Breaking

Tuesday, January 7, 2014

Tuesday, January 07, 2014

lại đổ thừa...

Có lẽ mình ích kỷ...
Lúc nào cũng coi thường người khác...
Trong suốt cả quá trình thì luôn luôn đặt cảm xúc theo cái sự khởi đầu
Cho đến khi kết thúc. Mới thấy hối tiếc vì cách hành xử của mình...
Chả qua là họ không chăm chỉ, không học tốt bằng mày... Nên mày khinh phải không....
Nhưng bù lại, cái cách mà họ "chơi" thì còn "đẹp" hơn cả mày
Lúc nào mày cũng khinh khỉnh họ là sao
Họ cần mày... Nên họ mới nhờ....
Chứ họ mà "học tốt” như mày thì họ cần quái gì nhờ đến mày nữa...
Điểm số là cái kết quả...
Hãy cứ nghĩ đó là cái giá của sự khinh thường người khác...
Đừng có than vãn nữa....

Nhưng giờ cũng chả thể nói lời "xin lỗi", vì vốn dĩ chẳng ai có lỗi cả.
Mà cho dù có xin lỗi thì cũng chả có lý do nào để giải thích cho lời xin lỗi đó cả.

Cần phải sửa chữa tính tình....
Phải biết coi trọng người thì người mới coi trọng lại mình...
Phải biết chia sẻ thì người khác mới chia sẻ cho...
Chứ cứ giữ "bí kíp" thì làm sao mà đòi hỏi nhận được sự chia sẻ cơ chứ...

Chỉ còn gần tháng nữa là tết rồi...
Lại sang năm mới...
Lại kết thúc một năm học...
Năm nay ra trường rồi...
Sắp tới là kỳ thực tập, thi tốt nghiệp, làm khóa luận...
Lại lo....
Lo không hoàn thành được kỳ thực tập này
Lo sẽ bị "thải" ra một bên...
Lúc nào cũng sống trong cái cảm giác lo sợ là sao?

Lúc nào cũng lo, cũng nhút nhát, "sợ chết", sợ những cái nhỏ nhặt...
Sợ cái cảm giác bị dò xét. Soi mói, tra khảo...
Lo nhiều, sợ cũng nhiều...

Năm mới ơi... Đến mau mau,
Để tiễn năm cũ, tặng cho nó quà kỷ niệm, cho nó mang đi những nỗi lo lắng, sự phiền toái, cảm giác bất an, sự nhút nhát, cái suy nghĩ khinh người....
Và hãy đem đến những gì mới mẻ, lạ lẫm... Niềm vui, sức khỏe, may mắn... Vân vân và vân vân.... Cho mọi người, cho mọi nhà...  


Chúc mừng năm mới... sớm :)