NTK - Tiểu Thuyết Kể Lể
Thursday, October 03, 2019
"Cậu Sài Gòn" khiến cháu man mác buồn...
Mấy ngày trước cháu về, trông bà đã không còn "da bọc xương" như lần trước...
Cái hôm chủ nhật tuần trước nữa, cháu "tự trốn" về thăm bà, cháu chẳng nói với ai, tự cháu vác xe ra và phi về gặp bà một mình... vài tiếng rồi lại lên...
Bà ơi. Cháu không phải là đứa cháu có hiếu như chú Cảnh sát giao thông nói đâu bà ạ...
Hôm ấy cháu đã chủ tâm vượt 2 cái đèn đỏ, vì trời thì nắng, mà trên đường chẳng có một bóng người, bóng cây... Rồi chú công an tuýt còi vào lề đường... Cháu biết là cháu vi phạm giao thông, cháu chấp nhận bị phạt lỗi như những lần vi phạm khác...
Nhưng cháu không biết tại sao, hôm ấy cháu lại cố gắng xin xỏ chú Công an cho bằng được... Cháu không hiểu sao cháu lại khóc khi xin chú ý tha lỗi...
Chú hỏi cháu, thế trong người cháu có bao nhiêu, có đủ nộp phạt không.
Cháu nói với chú rằng... Cháu đủ tiền nộp phạt, nhưng chú ơi, chú tha lỗi cho cháu một lần cháu về thăm bà cháu ốm, nếu cháu nộp phạt thì cháu không đủ tiền biếu bà cháu chú ạ...
Ngay khi vừa dứt lời... nước mắt cháu rơm rớm chảy... và cháu vừa khóc vừa xin tha lỗi...
Bà ơi, những cái "Bằng chứng thoát tội" cháu nói với chú công an: cháu về thăm bà là thật... rồi những chuyện ngoài lề khác như: cháu về Thường Tín, Bình Vọng, rồi chưa có người yêu là thật... Chú hỏi cháu rất nhiều thứ... cháu cũng thật thà trả lời mỗi câu chú hỏi...
Chú hỏi chuyện cháu... thế cháu học gì ra rồi đi làm được tiền lương bao nhiêu... Cháu trả lời thật thà rằng... cháu học kế toán ra... lương cháu chỉ hơn 3tr, gần 4tr (cháu không hiểu lúc đó tại sao con số này lại phọt ra trong đầu cháu nhanh mà không cần phải nghĩ thêm gì đến vậy)...
Chỉ có con số này là cháu bịa ra... đúng là lương của cháu đã nhiều hơn thế này 1 ít bà ạ...
Chú hỏi sao lương thấp vậy cháu không chuyển chỗ làm khác tốt hơn. Cháu cũng thật thà trả lời... cháu không giỏi như những bạn khác nên cháu không kiếm được nhiều như các bạn ấy... và như thế này cũng tốt rồi chú ạ...
Chú công an tha lỗi vi phạm cho cháu bà ạ. chú còn nói và dặn cháu rằng: thôi chú cho cháu, cháu rất có hiếu, cháu cứ sống thật tốt, rồi ông trời sẽ đền đáp cho cháu...
À lúc lên xe nổ máy, chuẩn bị đi, chú còn hỏi, cháu số điện thoại. rồi nói là cái anh cảnh sát vừa tuýt còi cháu, cũng đang chưa có người yêu, nên có lấy số điện thoại của anh ý không... Chú tốt bụng quá bà nhỉ... Cháu làm sao mà có thể xứng với các "anh cán bộ" như vậy chứ. Cháu từ chối: Thôi chú ạ. chú để cho anh tập trung làm việc ạ"
Cháu cảm ơn và xin phép chú, rồi cháu đi...
Chú chào và "hẹn gặp lại"...
Bà ơi. suốt từ cái chỗ đó... đến gần về đến nhà... cháu lại bật vô thức bật khóc rất nhiều lần trên suốt đoạn đường còn lại...
Cháu không biết cháu khóc vì điều gì.
Vì sự thương cảm của chú công an cho cái "hoàn cảnh xô đẩy" của cháu ư?
Vì chữ hiếu chưa tròn, mà trong con mắt của chú công an cháu đã "diễn" cho tròn vai?
Vì lòng tốt của một người xa lạ chăng?
Hay vì những thứ giả tạo không thật mà cháu đã nói với chú ở trên...
Cả chiều hôm ấy, cháu thỉnh thoảng lại nén sụt sùi lại để cậu, mợ không thấy... cháu nhìn thấy bà cháu cũng không kìm chế được... cháu lại né đi một lúc cho nguôi ngoai...
Cháu đã cố gắng để bà nhận ra cháu là "con của con chó" như cái lần bà lên nhà cháu chơi
Ngày bà còn khỏe, cháu nhớ rất rõ, một đợt cháu để tóc dài lắm. và đợt ý cháu lâu lâu mới về với bà... nhưng bà không nhận ra cháu... cháu chỉ cười trừ giả bộ.
Rồi một đợt cận tết hoặc sau tết, Cháu cắt đầu tém... và về gặp bà... bà đã nhận ra cháu: "Dung đấy hả?!"
Đây có lẽ là một lý do mà chẳng ai hỏi cháu rằng tại sao cháu không để tóc dài nữa... người ta chỉ bảo cháu để tóc dài hợp hơn. nhưng hợp với mắt người ta chứ người ta đâu có biết được điều thực sự cháu muốn níu giữ là gì nốt chặng đường còn lại của bà...
Càng lớn, cháu càng vô tâm quá bà ạ. nhưng bà chẳng bao giờ trách mắng cháu vì điều này cả.
Cái ngày mà lần đầu tiên cháu biết thế nào là "da bọc xương"... cháu đã xác định không "chạnh lòng" nếu bà không còn nhớ ra cháu...
Nhưng...
Chiều hôm chủ nhật ấy, cháu chỉ biết hỏi bà: Bà có uống nước không bà?
Bà đáp: Có... CÔ cho tôi xin một ngụm
Cháu rót lấy cho bà nước, cắm chiếc ống hút vào cho bà hút... bà bị sặc nước... cái sặc nước của một con người khát khô cổ rồi có những "ngụm nước tái sinh"...
- Bà có uống nữa không ạ?
- Không... Tôi cảm ơn CÔ.
Tiếng "cô", cảm ơn "1 cô gái xa lạ" của bà... khiến trí não cháu bất động...
Cháu nhớ có một buổi tối hôm ấy, hay hôm thứ bẩy tuần vừa rồi...
Bà nói chuyện... cũng mong cháu lập gia đình cho yên ổn... (cháu chỉ đoán mong muốn của bà vậy thôi... cho dù lúc ý bà còn chẳng nhớ ra cháu là ai cả...)
Bà ơi...
Hôm nay cháu thấy buồn từ sáng.
Ở công ty cháu... có một bạn nhân viên mới tên là Nguyên, (chẳng biết bạn có bằng tuổi không nhưng cháu gọi là bạn) bạn ấy ở Sài Gòn ra đây làm việc bà ạ...
Sáng nay đọc tin nhắn trong nhóm chat thấy bạn ấy có ý muốn nghỉ việc vì không theo kịp công việc...
Chợt cháu thoáng buồn...
Cháu không biết lý do là gì nữa bà ạ....
Rõ ràng rằng cháu và bạn ý chẳng hề nói chuyện với nhau câu nào để đến độ thân thiết cả...
Cháu chỉ nhớ. mỗi lần cháu đi ra quan sát các thành viên nhóm cháu làm việc, bạn ấy cứ nhìn cháu và cười chào giao tiếp... Rồi có lúc bạn ấy đi về qua chỗ cháu, đúng lúc cháu ngước mặt lên thì cũng cười chào gật đầu giao tiếp lại với nhau...
Chắc có lẽ cái danh người "Sài Gòn" làm cháu cảm thấy dù chẳng trò chuyện, hỏi han, nhưng bạn ấy luôn cho cháu cảm thấy rất gần gũi, và thân thiện...
Chắc vì "Sài Gòn" là lý do duy nhất lý giải cho nỗi buồn này...
Sự chia ly khiến cháu cảm thấy buồn... và chắc cháu sẽ buồn thật nếu bạn Sài Gòn ra đi...
Và tối nay cháu càng buồn hơn khi nghe bố bảo về việc bà sắp gặp ông...
Cháu đọc cuốn "Vô thường", và cháu biết rằng... cuộc đời này là vô thường... rồi ắt sẽ có lúc chúng ta cũng hóa hư vô...
nhưng cứ nghĩ đến sự chia ly mất mát là cháu lại buồn...
Có khi là cháu sợ...
Chắc là cháu chưa cố gắng phải không bà...?