Breaking

Thursday, November 7, 2013

Thursday, November 07, 2013

không biết nữa...

Đi... Ở nhà... Đi hay ở nhà...
Thật là khó nghĩ quá.
Mình không hiểu mình bị làm sao, và bị như thế này từ khi nào....
Chắc là từ hồi cấp 2 chăng???
Ngày xưa, mình nhớ mình rất hoà đồng, không hề nhút nhát, sợ sệt như thế này....
Năm cuối đại học rồi, mọi người đổ xô đi chụp ảnh kỉ yếu các kiểu...
Ừ đẹp đấy, ừ vui đấy....
Nhưng mình cần phải suy nghĩ có nên đi hay không...
Mình lúc nào cũng chỉ muốn tách biệt ra, không tham gia bất cứ hoạt động tập thể nảo cả...(dù rằng cũng muốn lắm chứ)
Nhưng mà... Mình nhận ra rằng, mình vẫn có thể tham gia với mọi người, cười nói vui vẻ vẫn được...
Nhưng khi cuộc vui tàn, mình đảm bảo mình lại thấy hối tiếc với cái quyết định tham gia cuộc vui đó...
Không biết lý do nữa...
Chẳng hiểu sao mình luôn có cái cảm giác là chẳng có người bạn nào thật sự thân, để mình có thể nói chuyện một cách bình thường, thoải mái, không nề hà...
Cái khái niệm bạn thân. Hay chỉ đơn giản là bạn thôi, đối với mình nó to lắm, mình đặt ra nhiều điều kiện lắm...
Nên chỉ cần một động tĩnh làm mình cảm thấy bị "tổn thương" là mình có thể remove ra khỏi danh sách này luôn, mà chẳng ai biết lý do.
Mình thực sự cảm thấy trống rỗng, khi mà được biết mình nằm trong danh sách best friend của người khác, nhưng mà chả phải chuyện gì họ cũng nói hết cho mình nghe.
Chuyện to thì mình không nói làm gì... Nhg mà chuyện này nó chỉ nhỏ như con muỗi, nói chuyện xã giao cũng được mà cũng tìm cách che giấu.... Làm tôi cứ nghĩ, họ cũng "đồng ý kiến" với mình...
Dường như tôi chỉ biết được gần như mọi chuyện là luôn thông qua những người ngoài cuộc....
Tôi kệ... Tôi im lặng... Dù gì chúng tôi cũng chả phải thân thiết lắm... (hay do mỗi người có một cách định nghĩa khác nhau)
Tôi cần suy nghĩ thêm về quuyết định cho ngày thứ 7 này,
Lý do để không đi thì có đầy... Nhưng để đồng ý đi với lớp, (sau này hối tiếc cũng không sao) thì tôi còn phải cân nhắc...

Là do tôi tự tách mình ra khỏi đám đông...