và tôi thấy vui vui mỗi khi tiếng “Chị!” cất lên… nhanh, gọn, lẹ và lớn như thế…
Tôi “nài nỉ” em vài lần, rồi em cũng chịu giảm cường độ… và nghe tiếng “Chị!” mới được em gọi, nó êm ái, ấm ấm làm sao…
Cảm ơn em vì điều này nhé… cô bé 7 tuổi…

Tôi nhớ cái “nụ cười răng sún” của em mỗi khi em đi học về, mở cửa… và chào tôi…
Nó tươi tắn, rạng ngời… và khiến tôi bớt đi cái chán, và nó tạo chút động lực cho tôi…
Cảm ơn em nhé… cô bé 7 tuổi… em khiến tôi không còn cảm thấy mình bị “lãng quên” như ngày nào…

Tôi nhớ cái hôm, bố em gọi em lên ăn cơm…
Em hỏi tôi… “Có lên nhà em chơi không?”... (đại loại ý nó là như thế)...
Em biết không… tôi đã nghĩ vài lần về câu đó của em…
Tôi cảm nhận thấy (hoặc có thể là do tôi tự suy diễn, ảo tưởng…) rằng em đã coi tôi là BẠN… Vì chỉ có bạn bè mới rủ nhau qua nhà chơi như vậy thôi… phải không em?
Tôi cũng “đứng hình” vì câu nói của em… Và tôi cảm nhận sự chân thành trong câu nói đó...
Từ trước đến giờ… Chưa từng có ai chủ động mời tôi như vậy cả… mà chỉ có tôi chủ động xin được sang nhà người khác chơi thôi… em à…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã làm cho tôi thêm tin, mình lại được là bạn của một ai đó…

Tôi nhớ cái lúc mà em “tâm sự” với tôi về điểm kiểm tra trên lớp…
Lần đầu tiên, em hỏi tôi về… bài kiểm tra ngày xưa của tôi được mấy điểm, em hỏi tôi bị điểm 3 bao giờ chưa… và em hỏi tôi đại loại như… nếu bị điểm kém thì phải làm gì… Tôi cũng trả lời em cho dù… có vài câu trả lời là tôi bịa ra…
Và rồi… em cũng “thú nhận” với tôi em bị điểm kém môn Tiếng Việt… [đúng không em?]
Lần gần đây nhất… vừa đi học về, em chạy lại gần tôi, và muốn nói về 2 bài kiểm tra Toán cho tôi nghe…
Hai con số 9 “lộn ngược”... tôi thấy cái khuôn mặt em cũng hơi hơi thẫn thờ, buồn buồn…
Ngồi chữa bài cho em, em cũng “thú nhận” với tôi là do em không đọc hết đề bài…
Cảm ơn em đã tin tưởng tôi mà kể cho tôi nghe “chuyện khó nói thời học sinh”...
Em khiến tôi nghĩ mình như được là người đầu tiên biết chuyện… [ảo tưởng level cao rồi… :D]
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… em đã làm tôi tin, mình vẫn còn có chỗ đứng trong cái đô thị xô bồ này…

[Lại tiếp tục dòng cảm xúc cho em...]

Tôi nhớ những câu em phát biểu một cách hồn nhiên…
Một trong số những câu phát biểu đầu tiên của em là: “Chơi với chị buồn cười thế!” (đại loại ý nó là như vậy)...
“Buồn cười” ám chỉ là vui phải không em?...
Tôi nghe người ta nói tôi vui tính nhiều rồi, nhưng nói như em thì là người đầu tiên đó…
Cám ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi biết, tôi có khả năng làm cho người khác vui…

Nhiều lần em nói… tôi bị hâm rồi… :D
Cái vẻ mặt đùa cợt nhưng nghiêm túc của em khiến tôi cũng phải nhoẻn miệng mà đáp lại: “Ừ! đúng rồi em!”...
Thế thì tôi mới tự đặt cho mình cái tên Dung kh… chứ em…
À tôi thích cái điệu bộ, giọng điệu, cử chỉ của em khi em nói từ “Khuây-di”... nhột nhột quá em à.
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi thấy được mình KHÙNG như thế nào khi được chơi với em…

Nhiều lần em hỏi tôi… khiến tôi phải sững người… và phải tìm ra câu trả lời để “đối phó” với em…
Em hỏi tôi: “Chị yêu ai…?”
Lần đầu tiên em hỏi, tôi trả lời, tôi yêu bố, mẹ tôi…
Tôi cũng hỏi lại em thế em yêu ai nhất….
Em trả lời: “Em yêu Bác Hồ!”...
Nó lại khiến tôi bị “đơ óc” vài giây… (giờ tôi tự hỏi… liệu mình có một chút lòng yêu nước?...)

Những lần sau, em cũng hỏi tôi vài ba lần câu này…
Khiến tôi không biết cái từ “yêu” kia, nó có hàm nghĩa gì…
Sao em không hỏi tôi rằng tôi QUÝ những ai?...
Những lần em bắt bẻ câu trả lời của tôi...khiến tôi phải “giật mình” bởi “sao óc tôi lại ngắn thế…” cơ chứ…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi biết từ “yêu” nó còn có nhiều ý nghĩa hơn nữa mà tôi chưa biết hết…

Có yêu rồi cũng có ghét…
Em hỏi tôi rằng tôi ghét ai…
Thú thực thì tôi chẳng ghét ai cả… dù có ghét chỉ ghét trong chốc lát, rồi lại thôi… không ghét nữa…
Tôi chỉ KHÔNG THÍCH thôi…
Tôi lại hỏi lại em, thế em có ghét ai không… và rất vui khi em cũng không ghét ai cả…
Ghét người khác làm chi… cho nặng óc, nghĩ nhiều… em nhỉ?

Nhiều lần em hỏi: “Chị ơi! Chị có yêu em không?”
Tôi chỉ cười trừ để đáp lại em… Câu này trả lời khó quá em ơi…
Sao em không hỏi tôi có QUÝ em không?
Tôi QUÝ em lắm…
Nếu nó yêu… thì rồi sẽ có ngày nói ghét… nên tôi không thích xài từ này em à…
Còn từ QUÝ, tôi không thấy có từ nào trái nghĩa cả…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi... em khiến tôi phải xác định lại tình cảm của mình với từng người…

Mấy lần em hỏi tôi… “Không gặp em, chị có nhớ em không?”...
Rồi em trả lời thay tôi luôn… “Có, đúng không?”...
Rồi em lại nở “nụ cười răng sún”...
Tôi lại mỉm cười và đáp “Ừ! có” với em…
Tất nhiên là có nhớ rồi em à…^^
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… em cho tôi trải nghiệm thêm cái cảm giác… chờ đợi, mong ngóng một người… và đến khi người đó xuất hiện… nó thú vị như thế nào ấy…

Bữa nọ, em hỏi tôi… hôm nào em qua nhà tôi chơi được không…
Tôi cũng muốn rủ em qua nhà để chơi lắm…
Nhưng nhà chị chẳng có đồ gì cho em chơi đâu… em à… :(
Mà không có gì chơi… chắc em sẽ “Chán” ngay thôi…

Nhiều lần em hỏi tôi, “Chị có thấy em ngoan không?”
Tôi đều trả lời cho qua rằng em chưa ngoan, hay em ngoan hơn hôm qua…
Nhưng thật ra thì tôi thấy em cũng ngoan mà…
Em tuy bướng nhưng cái bướng của em tôi thấy là cái bướng ngoan, cái bướng biết chừng mực…
Tôi thấy em ngoan, khi mà bác em “dỗ” em ăn hết bát cơm mà tôi “nài nỉ” em ăn mà không có được…
Tôi thấy em ngoan, khi mà bác em dặn em là không được vẽ lên bàn nó bẩn, em gật đầu đáp “Vâng!”...
Tôi thấy em ngoan, bởi hôm gì em bảo “Chị ý không cho em nói!” (tôi làm sao cấm được em nói chứ… chỉ nài nỉ em đừng có nói thôi…)
Tôi thấy em ngoan, khi mà tôi kêu mãi, em mới cầm bút lên để viết bài… cho dù chỉ viết được 1 chữ rồi lại dừng… để chơi…
Tôi thấy em ngoan, khi mà em hoàn thành liên tiếp 2 bài tập Tiếng Việt trong chưa đầy 5 phút…
Tôi thấy em ngoan, khi mà em chịu nghe lời tôi… vác cái cặp nặng trịch lên nhà đỡ mẹ…
Cảm ơn em đã nghe lời tôi…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi… đã cho tôi tin… lời nói của tôi vẫn còn có giá trị…

Trước đây tôi từng ước được có chị gái để được làm nũng, bắt nạt chị… hoặc là có em trai để được quan tâm, chăm sóc, cho ra dáng một người chị… lúc đó tôi không hề thích có em gái…
Nhưng giờ chắc khác rồi… em nào cũng được…

Tôi vốn dĩ, chẳng HÀO PHÓNG đến mức… ai xin gì thì cho… hay như tự dưng muốn cho ai vật gì…
Nhưng… em là người đầu tiên, tôi “gật đầu cái rụp” khi em xin tôi cho em cái bút chì… cũ… mà có người từng xin mà tôi không muốn cho…
Em là người đầu tiên khiến tôi muốn đem hết những gì mà tôi “tự giữ làm kỉ niệm”... đem đến tặng cho em làm đồ chơi…
Cảm ơn em… cô bé 7 tuổi đã cho tôi trải qua cái cảm giác được LÀM CHỊ, nó thú vị đến như thế nào…
Cảm ơn em... cô bé 7 tuổi... tên Mít nhỏ…

Không biết sau này tôi và em có bị “cắt đứt liên lạc” như những lần không rõ lý do kia hay không?
Nhưng nếu em có quên tôi, tôi cũng không có trách gì em cả đâu…
Thời gian mà…
Tôi coi em là BẠN rồi đấy…

Có hôm tôi hỏi em, em muốn tôi gọi em bằng tên ở nhà hay tên thật, em bảo gọi tên nào cũng được…
Rồi hôm sau tôi lại hỏi em câu đó…
Em trả lời… “Hôm qua chị gọi em như nào thì gọi như thế…”
Image result for to my sistêr
Thân gửi em, người bạn nhỏ 7 tuổi tên Minh Anh…
(Dung kh...)