Breaking

Friday, February 19, 2010

Friday, February 19, 2010

Nếu có một bà tiên xuất hiện, tớ sẽ ước...

Ước rằng mình được trở thành một đứa con trai
Đây không phải là 1 suy nghĩ nhất thời đâu nhá (khẳng định luôn đấy) mà tớ ấp ủ cũng lâu lắm rồi
Ấy vậy mà, mới hôm qua thôi, khi mà tớ đang dán mắt vào tivi với "Tối nay ăn gì", tự dưng tớ lại không muốn ước điều đó nữa, nhưng rồi chỉ ngay sau đó vài giây, tớ lại vẫn mơ đến điều đó....
hai dòng suy nghĩ đối lập chỉ xuất hiện trong vài giây ngắn ngủi... Tớ cũng chả rõ tại sao lại có cái quyết định vụt chốc như thế nữa...
Lúc nào tớ cũng cảm thấy con gái vẫn có điểm thua con trai....
Con gái luôn yêu đuối (cho dù bề ngoài có tỏ ra mạnh mẽ đến đâu), vẫn không mạnh mẽ, can đảm bằng con trai...
Con trai không mấy khi nhụt trí, không mấy khi chịu chấp nhận (số phận), chịu dừng lại khi đối mặt với thử thách, khó khăn... (con gái mấy ai được thế đâu)
Con gái hay lệ thuộc, không tự tin vào bản thân mình nhưng con trai thường không như vậy...
Con trai không hay thất hứa (như con gái ), con trai luôn cố gắng làm những điều đã hứa ngay cả vào phút chót...
Con gái, cứ nghe thấy ALONE là sợ lắm lắm nhưng con trai chẳng sợ nó đâu
Con trai cứng rắn, không bao giờ rơi lệ vì những chuyện cỏn con <=> con trai biết cách xài nước mắt khi cần thiết.
(Tớ nói vậy không có chủ ý muốn hạ thấp tụi con gái đâu à nghen nên các bạn nữ thông cảm hen)

Nếu một ngày, một bà tiên xuất hiện và cho tớ 3 điều ước, điều đầu tiên tớ vẫn ước được làm thằng, còn điều tiềp theo... tính sau 😁

Friday, February 5, 2010

Friday, February 05, 2010

Nó coi tình bạn là cái gì chứ...

Lúc nào nó cũng đề cao, lúc nào nó cũng tỏ ra vẻ là tôn trọng cái thứ gọi là TÌNH BẠN
Tự dưng nó nhớ lại...
Nó nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra suốt gần 12 năm học... từ thời cấp 1 cho đến cấp 3...
Và nó nhận thấy một điều rằng... cứ gần cuối cấp, những người bạn của nó đều bị nó đá không thương tiếc...
Cấp 1, còn bé nên cũng chưa biết cái BẠN THÂN là cái gì, chỉ biết rằng... được gọi là bạn của đứa này đứa kia thì lúc đó thật... (khó diễn tả được thành lời lắm...). Nói chung, từ BẠN lúc đó tuyệt vời lắm...
Nhưng có 1 ngày, Hảo bạn nó bị sao ý… mà cứ ngồi khóc thôi... ra hỏi (có đúng 1 lần thôi), thì H. chỉ lắc đầu không có gì...
Rồi một đứa khác đến nói với nó (là cái Quỳnh) rằng... "Bạn mày khóc kìa, ra dỗ đi chứ"...
Biết nó đáp lại sao không?!... Bạn đâu mà bạn...
Sao nó lại có thể rẻ rúng người bạn của nó thế chứ
Sai một lần trong cái thứ được gọi là TÌNH BẠN...
Lên cấp 2, mỗi đứa 1 lớp nên cũng ít qua lại với nhau. Nhưng thỉnh thoảng thấy nhau vẫn cười nói vui vẻ (vì H. không biết được chuyện đó đã từng xảy ra...), nhưng ít dần đi. Và dần dần mỗi đứa một phương...
Hai năm đầu cấp 2, chơi với 2 đứa nữa, cũng có thể nói là thân chứ... Nhưng chỉ vì một lí do rất vớ vẩn, nhỏ như hạt bụi, không đáng bận tâm... ấy vậy mà nó đâm ra lảng tránh và không muốn đối mặt với cái Huyền và Nhung nữa... cho dù 2 đứa có hỏi lí do thì nó cũng không dám nói
Rồi hết lớp 7, hai đứa phải chuyển lớp, còn mình nó ở lại A2 học thôi. Nó cũng thấy hơi chút gì áy náy vì không cho hai đứa biết lí do...
Và rồi, hễ cứ gặp cái H. là nó không thèm nói gì, thậm chí còn lơ hẳn đi, còn N. thì thỉnh thoảng gặp nhau thì cười chào nhau một tiếng rồi cũng thôi nốt...
Sai lầm lần thứ hai...
Lên lớp 8, nó chơi với cái Bích, cũng lại nói là thân. Và nếu mà nó đã cho vào danh sách thân rồi thì cái việc rủ nhau đi học là chuyện rất đỗi bình thường.
Nhưng rồi 1 ngày, nó hẹn B. sang nhà đèo nó đi học. Nhưng tự dưng hôm ý cái Ngọc Ly cùng lớp, lại gần nhà, chả hiểu sao lại sang nhà rủ nó đi học... Thế là nó lại quyết định đi cùng cái L...
Đã đành thế, hôm ý trời lại mưa to nữa (kiểu mưa bão ý...). Khi đến lớp, người B. ướt gần như chuột lột, vừa mới nhìn thấy nó, B. đã xổ cho nó một câu tơi bời (khói lửa...) vì cái tội thất hứa...
Lúc ý nó không có lời nào để thanh minh ngoại trừ cái câu là do L. sang rủ nó đi nên nó đi trước...
Lúc đó thực lòng nó muốn nói lời xin lỗi lắm nhưng... sao nó không nói được...
Từ đó, B. giận nó rồi đâm ghét nó. Mỗi lần nó nhìn B., muốn nói 1 câu gì đó... thì B. lại... "Nhìn cái gì mà nhìn..."
Nhiều lúc cổ họng nó nghẹn ứ lại... và nó gần như sắp rơi nước mắt vì câu nói đó, nó đành phải quay mặt đi thật nhanh...
Nó SỢ cái ánh mắt đó người khác nhìn nó, cùng với câu nói đó...
Suốt khoảng một tháng (hoặc có thể ít hơn hoặc có thể nhiều hơn vậy), dường như nó chẳng còn có ai chơi cả và nó chỉ biết lao đầu vào sách vở... cho đến khi gặp một bài toán khó nhằn nào đó, bí quá nó đành nhờ tay Li Ly giúp vậy. Rồi chẳng hiểu từ khi nào nó lại thân với Li Ly và Liên...
Đến cuối lớp 8, thì có vẻ như mọi chuyện đã trở nên ổn hơn... Nó với 2L còn B. thì vô nhóm tụi cái Trang...
Ba đứa chơi với nhau cho đến tận giữa học kỳ II lớp 9, cái B. đột nhiên từ bọn kia, nhảy sang nhóm nó chơi cùng... rồi không hiểu sao một lần nữa tình bạn của nó lại bị phai dần đi...
Liên nói rằng: "Từ dạo cho cái B. vào nhóm, Li Ly thay đổi nhiều quá...". Nó cũng thấy vậy, chỉ biết "Uhm!" mà không dám nhận xét thêm câu gì...
Lên cấp 3, (lại) tuy nó cả Liên không học cùng lớp, không được thân so với hồi cùng lớp nữa nhưng vẫn rất QUÝ nhau... (Lần đầu tiên nó QUÝ một ai đó lâu đến thế...)
Còn lên cấp 3 à?... Hai năm đầu thì không sao nhưng tại sao cuối 12 nó lại dở chúng cơ chứ... (nó xin lỗi vì chưa thể nói ra chứng gì được đâu...)
Ngẫm lại thì lỗi toàn từ nó mà ra.
NÓ KHÔNG XỨNG ĐÁNG LÀM BẠN CỦA BẤT KÌ AI...
Những chuyện nó làm sai sao mà nó nhớ kĩ thế nhỉ...
Biết sai rồi nhưng chẳng thể làm được gì hơn cả...
_____________
Giờ chỉ con có vài tháng nữa là hết 12 rồi, nó vẫn còn lười lắm...
Ấy vậy mà nó dám liều....
Nó dám liều vào KTQD...
Uh thì tại bạn nó bảo sức nó học thế chắc có lẽ sẽ vào được... Nó im lìm...
Nó học... Uhm thì cũng chẳng phải là quá kém, nhưng giỏi ư? cũng chẳng có giỏi giỏi cả...
Nó biết sức nó mà. Đáng lẽ nó chỉ nên chọn trường nào vừa tầm với thôi chứ...
Sao nó liều thế...
Nó cứ bảo là tại gần nhà nên nó thi vào thôi...

Nó liều quá phải không?!...