Breaking

Thursday, December 6, 2018

Thursday, December 06, 2018

Status 06/12/2018


Có những chuỗi ngày không ngắn mà cũng chẳng dài... chỉ muốn chìm vào những giai điệu, những ca từ... rồi tự thu mình vào một góc để mà không dám tự tin bước ra khỏi "vùng thoải mái"...
Chỉ cần bước qua cái vạch kẻ kia thôi, là mày sẽ khác cơ mà...
Tại sao cứ phải tìm ra cái lý do để lùi bước chân lại?!
Lùi lại để làm gì chứ... trong khi cả thiên hạ ngoài kìa người ta đang tiến bước về phía trước...
Chả phải là mày nằm lòng cái 2 cái nguyên lý "đánh đổi" và 'chi phí cơ hội" hay sao?
Chả phải là mày rất muốn là một kẻ kỳ cục trong mắt người khác hay sao?!
Ra ngoài đi... đừng quanh quẩn với những thứ mang tên thân quen, chuyện đã qua và những kẻ mang tên "xưa"...
Chả phải mày là một người giỏi làm cho mọi thứ kết thúc rõ ràng hay sao?
Hà cớ gì...mà không thử tin vào mình, rồi tin điên dại thêm một lần...?!

Sunday, November 4, 2018

Sunday, November 04, 2018

Status 04/11/2017

Cuộc sống...
Tất cả mọi thứ đều không thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra với bản thân ta và những người xung quanh.
Ranh giới của cái cảm xúc tột cùng lúc ấy có lẽ nó được đo bằng một giây ngắn ngủi.
"Giờ chẳng còn gì cả!"
Cái cảm xúc đó. Chỉ duy nhất những người thân yêu của họ mới có thể cảm nhận được.
Hơn cả một cú shock với người mẹ, người thân, 
Họ sắp phải đối mặt với một sự mất mát không đong đếm được.
Tuyệt vọng đến tột cùng.
Còn tôi, tôi không phải là người trong cuộc 

Sunday, October 21, 2018

Sunday, October 21, 2018

Cảm xúc chờ...

Bao lâu nhỉ? 
16 tháng 1 ngày là thời điểm tôi bắt đầu những dòng này…

Em làm tôi rớt nước mắt…
Dù đã từng nghe được thông tin phong thanh trước đó lâu lắm rồi… dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cảm xúc đến lúc này hoàn toàn trái ngược em ạ…



Tôi buồn... 


Tôi vẫn còn giữ tấm ảnh này chụp em vào năm 2017
Tôi vẫn còn nhớ cái dáng em ngồi chờ HR cùng chúng tôi…
Tôi vẫn còn nhớ mang máng rằng “đây là công việc đầu tiên của em khi mới ra trường” (nếu như không phải đúng như vậy tôi xin lỗi em khi phải biện hộ rằng: Lâu quá rồi chị không thể nhớ rõ hoặc nhầm em với người khác)

Nay tôi lại ngồi, lại dùng thời gian cho cái cảm xúc… dành cho em…

1 năm 4 tháng 18 ngày chúng ta chính thức là đồng nghiệp cũ.
Dù sau này có ai hỏi về em tôi cũng sẽ tự hào trả lời họ như vậy, thay cho câu trả lời “đứa em trước làm cùng công ty”

Em có tin vào linh cảm không?

Chẳng biết có phải là do linh tính mách bảo hay không. Nhưng những ngày tháng tư ấy thôi thúc tôi phải làm một điều gì đó tới em. Và tất cả đều không kịp. Chỉ có thể gửi lời cảm ơn thoáng chốc tới em trong chưa đầy 1 phút cuối buổi họp mà tôi đã phải nhắn Linh Lê đổi lịch họp hôm ấy cho mình…
Và tôi thấy tâm mình nhẹ nhõm hơn khi nghe em nói rằng kết quả của buổi họp hôm ấy, đã làm em thấy đủ, đã làm em thỏa mãn những điều em mong muốn (cho dù chỉ là 1 phần)

Ngày cuối cùng ấy, tôi lại buồn hơn…

“lần đầu tiên mới thấu khoảng cách của chữ xa, lần đầu tiên mới hiểu cảm giác của chữ buồn”...

Gần đến 4 giờ chiều, bất chợt và vô tình, giai điệu bài hát vang lên… mọi bình tĩnh, cũng không thể đánh lừa cảm xúc dâng trào lúc ấy...

Ừ thì có khóc, ừ thì có lộ liễu cái cảm xúc…
Nhưng hôm ấy tôi chẳng muốn ồn ào, chẳng đăng status như bao lần…

Em, cô đồng nghiệp...
Sống tình cảm, sống hết mình, sống cống hiến…

Chưa bao giờ có cái ôm nào chặt và nặng đến thế…!

Không buông một lời chúc nào tới em cả…
Chẳng dám nhìn vào em…

Chào em một thành viên của Vỡ Lòng Hội…
Chào em một người đồng nghiệp đúng nghĩa...

21/10/2018
Vào ngày 13/1/2017, Chúng ta chính thức gặp nhau, chính thức trở thành 1 team từ ngày đó... 
887 - Vũ Nhật Linh


Chị cứ tự tin rằng… có thể lưu lại toàn bộ cái cảm xúc ngày hôm đó…

Đúng cảm xúc ngày hôm đó như thế nào, chị vẫn còn nhớ rõ…

Nhưng chị đã lầm khi đã không diễn tả luôn vào đúng cái thời điểm ấy, để bây giờ có muốn lưu giữ lại cảm xúc của mình cũng không thể trọn vẹn.



Hôm nay, chị đọc dòng status của em trên Facebook...
Con người em như nào, thì con chữ của em cũng thể hiện như vậy.

Chị cảm ơn, vì chị vẫn chưa nằm trong danh sách những người em unfriend....


Tớ không phải một người ưa thích các mối quan hệ. Tớ thích càng ít bạn càng tốt. Tớ kém trong việc mở lòng lắm, nên quanh ra quẩn vào cũng chỉ chơi được với một số người hay tiếp xúc
Tớ không thích xã giao. Càng không thích níu giữ một tình bạn chỉ để tiện thể thì nhờ nhau hay tiện thì ngó vào wall facebook của nhau
Tớ nhớ hết lý do tại sao các cậu trong list bạn bè. Tớ nhớ hết những chi tiết nhỏ nhặt về các cậu. Dù các cậu có là người không gắn bó với tớ đi nữa. Từ 280 friends, danh sách bạn của tớ tụt xuống còn 182. Các cậu đặc biệt hơn cả; cảm ơn vì tớ đã biết các cậu.

Chị không hiểu, tại sao nhiều người, người ta hay show tin nhắn "riêng tư" của họ cho chị xem như thế...
Chị không có thói quen tọc mạch và xem tin nhắn (hay các đoạn hội thoại riêng tư) của người khác, từ trước đến nay và sau này cũng vẫn vậy...
Dù người ta có đưa ra kêu chị đọc, chị cũng chỉ theo "thủ tục" nghía mắt vào cái màn hình, đảo con mắt qua trái qua phải vài từ rồi thôi, đến cả nội dung chị đã đọc là gì, chị cũng chẳng thể nhớ nổi chỉ sau vài phút vì chị không phải là người ở trong cuộc thoại đó thì làm sao chị có quyền phải đọc kỹ chúng chứ...

Hôm ấy cũng thế, nó chìa màn hình điện thoại cho chị coi đoạn trò chuyện của em cho chị coi, và vẫn vậy, chị chỉ nhìn thấy mấy cái màu xanh xanh của Skype, chứ chẳng dám đọc kỹ nội dung (mặc dù lúc ấy người ta cho mình cái quyền được đọc kỹ cơ mà...) Chị thấy cứ như chị lại hay, Có cận, nhưng chẳng đeo kính nữa... cái gì cũng muốn nhìn cho rõ ràng cũng không phải là hay lắm đâu em nhỉ?!

Bất chợt chị nhớ lại ngày hôm ấy, Sau khi nhận cái ôm chào tạm biệt, Đội "Dung lung tung" của chị đi ăn chè, Tuân nó show điện thoại của nó cho chị xem... chị chỉ nhớ 1 câu nó kể lại lúc ấy. Em nói nó có kiểu nói chuyện giống giống chị Dung, thỉnh thoảng nhảy vào nói "tào lao bí đao" 1 câu rồi thôi...

Chị lại tào lao thêm một lúc nữa nhé...
Trước đó vài hôm, đột nhiên, Tuấn inbox skype cho chị hỏi "Nhật Linh là người như thế nào hả chị?"
Có lẽ chị phải cạp cái màn hình ra đây thôi...
Chị không giỏi nhận xét về một ai đó, nhưng chị có thể cảm nhận được rằng... em ở cạnh ai, thì họ sẽ không bao giờ có cảm giác sợ hãi...

Chị không giỏi giữ gìn các mối quan hệ, cũng có thể một ngày nào đó chúng ta chẳng có lý do gì để liên lạc với nhau cả... nhưng "chị vẫn nhớ lý do tại sao em trong list bạn bè, chị vẫn nhớ lý do em xuất hiện trong cuộc sống của chị. Chị nhớ những chi tiết nhỏ nhặt ở em"
(Dung kh...)

Saturday, October 6, 2018

Saturday, October 06, 2018

Status 06/10/2018

Một bộ phim mà mình cứ xem đi xem lại thì cảm xúc dành cho nó cũng nhạt dần thì phải? 
Hôm nay, lại vô tình thấy bộ phim, và là lần thứ 4 mình xem "Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ xanh"




Bộ phim cứ nhẹ nhàng như cái tên của nó, cho đến cảnh, thằng Thiều, giấu Cu Cậu giả sau lưng và lùi bước bỏ chạy thì mạch của phim bắt đầu trùng xuống...



Niềm hi vọng dường như đang được nhen nhóm trong ba đứa trẻ, khi thằng cu Tường mò được cục vàng rồi thằng Thiều khăng khăng rằng nhà chúng nó sẽ giàu lên. Và rồi cũng lại vụt tắt...

Khi nhắc đến những đứa trẻ, người ta thường cứ mặc định gắn cho chúng hai từ "hồn nhiên"... Có đúng như vậy không...?!
Thằng hai Thiều, Con bé Mận, ngay cả thằng cu Tường, trên khuôn mặt của chúng, trong cái ánh mặt "đầy hi vọng" của chúng đâu đó vẫn đượm một nét buồn man mác...

- Anh hai, anh đừng nói vơi ba là anh đánh em. Anh nói em leo cây bị té.

Lại thêm một lần nữa, cũng chính câu nói này khiến mình chững lại... Chỉ khác là bữa nay không còn phải dùng tay lau nước mắt nữa thôi.

Luôn thích xem phim Việt chỉ bởi những câu thoại đơn độc như vậy. 
Luôn thích xem phim Việt vì nó có thể đẩy cái mớ cảm xúc của mình lên, xuống hỗn độn... 
Luôn thích xem phim Việt chỉ bởi bản nhạc phim, giai điệu nhạc nền, hay những phân cảnh quay chậm như thế... chậm đến "lòi" cái tinh tế của phim

Xúc cảm đang trùng đến mấy, âu cũng sẽ phải nhoẻn miệng cười cùng cậu bé đến 1 giây cuối cùng.
"Nắng mưa là chuyện của trời
Tương tư là bệnh của tôi yêu nàng"


Friday, September 28, 2018

Friday, September 28, 2018

Chiều thu nay vắng hương hoa sữa rồi…

Loay hoay mãi, cô cũng check được 2 dòng sku đầu tiên trong cái file amazon UK. Đổ một màu xanh để đánh dấu done cho chúng xong, cô  nghía xuống góc phải màn hình, 4:02 PM, hết giờ rồi, dừng thôi, hôm nay như vậy có lẽ là đủ rồi.

Cả ngày cô đeo “chiếc bịt tai gắn dây điện” như một cách giúp cô mặc kệ thiên hạ xung quanh. Bài nhạc vẫn còn đang chạy dở, cô gỡ chiệc headphone xanh lá xuống đặt lên bàn, rồi lẩm bẩm nhớ xem sáng nay mình đã để xe ở chỗ nào. Miệng lẩm bẩm vậy, nhưng nào não cô có lập tức thực hành gì đâu… cô lúc nào cũng vậy, mắt nhìn ở một hướng, rồi quẳng não ở một phương, có lúc thì ngồi thẫn thờ nhìn cái màn hình và rồi chỉ để nín một tiếng thở nhẹ…

Có lẽ là tầm 4 rưỡi gì đó, cô bắt đầu đứng dậy và tắt máy, hôm nay cô lại về sớm, chứ chẳng nán thêm tý nào.

Mùa đông à, đôi bàn tay hở, đôi chân chẳng đi tất, cô vẫn có thể chịu được, nhưng ngoại trừ cái cổ cô rất sợ để nó hứng gió mỗi khi ra ngoài trời lạnh… Cái tiết trời lành lạnh như này, đáng lẽ cô phải cài cổ kín như bưng ấy vậy mà cô gấp chiếc áo dài tay để vào chiếc túi ni lông, treo nó trên xe rồi lên đường đi về. Chiếc ba lỗ mỏng tang màu xanh cổ vịt, bên ngoài là chiếc áo khoác lửng tay bỏ khuy cài cùng cô hòa mình vào cái tiết trời chiều hôm nay. Nhưng cái lạnh này đâu sánh được bằng cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông gió lộng…

Cô lại chọn phố lang thang…

Vẫn phố Huế, vẫn Hàng Bài, Đinh Tiên Hoàng rồi Bà Triệu…

Hôm nay cô mới nhận ra một Hà Nội nhiều cây đến vậy...

Cô sinh ra và lớn lên tại Hà Nội, nhưng chưa một lần nào cô nhận mình là một người yêu Hà Nội cả. Cách cô dành tình cảm cho Hà Nội xô bồ của mình không giống như cách cô dành niềm thương cho Xì-goòng hoa lệ.

Hà Nội phố…

Những con đường chật hẹp, mà cái văn hóa nhoi luôn chực chờ giờ cao điểm, bỗng dưng thấy rộng rãi hơn hẳn. Những chiếc lá cây một màu xanh thẫm như không vướng bụi đường. Mặt hồ hôm nay lặng thinh, quán kem Thủy Tạ vẫn chưa có bóng dáng một vị khách nào tới mua.

Nếu thực sự tiết trời không lạnh lạnh như chiều nay, có lẽ cô phải lượn thêm mấy vòng rồi mới về…

Hôm nay cô mới cảm nhận được cái lạnh của tiết trời, khiến con người ta buồn thế nào… Bầu tiết lạnh ấp vào 2 cánh tay cô, ôm lấy cổ vả ngực cô khiến cô phải lái xe chậm chạp đến vậy à? Cũng hay đấy chứ, cô lại có thêm thời gian để ngắm phố, ngắm phường.

Cô thỉnh thoảng cũng hay lượn hồ như thế, mỗi lần quẩy 1 vòng là bao buồn tức, tủi hơn đều được hồ mang đi… nhưng hôm nay lạ quá, chuẩn bị chào tạm biệt Hồ, hồ lại khiến tâm trạng cô trùng xuống một xíu…

Hà Nội nhiều lúc khiến người ta buồn sao ấy…

Chiều thu nay vắng hương hoa sữa rồi…

Sunday, September 9, 2018

Sunday, September 09, 2018

Em kể anh nghe một câu chuyện đầu thu…

- Dung ơi!... Cháu chào bác, Dung đâu rồi ạ?
Đang rửa mặt trong WC, em chạy ngay ra, ló đầu ra ngoài cái lan can gác xép và đáp lại như bao lần:
- Đợi Dung một lát nhé…
Xong em tất tả chạy lên tầng để thay cái cái quần dài hơn trước khi ra ngoài. Cầm chiếc điện thoại vứt lăn lóc, nằm bơ vơ 1 chỗ, tận 5 cuộc gọi nhỡ và 1 tin nhắn mà em không hề nghe thấy tiếng chuông nào ư?!
Vì vậy mà hắn lại thêm một lần nữa vào tận nhà để hộ tống em ra ngoài đường… Dường như, em không đủ kiên nhẫn để có thể chờ một ai đó… trong khi hắn… chờ đợi em hàng mấy cái “rất lâu rồi”; khi em “trốn tránh” thì… hắn tìm gặp em bằng được… 
Thực sự thì… có nhiều lúc em cảm thấy rằng mình có lỗi với hắn nhiều lắm...
Rút sạc điện thoại, ném phăng cái điện thoại vào chiếc túi, chẳng thèm đọc cái tin nhắn hắn gửi đến có nội dung gì…
Hắn luôn vậy, luôn là xe ôm tình nguyện cho em như thế… 
- H đèo Dung ra cây ATM một lát rồi mình đi nhé,
Sau khi bước ra khỏi cây Tech… sau khi xong “công chuyện” của riêng mình…
- Giờ mình đi đâu không H?
- D có đi uống nước ép không?
- Ừ, cũng được, H đèo đi đâu thì đi…
Luôn là vậy, ngồi sau xe hắn em chẳng bao giờ phải lo rằng mình sẽ bị đi đến “một nơi chẳng ra gì”...
- Nếu đi Lạc Trung thì mình đi đường Thanh Nhàn cho dễ đi H ạ…
Cạnh quán nước mà hắn hay tới, người ta đang thi công, và ồn ào lắm… như này chắc hơi ồn...
- Ừ, hay mình đi thêm một đoạn đi, quán khác cũng được, không ồn ào là được…
Hắn đèo em lên một đoạn rồi tạt vào một quán cà phê gần đó, 
Ánh đèn mờ hiu hiu, khiến không gian trở nên tối tăm nhưng yên tĩnh, mặc dù quán ngay gần mặt đường…
- Hai em uống gì?
- Cho em một ly nước chanh - Hắn gọi 
Chị chủ quay sang phía em, em định hỏi cho mình một ly nước cam nhưng sau vài giây đứng im và lưỡng lự:
- Cho em 2 nước chanh ạ…
Em là vậy “cái gì cũng được”; “ừ”, “sao cũng được”. Lúc nào cũng khó tính với người khác, nhưng với bản thân mình thì lúc nào cũng dễ dãi chọn lựa như vậy…
Lần nào cũng thế, cùng chung một phương tiện, một người luôn tình nguyện cầm lái, một người luôn chọn ngồi đằng sau, cũng vẫn là những chuyện đã từng “than thở” cho nhau nghe hết lần này đến lần khác… Em không thể nhớ rõ được hết, nhưng có lẽ, hôm qua là lần đầu tiên, 2 đứa cùng gọi chung một loại đố uống…
Chưa có ly nước chanh nào cái gì cũng vừa phải như vậy, đá vừa phải, ngọt vừa phải, vị chanh cũng vừa phải… Nhấp ly nước không còn cái cảm giác lạnh buốt, ngọt sắc như những quán em đã tới...
Ấy thế mà đã gần 22 giờ rưỡi rồi sao… 
Đã đến lúc 2 đứa phải đứng dậy rồi…
Đứng đợi hắn đi WC một lát, em mới mở cái tin nhắn ra xem:
“D ơi! H đợi ngoài đường nhé”
- Nãy Dung để điện thoại ở trên nhà rồi xuống rửa mặt nên không nghe thấy Huyền gọi, giờ mới đọc tin nhắn…
Lý do luôn là vậy, luôn luôn là vậy, và không bao giờ là bịa ra cả… Nhưng hắn chẳng bao giờ quan tâm… Hắn vẫn tìm em, hắn chẳng bỏ mặc em lần nào cả… nhưng em chẳng bao giờ dám kể lể với hắn một lần về chuyện của mình… bởi hắn đâu có phải trong chuyện của mình đâu mà có thể giải quyết thay cho mình...

Có lẽ, hôm qua, là lần lâu nhất em “nghe” câu chuyện của hắn…
Chỉ còn chưa đầy 1 tháng nữa thôi, là hắn về với người mà sau này hắn sẽ dành thời gian nhiều hơn là em… hắn sẽ phải lo cho tổ ấm của hắn… chứ đâu còn những tháng ngày… vô lo vô nghĩ như hiện tại… với em...

Em kể anh nghe một câu chuyện đầu thu…
Cô xe ôm đợi chờ hoài không giận
Luôn tìm kiếm khi không thấy em đâu
Vẫn những chuyện chẳng bao giờ hết được
Vị ngọt của chanh, vị mát vừa của đá
Ánh đèn mờ, hiu hắt phố quán đêm…
Ly nước chanh đầu thu hẫng một nhịp...
(thonboncodon)

Friday, August 17, 2018

Friday, August 17, 2018

Mớ cảm xúc manh động...


Cô ta vật vờ mấy ngày nay rồi. Không muốn nhích người lết ra khỏi chiếu... tất cả mọi thứ trên cơ thể cô đều như muốn rã rời...
Mệt... mắc mưa... những cảm xúc tiêu cực luôn nhen nhóm chỉ trực trào vào những ngày như thế...

Ngay cả khi người sai không phải là cô ta, lỗi lầm của họ đã khiến cho cô thấy thực sự buồn đến mức khiến cô muốn rời đi, cô muốn đẩy mọi thứ ra khỏi cuộc sống còn lại của cô, thì những "lời xin lỗi giả tạo kia" cũng đủ khiến cô cảm nhận rằng họ tôn trọng một mối quan hệ như thế nào.

Không có lời xin lỗi nào là không thật tâm cả. Cũng chẳng bao giờ là muộn để nói lời xin lỗi với bất cứ ai cả.
Cô vẫn luôn nhớ câu nói ấy.
Có những cô lúc nản lòng thật sự mà chẳng rõ căn nguyên
Trong cái mớ cảm xúc hỗn độn... cô luôn có thể xù lông nhím lên với bất cứ ai bất cứ lý do gì cũng khiến cô nổi quạu... mà chỉ khi nhìn lại cô mới nhận ra vấn đề đang đằng nằm ở chính bản thân mình...
Cô là người cố tình sai... cô luôn để cảm xúc cá nhân chi phối hành động và lời nói của mình...
Cho đến thời điểm hiện tại. Có 2 người duy nhất cô chưa dám nói lời xin lỗi đến họ... cô không có can đảm...
Có những thứ khởi điểm cô ta rất hào hứng với lựa chọn của mình. Nhưng trên đoạn đường cô chọn luôn có những thứ ngáng đường cô lại... cô sẽ ổn nếu cô bình tâm lại một chút và ngồi nói chuyện với chúng - mớ cảm xúc manh động.
--
Khi đã chọn một đường đi mơ hồ hãy cứ đi thẳng đến tận cuối con đường. Nếu đến cuối đường là một ngõ cụt, hãy quay lại quành ở chỗ ngã rẽ mà ta phân vân.
Đừng vội rẽ ngang khi chưa đi đến tận cùng của lối đi đã chọn... biết đâu đấy trên đoạn đường ta đặt chân vào có những điều ta chưa từng thấy...
(Dung kh...)

Tuesday, August 7, 2018

Tuesday, August 07, 2018

Status 07/08/2018

Chuyện kể rằng. Bữa trưa, cô gái gọi miến trộn. Cô gái đã phải xin nốt mấy quả quất hiếm hoi để hết giờ trưa cô có một ly nước quất tự thưởng cho mình sau một ngày dầm mưa đến nỗi đêm về lại gặp mộng . (Mộng báo cô sẽ có niềm vui trong những ngày sắp tới. ahihi)
1 quả vào đống miến. 1 quả vào cốc canh. Còn những 2 quả trong cái cốc trống. Lại còn 1 hũ đường của mình kia rồi. Thì quả là hết xẩy😂😁

Ấy thế mà cô lại đi nói chuyện với hộp Milo (thực r là cô ta đang băn khoăn) rằng:

- Không biết mình nên uống Milo hay pha nước quất trước nhỉ?
Và rồi cô quyết định pha nước quất uống trước.
Cô cầm lên 1 quả quất và bắt đầu bóp nó. Nước quất chảy vào cốc thơm lừng. Cô chợt nhận ra rằng trong chiếc cốc mini ấy vẫn còn 1 quả mà cô lại k bỏ nó ra mà đã vắt quả kia rồi :((.
OMG! Cô dại quá. Đáng nhẽ cô nên lấy hết 2 quả ra trước khi cô bắt đầu công việc vắt quả quất đầu tiên chứ nhỉ.
Thế là cô chợt nhận ra cô không chỉ dại mà cô còn ngu người lắm khi cô cố lôi nốt quả quất còn lại ra khỏi cái cốc bằng tay không. 😂😁
Chuyện gì đến cũng đã đến. Bịch!
Vỏ quất - cái ly - hạt quất mỗi thứ một nơi. Riêng có nước quất thì bám trụ và hòa quyện cùng cái váy màu hồng 
Cô nhớ lại mấy năm xưa, mỗi lần bị bạn gọi bằng cái tên đó cô không thích. Cô đều kêu là gọi cô là "Quắt" đi (vì ở nhà tía cô hay gọi cô thế nghe hay hơn 😊)
Và kể từ giờ phút ngu người ấy trở đi... cô vui vẻ chấp nhận nạp thêm cái tên Dung quất vào cuộc đời của mình😂😁
--
Ps: Khi bạn lưỡng lự giữa 2 sự lựa chọn thì đừng hỏi, đừng băn khoăn, đừng so sánh... cứ thế mà hành động theo cảm xúc thôi😂😁.

Sunday, July 22, 2018

Sunday, July 22, 2018

Viết cho người đi qua quá khứ.

Ai cũng vậy, cũng có một quá khứ… Dù nó đẹp hay không đẹp nó cũng đã qua. Trân trọng có lẽ là cách tốt nhất có thể khiến ta bình yên trở lại…
Tôi không biết người đã trải qua một chuyện điên rồ hay “khủng khiếp” đến nhường nào, tôi không có quyền đánh giá người, cũng không có quyền đánh giá chính con người mình trong quá khứ… người cũng vậy…
Nếu chỉ vì điều đã qua ấy, mà người quyết định đề phòng, khép lòng mình lại với cuộc sống xung quanh thì lúc này, tôi muốn nhắn tới người rằng… Đừng làm thế!… nó sẽ khiến cho tâm trạng của người luôn trong tình trạng không ổn định…
Chấp nhận nó, thừa nhận nó như một điều không thể thiếu trong phần đời còn lại, ấy là cách tôi đã làm để trải qua nó, và đến giờ mỗi khi cảm xúc buồn bất chợt ùa về, tôi lại mỉm cười, ngoái lại nhìn nó, nhìn về những kỷ niệm mà tôi cho là đẹp.
Quá khứ không phải là cái ta cất giấu nó thật kỹ, không để ai chạm vào, mà là thứ cũng sẽ có lúc, người thực tâm và sẵn sàng nói ra… Rồi một ai đó sẽ đến, sẽ thật lòng không bận tâm đến những chuyện mà người đã trải qua. Bởi tôi biết, quá khứ đó đã nuôi tâm hồn người thành con người hiện tại, rắn rỏi, nhưng yếu mềm, bất cần tỏ ra không quan tâm, nhưng thực sâu bên trong người, vẫn là một thứ tình cảm chân thành dành đến cho bất kỳ ai muốn chạm vào.
Tôi vẫn tin, sẽ có một ngày, người gặp được một ai đó, không hề yêu người, không hề dành cho người những thứ cảm xúc mà người mong muốn mà đó là một người sẽ luôn trân trọng quá khứ của người giống như người trân trọng chúng. Sẽ luôn có một ai đó, không đào bới chuyện quá khứ của người, dành tất cả tình cảm chân thành nhất cho người, thương người, và sẽ chấp nhận ở bên cạnh người đến cuối đoạn đường còn lại.
Chỉ cần một điều thôi… đó là sự chân thành, chỉ cần người thực tâm trao đi, người sẽ nhận lại được như vậy, chỉ cần người đừng tạo cho mình một ranh giới không ai chạm đến thì sẽ có người nguyện đáp lại tấm chân tình ấy mà không hề đắn đo…
Tôi biết, người luôn né tránh khi ai đó nhắc lại chuyện đã qua. Tôi biết người luôn phải cố gồng mình để có thể mau chóng trở lại với thực tại. Chả phải là, phải có quá khứ, mới đến được hiện tại, rồi tương lai hay sao? Vậy cớ gì ta phải né tránh, cớ gì ta phải cố ép cảm xúc của mình mà quên đi…
Hãy mặc kệ nó, “Hãy sống trong những ngăn kín của thời gian”. Hãy để cái quá khứ ấy là động lực cho hiện tại, là bàn đạp cho tương lai – điều mà người và tôi đều mong muốn hướng tới…
Rồi sẽ có một ngày, người thật sự không cần phải tất tả tìm kiếm, không cần phải cố gắng né tránh hay che dấu tâm sự của mình với bất kỳ ai.
Khi chúng ta đã đi qua quá khứ, chúng ta mới thực sự trân trọng những gì diễn ra ở hiện tại. Mong người đừng mãi chọn cô đơn…
(thonboncodon)

Saturday, July 14, 2018

Saturday, July 14, 2018

Status 14/07/2018


Chuyện kể là.
Khi cô gái xuống nhà xe công ty để lấy xe đi về...
Tính mặc áo mưa nhưng áo mưa lại ướt nên cô định không mặc nữa vì trời cũng đã tạnh chỉ lớt phớt vài hạt mưa... đủ để cô về nhà mà khômg bị ướt thành chuột lột...
Nhưng chỉ loanh quanh 1 - 2 phút cô lại mặc chiếc áo mưa ướt át ấy lên người... 
Mây đen 1 mảng... không gian thì âm u...
Bất chợt ông trời ào ào một trận mưa dữ dội khiến cô gái ngậm ngùi tạt xe vào lề đường để tiếp tế nốt lên người mình chiếc quần mưa...
Cứ thế đi... người ngợm cũng ướt nhẹp bởi bộ áo mưa mặc chớp vội...
Về đến cửa nhà... tía cô bảo 2 bố con dắt xe lên anh Trường sửa cho cô cái bô xe bị cô "phá" suốt mấy ngày...
Bố bảo. Hai bố con đi 2 xe, vứt xe con lại. Mai lấy. Tý bố đèo con về...
Cô quay đầu xe và đi... bởi nếu không sửa. Tiếng máy xe sẽ nổ inh ỏi... và khiến cô ngại không dám phi như con thiêu thân trên đường. 😂
Lần đầu tiên bố dẫn cô đến chỗ anh Trường sửa xe...
Chợt rẽ vào con phố. Tôi nhận ra nó quen thuộc. Con phố này những năm tháng xưa tôi từng ghé đến nhiều lần...
Bỗng thấy buồn... có lẽ tối nay lại thút thít một mình...
Hôm nay Hà Nội mưa...
Những hàng cây nơi con phố ấy khiến tôi nhớ lại cái ngày mưa bão của năm nào... Vỉa hè Hà Nội rợp màu xanh ướt...
Mưa... cây... hôm nay làm tôi nhớ về ngày mưa bão hôm đó...
Buồn...
Có thể tôi vẫn luôn né tránh khi ai đó hỏi tôi lý do của câu chuyện năm ấy...
Ừ. Hãy cho đó là lỗi của tôi... tôi có tiếc... nhưng tôi không hối hận vì những gì mình đã làm...
Có những con đường làm trào dâng nỗi nhớ...
Có những cơn mưa xem lẫn sự vui, buồn.
Có những con người vẫn đang né tránh
Có những kỉ niệm chỉ còn trong dĩ vãng...

Friday, April 27, 2018

Friday, April 27, 2018

Status 27/04/2018


Hà Nội, sau 1 ngày kể từ ngày 26/4...
Phải kể lể thế nào đây nhỉ?!
7 tháng ta ở với nhau. Nhưng chỉ được gần em có chưa đầy 30 ngày...
Bảo không buồn thì là không phải
Bảo không vui thì cũng chẳng đúng...
Ừ! Thế là lại có thêm một người... và chúng tôi đã lại đi qua cuộc đời của nhau rồi đấy...
Vẫn cứ thế... một cái ôm chớp nhoáng, chẳng lâu... 
Cũng không biết tại sao tôi lại thích những cái ôm đến vậy...
Những khắt khe bấy lâu, những lúc áp đặt, yêu cầu vô cớ... và những lần bắt nạt, chọc ghẹo... tất cả đều đã bị xóa mờ đi bởi cục tẩy mang tên cái ôm...
Một cái ôm đủ để giữ an cái cảm xúc... đủ để có thể biết vòng tay của em lớn đến nhường nào...
Nếu như tôi không nằng nặc giữ em bên mình thì có lẽ hôm nay đã chẳng phải buồn đến thế...
Cảm ơn Bắp, cảm ơn cả em giai, đứa mà tôi chỉ tiếp xúc vài ba lần nhưng lần nào em cũng nở nụ cười thân thiện.
Đi đi nhé... bình an nhé, may mắn nhé...
Cảm ơn các em vì từ giờ tôi có thể giữ 2 em trong ký ức của mình...
(Dung kh...)

Wednesday, April 4, 2018

Wednesday, April 04, 2018

Sự Kiện Viết: Ngày mai, hãy đợi đấy!

Bạn có một mục tiêu đang hướng tới và bạn sẽ làm được nó; bạn có những kế hoạch đã vạch ra trước đó và bạn đang thực hiện chúng; bạn đã trở thành một người mà thuở nhỏ bạn đã ao ước; Bạn không muốn là con người hiện tại của mình hôm nay và bạn quyết tâm thay đổi bản thân trở thành một con người khác.
Ngày hôm qua là một ngày thật tồi tệ đối với bạn, ngày hôm nay quả thật là một ngày nhàm chán, nhưng ngày mai sẽ là một ngày tuyệt vời hơn.
Khi chúng ta vấp ngã, thì cũng chính là lúc chúng ta khởi động một hành trình mới.
Thời khắc ta quyết định lựa chọn một điều gì đó cũng chính là lúc tâm thái ta luôn sẵn sáng đón nhận mọi thứ đến với mình.
Lựa chọn thay đổi để hy vọng vào ngày mai tốt đẹp hơn; Cố gắng với một lòng quyết tâm sẽ thực hiện những điều đã chọn, cho du ngày mai có chuyện gì xảy đến, chúng ta vẫn hiên ngang đón nhận, đối đầu với nó.
Dù hôm nay cả thế giới có quay lưng lại với bạn thì “Ngày mai, hãy đợi đấy!” Chi tiết sự kiện xem tại vài viết: Sự Kiện Viết: Ngày mai, hãy đợi đấy!

Thursday, March 29, 2018

Thursday, March 29, 2018

Status 29/03/2018

Hôm nay buồn đấy, không nhiều lắm những vẫn nhiều hơn hẳn những lần trước đó.
Cái "nụ cười tưng tửng" ấy đến bao giờ tôi mới có thể gặp lại...
Cố kìm lòng để khiến không làm cho ai buồn cả. Cố giấu những giọt nước mắt đằng sau cái điệu cười cà tửng ấy suốt những ngày, những giây phút cuối cùng...
Chẳng ai có thể ngăn nổi những dòng cảm xúc bất chợt dâng trào...

Tôi...
Khi vô thức quay sang nhìn thấy em đang "cắm cúi" viết cái gì đấy cho "bà chị đanh đá", khóe mắt tôi rưng rưng.
Lần đầu tiên phải chui vào WC để thấm nước mắt. Vì không muốn nó ào ào tuôn ra...

Em này...
Ai đã làm gì em cơ chứ? Mắt em ướt đỏ, miệng em vẫn cười tửng một nụ cười ngượng ngùng...
Giá mà những lúc ấy chúng ta là con nít thì tuyệt vời biết nhường nào, ta có thể khóc tu tu mà không còn phải ngượng vì mọi ánh mắt xung quanh... 

Em à...
"Cũng không thể trách nó được", chính em đã nói như vậy thì tôi cũng thấy tâm của em không "ác" rồi... 
Chỉ có điều người ta đang trong tâm trạng "MẤT THIỆN CẢM" với em nên cho dù mọi hành động gì của em đi nữa, người ta đều thấy không thật tâm...
Những người tin và yêu quý em sẽ không cần em phải giải thích cho những gì em đã trải qua.

Em ơi...
Tôi với em có bao giờ trò chuyện đâu nhỉ? Ấy vậy mà tôi cũng cảm nhận được sự chân thành trong lời em chúc. Cảm ơn em.

Em...
Chúng ta - em, tôi, họ và những người còn lại đều không ai có tội, không ai có lỗi cả...
Nhưng tất cả chúng ta đều sai và tôi cũng sai...
Sai bởi chúng ta luôn áp đặt những đoán định của cá nhân mình vào người khác...
Sai vì chúng ta không thể làm hài lòng tất cả...
Càng sai khi không thể đặt mình vào vị trí của từng người để mà hiểu rõ nội tình, cũng như cách hành xử của ta với họ và của họ với ta liệu ai có đang làm tổn thương (tổn hại) đến ai không...
Sai lắm, khi không dành thời gian để lắng nghe, không dành thời gian để nhìn nhận lại vấn đề một cách tổng thể và khách quan hơn...
Sai đấy, khi nói mọi chuyện chỉ nên dừng lại trong giới hạn cho phép, nhưng cái giới hạn đó đã là một ranh giới vô hình...

Tôi thực sự là ai? Các em thực sự là ai? Họ là những người nào? 
Thì chỉ có tôi biết, các em rõ, họ hiểu chính bản thân mình...
Những điều không may mắn, những điều chẳng đẹp đẽ đã được để lại trong những cái ôm ngốc xít ấy... và luôn là những cái ôm may mắn...

Cảm ơn các em đã xuất hiện để tôi có thể đi ngang qua cuộc đời của các em...
Cảm ơn các em đã xuất hiện và để lại dấu ấn ngang qua cuộc đời tôi...
(Dung kh...)

Saturday, January 6, 2018

Saturday, January 06, 2018

Quên anh là điều lâu nhất em có thể hoàn thành trọn vẹn…

Anh à, Em biết là những dòng này dù có viết ra đây nhưng em sẽ chẳng có dũng cảm gửi nó tới anh…
Anh có bao giờ hỏi, tại sao em không bao giờ viết thật về cảm xúc của em với người em thương trong 1 bài blog nào không?
Dù cho anh có hỏi, em cũng không thể cho anh biết câu trả lời… em cũng muốn viết về anh như bao người bạn khác em đã từng viết…
Anh có giận em không nếu em kể cho anh về những người khác giới mà không phải là anh… người mà em không còn được phép thương nữa…
Anh này, một điều này đã lâu lắm rồi, trong một lần say, bố em từng nói về những kẻ viết văn, họ là những kẻ giả tạo… Em không phải là người viết văn… nhưng em là kẻ viết lại cảm xúc của mình… Có lẽ em cũng giả tạo vậy anh à… Em không còn biết đâu mới là cảm xúc thực sự của mình, đâu mới là cái cảm xúc em phóng đại lên nữa…
Đó là cái tên của anh…
Cho đến tận tháng 10 vừa rồi, em mới chợt nhận ra… Cái tên của anh nó lại trùng hợp đến vậy…
Có lẽ anh và nhiều người sẽ trách em là chưa quên người ta mà đã lưu tâm đến một người khác giới…
Cái giai đoạn mà xung quanh em chẳng còn có một ai đáng tin cả… em lại quay về với chú chim xanh của em… nơi em có thể lưu lại ngay tức khắc những suy nghĩ của em mà không còn sợ người quen vào like, vào comment… Chỉ có Chú chim ấy mới cho em vững vàng hơn được…
Màn hình điện thoại thông báo có người Follow mình trên Twitter.
Thời điểm đó, chỉ còn khoảng 2 tháng là em cùng bạn “xách ba lô lên và đi”… Những lần đi của em chỉ là đi… đi để quên một điều gì đó, đi để quên một ai đó… đi để tạm thời xa Hà Nội, để không còn thấy Hà Nội buồn nữa…
Thanh Tùng… đang theo dõi bạn…
Em nghĩ đó là anh… Em còn không dám vào Twitter để xem…
Anh có bao giờ dùng Chim xanh đâu, sao sau một thời gian không gặp, anh lại lên đây cơ chứ… Và em đã quyết định Follow lại chỉ vì bạn ấy có cái tên giống anh…
Anh à, nếu mình lưu tâm đến một người chỉ vì một cảm giác thân quen, thì là mình sai phải không anh?
Có lẽ em đã sai, khi chưa thực sự quên hết chuyện đã qua đã lại để tâm đến một người khác…
Em cứ nghĩ, sẽ có thể quên hết chuyện cũ… nhưng không, tất cả mọi cảm xúc của em từ lúc ấy tới nay lại rối bời…
Có phải những ai có cái tên như anh vậy đều tốt bụng lắm phải không anh?...
Trước đây, khi còn đang học, cũng có một cái tên Thanh Tùng… làm em chú ý… nhưng bạn đó không đặc biệt bằng anh…
Rồi đi làm, cũng một cái tên Thanh Tùng khiến em để tâm…
Mình không nên làm đảo lộn cuộc sống của một người đã có gia đình phải không anh?
Vậy là cái tên anh mọi người đã biết, nhưng anh là ai, có lẽ chỉ một mình em biết thôi…
Giờ nếu em kể về một người tên Tùng thì anh có chạnh lòng với anh ấy không?
Em không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.
Có lẽ vì một bức ảnh về Hồ Gươm…
Bức ảnh đó có một cái hồn lạ lắm anh ạ…
Em không phải con người có niềm đam mê về nhiếp ảnh… nhưng những bức ảnh chụp cảnh thường khiến em lưu tâm…
Có lẽ Hồ với em là kỷ niệm…
Nhưng em trách mình đã không thật thà trong những lần nói chuyện với anh ấy…
Em chưa từng kể về ai nhiều hơn 2 bài blog.
Bài blog đầu tiên, bao giờ cũng là bài blog có qua có lại, và là bài blog giữ lời hứa…
Em cũng vừa mới đây thôi, ngồi đọc lại bài blog ấy, Nhạc nền blog cũng đang chạy ngay lúc này đây anh ạ…
Anh à, lần đầu tiên trong những năm tháng viết lại cảm xúc của mình, em khóc khi bài blog ấy chưa kết thúc…
Em còn không nhớ nổi trước khi viết bài blog đó, em với anh Tùng đã nói về chuyện gì… có lẽ em sợ mất đi cái cảm giác quen thuộc mà anh Tùng đã tạo ra khi ấy, nên em khóc, chưa bao giờ em không thể kiểm soát nổi nước mắt như lúc ấy…
Một người lạ, tạo cảm giác thân quen… Mất đi cái cảm giác quen thuộc có lẽ là một điều em khó đối mặt…
Em đã cứ để cho cảm xúc của mình xuôi theo thời gian… Nhưng em chẳng tin vào một thứ tình cảm phù phiếm…
Khóc vì một người lạ…
Nên anh Tùng cũng là một người đặc biệt…
Anh biết đấy, những gì nó đã là đặc biệt thì thường nó khó có thể làm người ta quên…
Quên anh là điều lâu nhất em có thể hoàn thành trọn vẹn… bởi anh luôn là một người đặc biệt…
Anh ơi, anh có biết không?
Anh ấy làm em nhớ Hà Nội, khi em đi xa… không biết là em nhớ Hà Nội, nhớ anh Tùng, hay là nhớ người em thương…
Không có anh ở bên cạnh, nên đã từng nhớ một người lạ… rồi em tự nhận rằng em thương anh ấy…
Nhưng không phải anh ạ… tại trong tâm em không vững, nên em đã dễ dãi với cảm xúc của mình…
Em đang không biết rằng em đang nhớ đến ai nữa…
Em không dám kể với anh Tùng rằng anh ấy đã từng xuất hiện trong giấc mơ của em… em sợ anh ấy hiểu nhầm…
Thật chớ trêu, Tùng nào cũng đã từng xuất hiện trong giấc mơ của em cả…
Anh, em biết là cứ nhớ anh mãi như thế này là không nên, tự em làm cho mình rối lên và không có lối thoát, nhưng lâu quá anh ạ… em vẫn chưa thể hoàn thành bài tập… quên anh đi…
Em nhầm lẫn hai người với nhau, nên những dòng trạng thái em viết, đến bây giờ ngồi đọc lại, em không biết em đang nói chuyện với ai nữa…

Thôi thì em và anh hãy trở về
Cái thời mà trước khi ta gặp gỡ
Đều vô tư với cuộc sống riêng mình
Chuyện đã qua em sẽ cất nó lại
Không để nó làm phiền đến em đâu
Em sẽ đi trên con đường phía trước
Chỉ dừng lại nếu có trạm nghỉ chân…
(thonboncodon)
 
P/S: Nếu anh Thanh Tùng trên Twitter có vô tình đọc được những dòng này, hãy nhận lời xin lỗi của em nếu em đã từng làm anh hiểu lầm.