Breaking

Thursday, November 7, 2013

Thursday, November 07, 2013

không biết nữa...

Đi... Ở nhà... Đi hay ở nhà...
Thật là khó nghĩ quá.
Mình không hiểu mình bị làm sao, và bị như thế này từ khi nào....
Chắc là từ hồi cấp 2 chăng???
Ngày xưa, mình nhớ mình rất hoà đồng, không hề nhút nhát, sợ sệt như thế này....
Năm cuối đại học rồi, mọi người đổ xô đi chụp ảnh kỉ yếu các kiểu...
Ừ đẹp đấy, ừ vui đấy....
Nhưng mình cần phải suy nghĩ có nên đi hay không...
Mình lúc nào cũng chỉ muốn tách biệt ra, không tham gia bất cứ hoạt động tập thể nảo cả...(dù rằng cũng muốn lắm chứ)
Nhưng mà... Mình nhận ra rằng, mình vẫn có thể tham gia với mọi người, cười nói vui vẻ vẫn được...
Nhưng khi cuộc vui tàn, mình đảm bảo mình lại thấy hối tiếc với cái quyết định tham gia cuộc vui đó...
Không biết lý do nữa...
Chẳng hiểu sao mình luôn có cái cảm giác là chẳng có người bạn nào thật sự thân, để mình có thể nói chuyện một cách bình thường, thoải mái, không nề hà...
Cái khái niệm bạn thân. Hay chỉ đơn giản là bạn thôi, đối với mình nó to lắm, mình đặt ra nhiều điều kiện lắm...
Nên chỉ cần một động tĩnh làm mình cảm thấy bị "tổn thương" là mình có thể remove ra khỏi danh sách này luôn, mà chẳng ai biết lý do.
Mình thực sự cảm thấy trống rỗng, khi mà được biết mình nằm trong danh sách best friend của người khác, nhưng mà chả phải chuyện gì họ cũng nói hết cho mình nghe.
Chuyện to thì mình không nói làm gì... Nhg mà chuyện này nó chỉ nhỏ như con muỗi, nói chuyện xã giao cũng được mà cũng tìm cách che giấu.... Làm tôi cứ nghĩ, họ cũng "đồng ý kiến" với mình...
Dường như tôi chỉ biết được gần như mọi chuyện là luôn thông qua những người ngoài cuộc....
Tôi kệ... Tôi im lặng... Dù gì chúng tôi cũng chả phải thân thiết lắm... (hay do mỗi người có một cách định nghĩa khác nhau)
Tôi cần suy nghĩ thêm về quuyết định cho ngày thứ 7 này,
Lý do để không đi thì có đầy... Nhưng để đồng ý đi với lớp, (sau này hối tiếc cũng không sao) thì tôi còn phải cân nhắc...

Là do tôi tự tách mình ra khỏi đám đông...

Tuesday, August 6, 2013

Tuesday, August 06, 2013

ừ không sao

Vâng,
Gần như mình đã quên hẳn cái “công việc” mà trước đây mình hay làm.
Lúc nào mình cũng hứa suông như thế đó. Chẳng biết giữ lời gì cả.
Lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, nhút nhát. Lúc nào cũng có cái suy nghĩ: người ta đang nhìn chăm chăm vào mìnhn, xem mình làm gì. Lúc nào cũng sợ người khác đánh giá mình thế nọ thế kia thì làm sao mà “tiến bộ” được…
Lúc nào cũng muốn “tâm sự”, dù biết cũng có người “quan tâm” nhưng thà mọi người đừng làm gì, mình còn cảm thấy tốt hơn.
Trước kia xài blog thì cho dù friends list toàn là những người mình chẳng biết là ai. Nhưng mình cảm thấy vui mỗi lần họ để lại một dòng comment bất kì.

Còn bây giờ ư... Đừng cứ tưởng rằng... Nhấn cái nút ấy là quan tâm đến tâm trạng của họ... [ngay cả mình cũng thế. Đôi lúc nhấn chỉ để lấy lệ mà thôi...]

Monday, June 3, 2013

Monday, June 03, 2013

Hôm nay mình lại nằm mơ...

Mình ngủ hay nằm mơ... Mơ rất nhiều những người bạn học của mình, có khi cả cấp 1, 2, 3 lẫn đại học cũng cùng xuất hiện cho dù họ chẳng quen biết nhau         
Hôm nay mình lại nằm mơ một giấc mơ rất buồn cười....
Đợt này có rất nhiều người... Mình chẳng nhớ rõ cốt truyện liền mạch... Chỉ nhớ cắt đoạn thôi...
Nào cùng điểm danh nào^^
- Hoa xôi hình như cũng có xuất hiện, cũng có cả ông thầy dạy ngoại ngữ của bạn ý nữa [nhg lại ở trong nhà Hồng cêỵ chứ]
- Phương chjm lợn hình như cũng có nữa
- Gia đình nhà hồng cêỵ: cệy, chú Tuấn – 3 3 nó, bác Quang nó, bà nó, và vài bà hàng xóm nhà nó :)
- Mrs Xuân - cô chủ nhiệm, hình như cũng xuất hiện
- Hình như có cả Quỳnh Đô nữa :)
- Bạn Tú kt04-01 nữa nè
- Bạn My, bạn Hà hồi cấp 3 nè
- Hình như có vài bạn cấp 1 nữa...
Đại loại là như thế... Khung cảnh dường như là: mình trốn tập văn nghệ, đi lang thang chơi, đến tối mịt thì nhớ ra phải về trường lấy xe; trong khi mình ở bên ngõ nhà Hồng cêỵ...
Nhưng tự dưng có 3 tên là lạ xuất hiện trong đó [chẳng nhớ đoạn nào]
1 tên là lạ... Lại còn 2 tên bạn của hắn... Xấc xỉa coi khinh nó học Đại Nam... [mình thì "bảo vệ" nó theo cái kiều "Đại Nam thì đã làm sao"]
Thôi nhớ đc đến thế thôi :)
THI TỐT HEO CÒI NHÁ